CHƯƠNG 14: Sự ghen tuông của Tiêu Chiến Vũ
Lúc bắt đầu chỉ là chạm môi, sau đó khát vọng của Tiêu Chiến Vũ dâng lên, dùng răng cạy môi của Diệp Nhiễm.
Diệp Nhiễm hận đến nỗi muốn cắn lưỡi cậu, đầu lưỡi ở giữa hai hằm răng, chỉ cần nhẹ nhàng cắn một cái là được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng mà bốn mắt nhìn nhau, cô nhìn vào con ngươi sâu thẳm không thấy đáy của cậu, nơi đó có rất nhiều thứ cô nhìn không thấu, giãy giụa thống khổ, phẫn nộ bực bội, tức tối cùng với khát vọng mê luyến thâm trầm của nam giới đối với phụ nữ.
Mạch cảm xúc nơi đó quá phức tạp, cũng quá dày đặc, làm cô có chút hoảng sợ liền buông đầu lưỡi của cậu ra.
Cậu tham lam hôn cô, hô hấp dồn dập, nóng bỏng từ mũi cậu phun lên gò má cô làm cô cảm thấy nóng vô cùng.
Cô cũng không hiểu rõ, giữa nam và nữ sao có thể thân thiết như vậy, chỉ là một cái hôn mà thôi nhưng cô lại cảm thấy cậu dường như hút đi hết mọi sức lực của cô, nhiễu loạn suy nghĩ và tư duy của cô.
Môi răng thân mật một cách kịch liệt, điên cuồng như trời long đất lở.
Lúc đầu Diệp Nhiễm vô lực giãy dụa, sau đó không muốn giãy giụa nữa.
Cô bắt đầu bị cuốn vào mưa gió giữ dội bên trong, đáp lại nụ hôn của cậu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thậm chí cô còn ôm lấy thân thể rắn chắc của cậu, dùng móng tay càu lên cơ bắp rắn chắc ấy.
Một lúc sau, Tiêu Chiến Vũ thu hồi lại nụ hôn, lui ra sau.
Sau khi lui lại, kéo ra một sợi tơ ướt át.
Diệp Nhiễm không đành lòng nhìn một màn hổ thẹn như vậy, chỉ có thể nhắm mắt lại.
Đây là lần thứ hai cậu hôn cô.
Giữa bọn họ vẫn có gì đó chưa nói rõ, không có hứa hẹn, tất cả đều là tự động phát sinh, hoàn toàn ăn ý.
Bây giờ cô cảm thấy, có thể là cậu muốn nói gì đó.
…..Cho nên tiến độ của cô có thể được thay đổi rồi phải không?
Tiêu Chiến Vũ nâng mặt cô lên, âm thanh khàn khàn vang bên tai cô: “Nói, Diệp Nhiễm, có phải cậu đang chơi tớ hay không?”
Diệp Nhiễm nhướng mày, nói: “Đúng là chơi cậu, thì sao?”
Tiêu Chiến Vũ đen mặt nói: “Diệp Nhiễm, cậu dám chơi tớ, tớ sẽ không bỏ qua cho cậu.”
Lời này lộ ra mười phần tàn nhẫn.
Nhưng Diệp Nhiễm lại không sợ, cô thong thả mở mắt ra, lạnh lùng liếc nhìn cậu: “Uy hiếp tớ, cậu có bản lĩnh nhỉ?”
Tiêu Chiến Vũ càng dùng thêm chút sức lực.
Vỗn dĩ hai người dán sát vào nhau gắt gao, cậu dùng thêm một chút sức lực thì cô càng bị ép sát trên tường, cô bị bắt ngẩng mặt lên khiến cho cơ thể mình cũng không đến mức quá gần cậu.
Nhưng dù vậy, cô vẫn cảm nhận được sự biến hóa của cơ thể cậu.
Dưới sự biến hóa này, cô chính là kẻ yếu thế.
Hàm răng Tiêu Chiến Vũ nhẹ nhàng cọ mũi cô, cọ qua gương mặt cô, cậu dùng ngữ khí âm trầm nói: “Diệp Nhiễm, tớ nói thật đấy, không đùa với cậu đâu. Nếu cậu dám trêu chọc tôi, cậu sẽ phải trả giá.”
Cậu nói xong lời cuối cùng, âm thanh lạnh thấu xương, Diệp Nhiễm không khỏi rùng mình một cái.
Diệp Nhiễm nghĩ nghĩ, quyết định nhượng bộ: “Tớ không biết cậu phát điên cái gì. Hôm nay gặp cậu tớ không hiểu được cậu bị gì nữa, quả thật là một kẻ điên!”
Nói là nhượng bộ, nhưng lời nói ra lại tự tin mười phần.
Tiêu Chiến Vũ nhìn dáng vẻ này của cô, quan sát rất lâu, đột nhiên bật cười.
Vừa nãy như Diêm La địa ngục âm trầm, bây giờ lại cười rộ lên, cũng không dễ nghe chút nào, vẫn độc địa như cũ.
Diệp Nhiễm trừng cậu.
Tại sao mạng cô lại khổ thế chứ, tại sao lại phải đi giành lấy tình yêu của một kẻ khó hiểu như thế, có điểm không bình thường đúng không?
Tâm tình Tiêu Chiến Vũ giống như là đột nhiên vui sướng lên, cậu vuốt ve mặt Diệp Nhiễm, hỏi: “Tiểu Nhiễm Nhiễm, nói, rốt cuộc cái tên Khâu Khai Sở kia là như thế nào?”
Diệp Nhiễm: “Cậu cũng quen Khâu Khai Sở?”
Nụ cười trên mặt Tiêu Chiến Vũ lập tức biến mất: “Tớ muốn cậu nói chuyện của Khâu Khai Sở là như thế nào?”
Diệp Nhiễm mấp máy môi, yên lặng nhìn cậu một lúc, cuối cùng nói: “Hắn là con trai của đồng nghiệp của ba tớ, lần trước có ghé qua nhà tớ chơi.”
Tiêu Chiến Vũ: “Không chỉ vài lần đâu? Tại sao hắn ta lại cố ý tìm cậu?”
Diệp Nhiễm cười nhạo: “Cậu làm sao biết người ta cố ý tìm tớ?”
Tiêu Chiến Vũ: “Tớ khinh, đừng có nói với tớ là trùng hợp tới trường học, tớ không tin!”
Diệp Nhiễm: “Có lẽ tới tìm em gái tớ, có lẽ là trùng hợp, làm sao tớ biết được.”
Tiêu Chiến Vũ nghĩ lại chuyện này, thấy cũng có lý: “ Nếu là trùng hợp, cũng có thể, tớ chấp nhận lời giải thích của cậu. Nhưng sau này phải chú ý chừng mực, không được nói chuyện với hắn, không được cười với hắn.”
Diệp Nhiễm: “Cậu quản được sao?”
Tiêu Chiến Vũ: “Như thế nào, không phục tớ quản? Tớ không quản cậu thì ai quản? Cậu vẫn muốn tiếp xúc với tên tiểu tử nhiều lời kia sao?”
Diệp Nhiễm bất lực: “Cậu đừng nói nữa, tớ không tiếp xúc với hắn là được chứ gì?”
Quả thật trước đây cô và Khâu Khai Sở tiếp xúc hơi nhiều, bởi vì cô muốn hưởng thụ cảm giác nhìn những người kiếp trước đối xử lạnh nhạt với cô nhưng bây giờ lại ân cần, niềm nỡ trước mặt cô.
Nhưng mà hiện tại, cô cảm thấy nên thay đổi một chút sách lược đối phó với Khâu Khai Sở cho nên nghĩ sẽ không đáp lại hắn nữa.
Cho dù ngữ khí của Diệp Nhiễm không tốt nhưng tâm tình của Tiêu Chiến Vũ rất tốt.
Cậu cười lộ ra hàm răng trắng, nhưng mà nhớ đến Diệp Trác, cậu lại nhíu mày: “Em gái cậu vừa nhìn là biết không tốt lành gì, cậu ít tiếp xúc một chút, dù sao mấy tháng nữa thôi là cậu sẽ rời khỏi nhà bọn họ rồi.”
Diệp Nhiễm thiếu chút nữa cười ra tiếng: “Liên quan đéo gì đến cậu?”
Tiêu Chiến Vũ nhíu mày, vỗ vỗ mặt Diệp Nhiễm: “Không được nói lời thô tục.”
Diệp Nhiễm: “Là chính cậu nói trước.”
Tiêu Chiến Vũ: “Tớ là con trai, có thể nói còn cậu không được nói.”
Diệp Nhiễm hừ nhẹ: “Thật nhiều chuyện.”
Cả ngày hôm nay, Tiêu Chiến Vũ phải chạy đi tìm xe đạp giúp Diệp Nhiễm, tìm được xe đạp thì phát hiện xích rớt, Tiêu Chiến Vũ không còn cách nào khác đành phải ngồi xổm xuống sửa giúp cô, sửa được một hồi, tay đều đen xì giống như bán than.
Diệp Nhiễm đứng bên cạnh cười.
Tiêu Chiến Vũ tức giận: “Còn cười tớ trét nhớt đen lên mặt cậu.”
Diệp Nhiễm nhanh chóng nhịn cười.
Sửa xong xe đạp, Tiêu Chiến Vũ đem xe đạp cột chặt vào sau xe máy, sau đó chở Diệp Nhiễm về nhà.
Khi đến giao lộ nhà cô, cậu vẫn có chút luyến tiếc, bất quá cũng muộn rồi, dù sao cô cũng cần phải về nhà.
Tiêu Chiến Vũ ngẫm lại: “Qua năm sau, cậu sẽ thi đại học P sao?”
Cô rất thông minh, mặc kệ người khác nói thế nào, cậu biết cô có thể.
Cô là loại người biết rõ bản thân mình muốn gì nhất.
Diệp Nhiễm gật đầu: “Đúng vậy. Tớ muốn thi vào khoa Toán của đại học P.”
Tiêu Chiến Vũ: “Được, tớ đây cũng thi khoa Toán, qua năm sau, chúng ta đều lên đại học P, đến lúc đó cậu có thể tự do rồi, chúng ta…”
Lúc nói những lời này, Tiêu Chiến Vũ nắm lấy tay của Diệp Nhiễm: “Thời gian này tớ sẽ cố gắng học tập, không có thời gian đi cùng cậu.”
Diệp Nhiễm: “Tớ cũng đâu cần cậu đi cùng.”
Tiêu Chiến Vũ vẫn không an tâm: “Vậy cậu đừng cắm sừng tớ.”
Diệp Nhiễm: “Tiêu Chiến Vũ, là ai nói cho cậu biết Khâu Khai Sở đến tìm tớ? Tớ có cắm sừng cậu khi nào chứ?”
Cô và Khâu Khai Sở chỉ gặp nhau khoảng ba, bốn lần, cũng ít có ai nhìn thấy, tại sao cậu lại biết chứ.
Tiêu Chiến Vũ liếc mắt nhìn cô: “Chuyện này cậu không cần phải biết.”
Diệp Nhiễm: “Cậu cho người giám sát tớ?”
Tiêu Chiến Vũ: “Đây không phải là giám sát, đây là bảo vệ.”
Diệp Nhiễm: “Tớ khinh!”
Tiêu Chiến Vũ nhìn dáng vẻ của Diêp Nhiễm, lại cười, sờ sờ đầu cô: “Tớ thích nhìn dáng vẻ này của cậu.”
Dĩ nhiên cậu biết thân thế của Diệp Nhiễm cũng biết địa vị của cô khi ở nhà.
Cậu có thể hiểu được, lúc ở nhà Diệp Nhiễm sẽ không thể hiện tính cách của mình, nhưng sẽ thể hiện với cậu.
Mà cậu thích điều đó.
Diệp Nhiễm thoát ra khỏi lòng bàn tay của cậu.
Cô cảm thấy cậu xoa đầu cô giống như đang xoa đầu một con mèo nhỏ.
Tiêu Chiến Vũ nhìn dáng vẻ này, cười cười, lơ đãng nói: “Đúng rồi, Diệp Nhiễm, về sau lên đại học, tớ giúp cậu….”
Lời vừa mới nói, liền nghe âm thanh kêu lên: “Diệp Nhiễm, tại sao em lại ở đây vậy?”
Tiêu Chiến Vũ và Diệp Nhiễm nhìn qua, chỉ thấy ở chỗ hoàng hôn chiếu xuống, một thanh niên đứng đó nhìn bọn họ.
Người này chính là Khâu Khai Sở.
Khâu Khai Sở bước qua, nhìn chằm chằm Tiêu Chiến Vũ, trong mắt bốc hỏa.
Hắn ta có hứng thú với Diệp Nhiễm, cho nên năm lần bảy lượt tạo cơ hội.
Hắn cũng có thể thấy được lúc Diệp Nhiễm nhìn mình, trong mắt có chút gì đó, hẳn là có ý với mình.
Hắn đã quyết định cuối tuần mời Diệp Nhiễm ra ngoài xem phim, hoặc mời về nhà mình chơi, trước tiên là từ từ làm quen, đợi Diệp Nhiễm lên đại học sẽ xác định mối quan hệ rõ ràng.
Mọi việc đã tính toán rõ ràng như vậy, nhưng hắn không ngờ được, hôm nay đợi rất lâu mà Diệp Nhiễm còn chưa thấy, quay đầu lại nhìn thấy Diệp Nhiễm đang đứng cùng với tên này.
Hắn nhìn một hồi, biết quan hệ của hai người bọn họ vô cùng thân mật.
Nghĩ đến đây, đôi mắt đầu ghen ghét đỏ lên.
Hắn nhìn chằm chằm Tiêu Chiến Vũ: “Cậu là ai?”
Tiêu Chiến Vũ cười lạnh, thật đúng là thiên đường có lối không muốn đi, địa ngục không cửa lại tiến vào.
Cậu vốn đang bực bội chuyện Khâu Khai Sở, kết quả Khâu Khai Sở lại tự mình tìm tới cửa.
Tiêu Chiến Vũ nắm chặt tay Diệp Nhiễm, trào phúng hỏi lại Khâu Khai Sở: “Còn anh là ai, tôi ở chỗ này nói chuyện với bạn gái tôi, liên quan gì đến anh?”
Khâu Khai Sở lập tức phát cáu: “Miệng của cậu sao không sạch sẽ gì cả, còn nữa, ai là bạn gái của cậu?”
Tiêu Chiến Vũ cười lạnh: “Ai là bạn gái anh không biết sao? Đừng giả bộ hồ đồ!”
Mặt Khâu Khai Sở đỏ tới mang tai, huyệt thái dương nổi gân xanh.
Diệp Nhiễm nhìn tình cảnh này, vội khuyên: “Tiêu Chiến Vũ, cậu đừng gây chuyện nữa, cậu về trước đi.”
Đây là khu vực gần nhà cô, cô không muốn Tiêu Chiến Vũ đánh nhau để Diệp Kiến Quốc và Hoắc Hồng Anh vây xem.
Chuyện của cô và Tiêu Chiến Vũ, tạm thời chưa thể lộ ra ngoài.
Nhưng mà Tiêu Chiến Vũ lại hiểu lầm ý của cô.
Diệp Nhiễm đuổi cậu đi là để tiếp tên Khâu Khai Sở này sao? Sao có thể?
Tiêu Chiến Vũ: “Tớ không đi, người đi phải là anh ta.”
Khâu Khai Sở: “Diệp Nhiễm, em cách xa cậu ta ra, cậu ta là một tên lưu manh!”
Khắp thành phố B, ai mà không biết đại danh của Tiêu Chiến Vũ, học tập không có gì xuất sắc, ngày thường đánh nhau là giỏi nhất, mấy trường trung học ở thành phố B không ai là không sợ cậu ta. Nghe nói cậu ta còn kết bè phái mở tiệm bida, dù sao cũng không làm việc gì đàng hoàng.
Tiêu Chiến Vũ: “Tên tiểu tử kia nói ai đó!”
Lần này, hai người đều bừng bừng lửa giận, nắm lấy tay đối phương, đánh nhau tơi bời.
Lúc đầu Diệp Nhiễm còn định khuyên nhủ, sau đó phát hiện khuyên không được nữa đành đứng sang một bên, miễn sao đừng đánh trúng cô là được.
Đánh nhau một hồi, Khâu Khai Sở mặt mũi bầm dập.
Diệp Nhiễm nhìn bộ dáng thê thảm của Khâu Khai Sở, đồng tình mà đi qua: “Khâu Khai Sở, thật xin lỗi, bạn trai em tính tình nóng nảy, thích ghen tuông, nên sau này em không thể nói chuyện nhiều với anh được.”
Vừa nói xong câu này….tâm tình Tiêu Chiến Vũ liền tốt lên, tựa như ăn thuốc tiên, cả người đều thoải mái.
Sắc mặt Khâu Khai Sở trắng bệt, không thể tin được trừng mắt nhìn Diệp Nhiễm: “Em, em thật sự cùng cậu ta kết giao?”
Diệp Nhiễm gật đầu: “Đúng vậy, cậu ấy là bạn trai em.”
Khâu Khai Sở: “Anh tưởng rằng, anh tưởng rằng…”
Hắn cắn răng, mặt đầy chật vật và tuyệt vọng.
Hắn cho rằng Diệp Nhiễm cũng có ý với hắn, vài lần ngẫu nhiên gặp được và ở chung với nhau, hắn cho rằng bọn họ là tâm linh tương thông.
Không ngờ rằng cô đã có bạn trai.
Nhưng tại sao cô lại không nói với mình.
Khâu Khai Sở: “Cậu ta có gì tốt? Diệp Nhiễm, tại sao em lại cùng cậu ta ở bên nhau?”
Diệp Nhiễm: “Cậu ta chẳng ra sao cả.”
Khâu Khai Sở: “Vậy em…”
Diệp Nhiễm: “Nhưng em cảm thấy cậu ấy tốt hơn anh một chút.”
Khâu Khai Sở tức á khẩu không trả lời được.
Diệp Nhiễm nhìn dáng vẻ chật vật của Khâu Khai Sở, bộ dáng vênh váo tự đắc lõi đời trước kia và bây giờ trùng hợp hiện lên trong đầu cô.
Chỉ là thực hiện thủ tục mà thôi, đều là hợp pháp, chỉ cần kí tên mà thôi hắn lại cố tình làm khó, đúng là quan liêu.
Hệ thống tí tách nhắc nhở: “Tiến độ thay đổi cuộc đời 40%”
Hệ thống lại tí tách nhắc nhở: “Tiến độ giành lấy tình yêu 30%.”
Thật tốt, xem ra Khâu Khai Sở có thể trở thành kẻ qua đường.
Mà Tiêu Chiến Vũ có thể chính thức trở thành bạn trai của cô.
Diệp Nhiễm giương mắt, vẻ mặt lạnh nhạt, nghĩ: “Tôi cũng không muốn đối xử với anh như vậy nhưng mà tôi phải làm như vậy.”