CHƯƠNG 13: Tiêu Chiến Vũ nổi giận
Cha con nhà họ Khâu ở lại ăn cơm, ăn cơm xong không biết như thế nào lại nhắc tới việc Khâu Khai Sở giúp đỡ hai cô gái học tập, giúp đỡ nói thi đại học cần chú ý những gì và kinh nghiệm ra sao.
Cuối cùng sang năm Diệp Nhiễm và Diệp Trác sẽ cùng thi đại học.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì thế Khâu Khai Sở cùng hai người đi đến thư phòng, nói với các cô kinh nghiệm thi đại học của chính mình.
Khâu Khai Sở đĩnh đạc nói, lúc nói chuyện nhẹ nhàng nhắc đến chuyện mình đã bình tĩnh thi đại học và phát huy như thế nào, cùng với việc mình ngày thường cố gắng học tập ra làm sao, cuối cùng nói đến đại học N, miêu tả trường học đẹp như thế nào.
Diệp Nhiễm nghe Khâu Khai Sở nói, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, cô muốn thi đậu đại học không phải vì đại học tốt đẹp như thế nào mà là vì muốn tự lực cánh sinh sớm một chút, đi làm kiếm tiền thay đổi cuộc đời.
Cho nên cô không có hứng thú lắm về sự miêu tả trường học của Khâu Khai Sở.
Huống hồ, nhìn gương mặt kia của hắn ta, đầu cô sẽ hiện ra dáng vẻ hai mươi năm sau của hắn, sẽ nhớ tới bộ mặt lõi đời kia, trong lòng không có cái gì tốt đẹp.
Nhưng mà Diệp Trác không giống cô.
Diệp Trác vẫn là một tiểu thư mơ mộng, vừa mới lên lớp mười hai, kì vọng lớn nhất là vào đại học, hiện tại nghe thấy hắn nói về trường đại học như thế nào, trong mắt liền hiện ra sự hâm mộ và sùng bái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ta khát khao nhìn Khâu Khai Sở, ánh mắt cũng không rời Khâu Khai Sở một giây.
Mà Khâu Khai Sở lại thường xuyên nhìn Diệp Nhiễm, cảm thấy hứng thú với cô, nếu cô thích thú mà nhìn hắn, hắn sẽ nói nhiều một chút, nếu cô không hứng thú hắn sẽ bỏ qua chủ đề ấy.
Lúc Hoắc Hồng Anh bưng nước trái cây và cà phê lên lầu, nhìn thấy tình cảnh này.
Con gái mình sùng bái nhìn Khâu Khai sở mà Khâu Khai Sở rõ ràng là để ý Diệp Nhiễm. Còn Diệp Nhiễm, khuôn mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, dường như cả thế gian này không có gì lọt được vào mắt cô.
Bà yên lặng một lát nhưng cuối cùng vẫn tiến lên cười đưa đồ uống cho Khâu Khai Sở, lại ở lại hàn huyên một lúc rồi mới xuống lầu.
….
Buổi tối, Hoắc Hồng Anh nói chuyện với con gái mình một phen.
Bà nói rõ những chuyện xảy ra ngày hôm nay, ngẩng đầu lạnh lùng nói: “Con phải hiểu rõ, con là con gái của Hoắc Hồng Anh, con phải có lòng kiêu ngạo của con, chẳng lẽ con không nhìn ra, đôi mắt của Khâu Khai Sở vẫn luôn ở trên người của Diệp Nhiễm chưa hề rời đi, con lại dùng ánh mắt trông mong mà nhìn người ta?”
Diệp Trác lập tức đỏ mặt.
Tối hôm trước, cô vừa mất đi cái áo dệt kim cô yêu quí nhất, trong lòng cô không có cách nào ngừng tiếc nuối, ban ngày bị sự việc Diệp Nhiễm đến học chung lớp vói mình đả kích, hiện tại nhìn Khâu Khai Sở còn bị mẹ mình nói như vậy.
Khâu Khai Sở, cô đã biết anh từ sớm, cũng luôn sùng bái anh.
Bây giờ, hơn một năm không gặp, Khâu Khai Sở ngày càng đẹp trai, cũng nói nhiều hơn, nhiều kiến thức hơn, tầm mắt không giống trước đây, càng có mị lực hơn.
Cô thích Khâu Khai Sở, cô muốn nhìn anh.
Kết quả là mẹ mình lại nói như vậy.
Có thể nói, những lời của Hoắc Hồng Anh giống như kim châm đâm vào lòng cô.
Diệp Trác cắn môi, đáp trả: “Con nhìn Khâu Khai Sở thì đã sao? Là mọi người muốn con đi theo Khâu Khai Sở cố gắng học tập, con nghe anh ấy nói, có vấn đề gì sao? Chẳng lẽ là con gái của Hoắc Hồng Anh, con phải cẩn thận không được vượt lôi trì một bước? Con làm cái gì đề bị giáo huấn sao?”
Diệp Trác luôn luôn ngoan ngoãn, ít nhất là Hoắc Hồng Anh nói gì nghe nấy.
Bà không nghĩ tới sẽ có một ngày con gái dùng giọng điệu này nói chuyện với mình, trong tức khắc điều này làm cho bà cảm thấy chính mình thật thất bại, chịu đựng đả kích.
Nhưng mà bà là Hoắc Hồng Anh, là nữ nhân thương trường, bà dùng lí trí nuốt xuống cảm giác thất bại này, bình tĩnh nhìn con gái, tìm kiếm biện pháp tốt nhất khích lệ cô, vì thế tận lực áp xuống sự buồn bực của mình, ôn nhu hỏi: “Trác Trác, hôm nay tâm trạng con không tốt phải không? Bởi vì Khâu Khai Sở?”
Diệp Trác nghe âm thanh ôn nhu của mẹ mình, đột nhiên ý thức được chính mình vừa rồi quá kích động, vừa áy náy, vừa bất đắc dĩ, cô đột nhiên cắn môi khóc.
“Mẹ, có phải Khâu Khai Sở càng thích chị hơn không, anh ấy không thích con?”
Hoắc Hồng Anh im lặng nhìn đứa con gái thất bại của mình.
“Có phải là do chị ngày càng ưu tú hay không, giỏi hơn con? Tuy rằng mỗi năm con đều thi được hạng nhất nhưng cũng không thi được 599 điểm, bọ họ đều cảm thấy chị ta giỏi hơn con!”
Hoắc Hồng Anh nhìn con gái khóc lóc kể lể, khẽ thở dài.
“Trác Trác, mẹ muốn nói với con hai chuyện, con nhất định phải nhớ kĩ.”
Diệp Trác đong đầy nước mắt nhìn về phía Hoắc Hồng Anh.
Hoắc Hồng Anh: “Thứ nhất, cho dù mọi người khen Diệp Nhiễm thông minh, đây cũng không là gì, không đáng kể chút nào, không phải chỉ là một câu khích lệ thôi sao? Con là ai, Diệp Nhiễm là ai, có tư cách gì để so bì với con? So về học tập và kiến thức hệ thống đều không bằng con đâu. Thi cử chỉ là thi cử, tố chất của con luôn luôn vượt xa Diệp Nhiễm, đây không phải là dựa vào khổ nhọc học tập mà có được, mấy năm nay ba mẹ nuôi nấng con, dẫn con đi khắp nơi trên thế giới, đem lại cho con biết bao nhiêu kiến thức. Lúc con đang ở Orlando Disneyland, Diệp Nhiễm còn ở nông thôn băm cỏ nuôi heo, căn bản không thể nào có một vạch xuất phát giống như con được, vậy thì có tư cách gì mà so với con?”
Diệp Trác chịu chấn động mạnh nên ngừng khóc.
Hoắc Hồng Anh cười lạnh một tiếng, lại tiếp tục nói: “Bị một người như vậy đánh bại, con cam tâm không? Con liền trốn trong phòng khóc với mẹ? Chẳng lẽ con không muốn đứng lên, phấn đấu tiến lên? Khâu Khai Sở thích Diệp Nhiễm phải không? Vậy con liền bày ra dáng vẻ ưu tú của con, làm cho Khâu Khai Sở thích con.”
Diệp Trác nhớ tới Khâu Khai Sở.
Hoắc Hồng Anh lại nói: “Trác Trác, đời này mẹ chưa từng làm sai điều gì, nỗi nhục lớn nhất là ba con có vợ trước, mà người đó chỉ là một người phụ nữ nông thôn. Con gái của mẹ phải đi làm chị em với một đứa nhỏ nhà quê, trong xương cốt có một nửa huyết thống, điều này làm cho mẹ không thể chịu đựng được. Cho nên Trác Trác, giữa con và Diệp Nhiễm, chính là sự khác biệt giữa mẹ và người phụ nữ nông thôn kia. Con thất bại thì mẹ cũng bại trong tay người phụ nữ nông thôn kia.”
Lúc ấy vốn dĩ Diệp Kiến Quốc muốn đưa một ít tiền để tiếp tục gửi Diệp Nhiễm ở nhà bà con họ hàng nhưng bà lại chủ động yêu cầu đưa Diệp Nhiễm đến đây ở.
Bà là người hiền lành, rộng lượng, càng không ngược đãi con chồng, những chuyện kia đều là chuyện ngu xuẩn của những người phụ nữ không có văn hóa.
Nhưng bà muốn cho cô con chồng kia hiểu rõ, cái gì là sự chênh lệch giữa trời và đất, cũng muốn để cho Diệp Kiến Quốc hiểu rõ, năm xưa ông ta cưới người phụ nữ nông thôn kia và sinh ra đứa con này là hành động ngu xuẩn cỡ nào, ông ta có một đứa con như vậy là nỗi nhục như thế nào.
Diệp Trác nghe lời mẹ mình nói, một lúc lâu sau không nói gì.
Sau một hồi, cô mới khàn khàn giọng nói: “Mẹ, con hiểu rồi, những gì mẹ nói con đều hiểu rõ rồi.”
Trước kia cô đối xử với Diệp Nhiễm như một người chị, tuy rằng cảm thấy người chị này có chút kì quái nhưng vẫn là chị.
Bây giờ cô đã hiểu rõ, nguyên nhân chính là chị em, cho nên phải cạnh tranh, cô cùng Diệp Nhiễm tranh đấu, cũng là đấu tranh kéo dài giữa mẹ và người phụ nữ nông thôn kia.
…..
Từ ngày đó, cha con nhà họ Khâu hay đến nhà họ Diệp chơi, Diệp Nhiễm ngẫu nhiên cũng có thể gặp Khâu Khai Sở, có thể là trong trường ngẫu nhiên gặp được, hắn nói là tới tìm Vương hiệu trưởng, trước đây hắn cũng là học sinh của Nhất Trung.
Có đôi khi trên đường đi học về, vừa lúc hắn đi chung quanh, không ngờ lại gặp cô đang ta học.
Đủ loại lí do, liếc mắt một cái là có thể biết.
Diệp Nhiễm biết, đây là cố tình.
Anh ta cố tình gặp cô? Diệp Nhiễm cảm thấy thế giới này thật kì diệu, cô đã làm cái gì sao, làm sao Khâu Khai Sở lại thích cô, thậm chí có ý muốn theo đuổi?
Có phải hay không…Cuộc đời bây giờ của cô và đời trước hoàn toàn bất đồng?
Hồi lâu mới nghe hệ thông lâu rồi không nói chuyện bẩm báo: “Tiến độ thay đổi cuộc đời 38%.”
Loại tiến độ này quả nhiên là do Khâu Khai Sở mà có, xem ra ở trong lòng Diệp Nhiễm, Khâu Khai Sở đã từng là một bóng ma rất lớn.
Nhưng mà vì sao không phải là 40%, phải cần cố gắng thêm?
Diệp Nhiễm cự tuyệt yêu cầu về chung của Khâu Khai Sở, một mình chạy xe đạp về nhà. Cô không thích Khâu Khai sở, cũng không có hứng thú trở thành vợ chồng với hắn ta.
Loại tiến độ nhanh chóng này khiến cô hiểu rõ, Diệp Nhiễm có khúc mắc với Khâu Khai Sở, hơn nữa loại khúc mắc này cần phải nỗ lực hơn nữa mới có thể gỡ bỏ.
Đang nghĩ ngợi, xe đạp của cô đột nhiên bị một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy.
Tay lái trước xe đạp như bị giam cầm, đột nhiên xe dừng lại, xém chút nữa té ngã, may mà Diệp Nhiễm phản ứng nhanh, cô nhanh nhẹn xuống xe.
Mặc dù như vậy, chân cô cũng có chút lảo đảo.
Cô không vui ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Chiến Vũ: “Cậu làm gì vậy?”
Là Tiêu Chiến Vũ, mặt hầm hầm, trong mắt âm u, cứ như vậy nhìn chằm chằm cô.
Diệp Nhiễm cảm thấy người này đúng là bị điên rồi, cũng không nói lời nào đoạt lại tay lái từ trong tay cậu.
Đương nhiên Tiêu Chiến Vũ cũng không buông ra.
Diệp Nhiễm buông tay bẻ tay cậu.
Tay Tiêu Chiến Vũ giống như cái kìm sắt, nắm lấy tay lái của cô, sống chết không buông.
Cô chịu không nổi, ngẩng đầu: “Tớ trêu chọc cậu sao?”
Tiêu Chiến Vũ: “Đúng vậy, cậu trêu chọc tôi!”
Diệp Nhiễm nhướng mày: “Cậu uống lộn thuốc sao?”
Tiêu Chiến Vũ: “Đúng vậy, tôi uống lộn thuốc.”
Đây quả thật là…..hết nói.
Diệp Nhiễm không muốn đáp lại cậu, trực tiếp buông xe đạp ra: “Chiếc xe này tặng cho cậu, tớ đi bộ về.”
Nói xong cũng không quay đầu lại mà đi thẳng về phái trước.
Tiêu Chiến Vũ lập tức buông xe đạp ra, bước nhanh đuổi theo.
Lúc này trên đường đã có nhiều người phát hiện chuyện lạ của bọn họ, nhìn qua tò mò đánh giá.
Tiêu Chiến Vũ túm chặt cánh tay của Diệp Nhiễm, kéo cô vào một ngõ nhỏ trên đường.
Diệp Nhiễm giãy giụa.
Tiêu Chiến Vũ chặt chẽ chế trụ cô, ép cô trên bức tường.
Sau lưng là tường gạch đỏ cổ xưa, trước mặt là chàng trai cứng rắn khí phách, Diệp Nhiễm không đường trốn thoát.
Đa phần trong các tình huống, cô cũng không có cách nào hòa nhập với Diệp Nhiễm thật kia, cho nên thường xuyên dùng thân phận người ngoài nhìn nhận người và sự việc xung quanh.
Nhưng mà từ từ cô cũng hòa hập cũng có cảm xúc.
Giống như bây giờ, cô thật sự rất bực bội.
Tiêu Chiến Vũ là người không thể nào hiểu được, cô cũng tỏ vẻ không thể nhẫn nhịn được nữa.
Cô dẩu môi, quật cường ngẩng mặt lên nhìn cậu.
Cô cũng không nói gì nhưng ánh mắt là sự lạnh lùng xa cách.
Tiêu Chiến Vũ nhìn thấy cô như vậy lại càng buồn bực hơn, đôi mắt âm trầm như có gió lốc dữ dội, cậu duỗi một bàn tay nắm lấy gáy của Diệp Nhiễm, chế trụ cái đầu nhỏ của cô sau đó cúi đầu.
Diệp Nhiễm xoay mặt đi muốn giãy giụa, còn dùng chân đá cậu, dùng tay đánh cậu.
Nhưng thân thể hiện tại chỉ là một thiếu nữ mười bảy tuổi, nhu nhược, mảnh khảnh không thể lay động được thân thể cường tráng, mạnh mẽ của một thiếu niên, thế nên cô bị cậu đè trên tường, chặt chẽ, gắt gao, không một kẽ hở. Hơn nữa khi giãy giụa, chỉ cần dùng một chút sức lực sẽ cảm nhận được nhịp đập của thân thể đối phương.
Đây là một trạng thái vô cùng xấu hổ, Diệp Nhiễm đỏ mặt, hung hăng nhìn chằm chằm Tiêu Chiến Vũ, không tiếng động mà kháng cự.
Tiêu Chiến Vũ cúi đầu, nâng mặt cô lên, hôn xuống.
Tác giả có lời muốn nói: Khi nữ chủ xuyên thành cái cô Diệp Nhiễm kia, thất bại, đương nhiên thất bại, cũng bị thất bại trong mơ màng, hồ đồ.
Đời này sao?
Tiêu Chiến Vũ: Ha ha, phải xem ta có đồng ý hay không đã.
Chương trước đã phát bao lì xì, chương này vẫn có như cũ nha, moa moa mọi người.