CHƯƠNG 16: Phát sốt
Hoắc Hồng Anh chịu đả kích lớn như vậy, miễn cưỡng dựa vào sự kiên cường của nữ doanh nhân mà chống đỡ để không té xỉu, chịu đựng cho xong cuộc họp phụ huynh hôm nay.
Lúc họp, các thầy cô đều khen Diệp Nhiễm không ngớt, nào là học tập tốt, thông minh, thiên tài, các phụ huynh khác hâm mộ nói sẽ cô gắng dạy con cái của họ, nhưng mà họ càng như vậy, bà càng khó chịu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng mà lời khó mà nói ra, chỉ có thể âm thầm nuốt loại nghẹn khuất khó chịu này, làm ra vẻ mặt tươi cười, cả cuộc họp còn mệt hơn là kinh doanh kiếm mấy vạn tiền.
Mà Diệp Kiến Quốc cũng có chút vui vẻ về chuyện Diệp Nhiễm thi được điểm cao như vậy, nhưng ngẫm lại Diệp Trác trượt hạng như vậy, lại nhìn sắc mặt của Hoắc Hồng Anh, trong lòng cũng không dễ chịu lắm liền đứng dậy.
Bọn họ đều âm trầm như vậy trở về nhà, đi đến phòng Diệp Trác, chuẩn bị nói chuyện với Diệp Trác một chút.
Nhưng mà không ngờ rằng Diệp Kiến Quốc nhìn thấy cái notebook trên bàn Diệp Trác, bìa mặt cái notebook kia hoàn mỹ, mặt trên còn viết dòng chữ nhỏ: “Tâm ở chỗ.”
Sự sửng sốt của Diệp Kiến Quốc bị Hoắc Hồng Anh nhìn thấy khiến bà đi qua nhìn.
Sau khi Hoắc Hồng Anh nhìn thấy, đột nhiên ý thức được điều gì đó, liền duỗi tay lấy cái notebook kia.
Diệp Trác vốn đang cúi đầu, thấy bọn họ đi xem cái kia, chạy nhanh qua đoạt lấy notebook, muốn che lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoắc Hồng Anh nghiêm khắc nhìn Diệp Trác, cuối cùng lấy được notebook từ trong tay Diệp Trác.
Sau khi mở ra xem, bà trợn tròn mắt.
Quyển notebook này, khắp nơi đều viết Khâu Khai Sở.
Từ đầu tới cuối, tất cả đều là Khâu Khai Sở, Khâu Khai Sở như thế này, Khâu Khai Sở như thế kia, có trang đều viết ba chữ Khâu Khai Sở, viết chi chít tên của Khâu Khai Sở.
Ngay sau đó, Diệp Kiến Quốc và Hoắc Hồng Anh giận tím mặt: “Con khắc khổ học tập là như thế này hay sao!!!”
Chuyện này khiến cho Diệp gia như nổ lửa, sau đó một khoảng thời gian, Diệp gia lâm vào trạng thái khắc khẩu phiền toái, Diệp Kiến Quốc buồn rầu hút thuốc không nói lời nào, Hoắc Hồng Anh thì giáo huấn Diệp Trác, làm cho Diệp Trác quỳ xuống muốn khiến cho Diệp Trác nghĩ lại, nhốt Diệp Trác ở thư phòng không cho ăn cơm, muốn cô đối diện với bốn bức tường mà hối lỗi.
Hoắc Hồng Anh là một doanh nhân, cũng là một người mẹ chuyên quyền độc đoán, sự tình phát triển đến mức này, thật ra Diệp Nhiễm cũng có chút đồng tình với Diệp Trác.
Không giống với Diệp Nhiễm, Diệp Trác là công chúa nhỏ, trước giờ mẹ nói gì nghe nấy, dám vì người mình yêu mà phản kháng, thật ra Diệp Nhiễm cũng không ngờ, cũng có chút….đồng tình.
Nhưng mà Diệp Nhiễm vẫn thờ ơ lạnh nhạt với mọi thứ, tận lực mà làm giảm sự tồn tại của chính mình.
Cô cũng không muốn chuốt lấy phiền phức, cô chỉ muốn thuận lợi mà chịu đựng thêm một năm nữa, thi đậu đại học xong là rời đi ngay.
Nhưng mà không ngờ rằng, qua hết tháng mười, vào tháng mười một, thời tiết chuyển lạnh, Diệp Nhiễm không cẩn thận bị cảm.
Lúc bắt đầu chỉ là hắt xì hơi, cô có thể chống đỡ, nhưng sau đó lại nằm trên giường sốt cao không ngừng.
Đúng lúc đó, Diệp Kiến Quốc cũng không ở nhà, bận chuyện của trường học, Hoắc Hồng Anh thấy cũng không có làm gì, chỉ cho cô uống chút nước và kêu dì Ninh đi mua thuốc cảm cho cô.
Diệp Nhiễm biết thân thể này không tính là quá tốt, nhưng không ngờ rằng chỉ vậy thôi mà đã bị ốm. Cô nằm trên giường, trong đầu mơ mơ màng màng, trên người không có một chút sức lực nào, tựa như bị một chiếc xe tải lớn đè lên.
Cô hôn mê như vậy suốt cả đêm, khi tỉnh lại, nhìn thấy Diệp Kiến Quốc ở bên cạnh.
Diệp Kiến Quốc cau mày, mặt mày tiều tụy, lo lắng hỏi: “Nhiễm Nhiễm không sao chứ? Cảm thấy thế nào?”
Diệp Nhiễm hoảng hốt nhìn Diệp Kiến Quốc, có chút cảm động.
Dù bình thường ông đối xử với cô không tốt lắm, nhưng ít ra lúc cô bị ốm vẫn quan tâm cô.
Cô khó khăn mở miệng nói: “Con khát, ba, cho con một nước nước uống được không?”
Cô sốt lâu như vậy, âm thanh nghẹn ngào.
Diệp Kiến Quốc nghe thấy, nhanh chóng đứng dậy, cầm lấy phích nước nóng trên bàn, đổ nước cho cô uống, nhưng mà ai biết được, nước trong bình lạnh lẽo, không biết đã để bao lâu.
Ông nhìn nhìn, sắc mặt có chút không tốt: “Sao lại như thế này, dì Ninh không đem nước ấm cho con sao?”
Diệp Nhiễm không hé răng, dì Ninh là do Hoắc Hồng Anh mướn, đương nhiên nghe lời Hoắc Hồng Anh.
Dì Ninh cũng không phải người xấu, nhưng bà cũng phải nhìn sắc mặt của chủ mình, không thể đối nghịch với chủ nhà.
Diệp Kiến Quốc nhăn mặt, nhanh chóng đi ra ngoài, ông muốn đi hỏi dì Ninh.
Ai ngờ vừa đi không bao lâu, Diệp Nhiễm liền nghe thấy ông cùng Hoắc Hồng Anh cãi nhau.
Khoảng cách có chút xa nên nghe được đứt quãng.
Hình như Hoắc Hồng Anh đang chất vấn Diệp Kiến Quốc, chất vấn ông quản quá nhiều trong căn nhà này hay sao, chất vấn ông mấy ngày nay không trở về bây giờ còn trách bà sao?
Cuối cùng, âm thanh của Hoắc Hồng Anh đột nhiên to lên, giọng căm hận mắng Diệp Kiến Quốc: “Ông chỉ biết có Diệp Nhiễm con gái ông, ông có nghĩ tới Diệp Trác không? Khi Diệp Nhiễm bị bệnh, Diệp Trác cũng bị bệnh ông có biết không? Tối qua, đột nhiên Diệp Trác cũng bị sốt đến 38 độ, tôi một đêm không ngủ ông có biết không? Là một người đàn ông, ông đã cống hiến gì cho cái nhà này chưa? Ông chỉ vội vàng lo cho sự nghiệp của ông, ở bên ngoài bao nhiêu người tôn kính ông, nhưng mà ở nhà thì sao? Ông có trông nom cái nhà này sao? Mấy ngày liền không trở về, vừa về là chỉ trích tôi không cho con gái ông uống nước?”
Nói xong, Hoắc Hồng Anh đột nhiên khóc: “Tình hình của Trác Trác không phải ông không biết, giai đoạn này trong lòng con bé không dễ chịu, cả ngày bị chúng ta giáo huấn, con bé có thể dễ chịu sao? Con bé còn bị lây bệnh cảm, chính là bị con gái của ông lây bệnh đến phát sốt! Trong lòng ông chỉ có con gái ông, sao ông không nghĩ lại ông còn một đứa con gái nữa?”
Cuối cùng, bà còn khóc lóc kể lể: “Đời này, người ngoài chỉ biết tôi là nữ doanh nhân, từng lên TV, gả cho một nhà giáo, phần tử trí thức cao cấp, người khác đều cho rằng tôi sướng, thật ra lòng tôi khổ có ai biết đâu? Tôi làm cho ông chưa đủ nhiều sao, tôi chưa đủ tốt với Diệp Nhiễm sao? Diệp Kiến Quốc, là tôi chủ động yêu cầu đón Diệp Nhiễm tới đây? Tôi có thể đối xử với con ông không tốt sao? Ông cho rằng tôi là loại mẹ kế xấu xa sao?”
Diệp Kiến Quốc lập tức không hé răng.
Ông thật có lỗi với vợ.
Từ lúc Diệp Nhiễm xuát hiện trong nhà ông, ông thật có lỗi với bà, hổ thẹn với bà, thề cả đời đối xử tốt với bà.
Bây giờ, ông có tư cách gì đi chỉ trích bà.
“Thôi, con nó bị bệnh, trước tiên dẫn nó đi khám đã.”
Sau khi nghe những lời này, âm thanh hai người liền nhỏ lại, câu tiếp theo không nghe gì cả.
Diệp Nhiễm nằm yên lặng trên giường nhìn trần nhà.
Hệ thống xuất hiện, cẩn thận hỏi: “Ngươi còn khát không?”
Diệp Nhiễm suy yếu gật đầu.
Hệ thống áy náy: “Đáng tiếc ta không có cách nào rót nước cho ngươi. Hay là ngươi kêu dì Ninh một tiếng đi?”
Diệp Nhiễm nghĩ nghĩ, bò dậy, miễn cưỡng chống đỡ thân thể, với tay lấy bình thủy trên bàn, vô lực rót ra một chén nước. Lúc đổ nước, đầu choáng váng, tay run run.
Trong bình là nước lạnh, lạnh lẽo vô cùng.
Nhưng mà có nước lạnh uống cũng tốt.
Diệp Nhiễm dựa vào đầu giường, nhắm mắt lại hỏi: “Thật là ta lây bệnh cho Diệp Trác sao?”
Hệ thống: “Không phải, quả thật đây là bệnh cảm lây truyền, trong trường học của ngươi cũng có nhiều người bị bệnh, chẳng qua có người thời kì bệnh ngắn, có người thời kì bị bệnh dài. Lần này bệnh cảm có chút nghiêm trọng, có người còn bị phát run, ký chủ, bây giờ không ai chăm sóc ngươi, có chút nguy hiểm.”
Diệp Nhiễm nghe hệ thống nói.
Cô cũng cảm giác được bệnh này thực sự muốn lấy mạng người, hình như nóng đến muốn thiêu đốt sọ não.
Cô tự nhận mình là người kiên cường, nhưng khi bị bệnh cũng có chút suy yếu, cũng cần người chăm sóc.
Nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc, cô lại uống thêm một bát nước lạnh, loại cảm giác này như muốn thiêu đốt cô, khiến cô hít thở không thông, cô cảm thấy chính mình khôi phục một ít sức lực, giãy giụa đứng lên, đi ra ngoài.
Từ trong phòng đi ra, đi ngang qua phòng Diệp Trác, nghe được bên trong Diệp Kiến Quốc đang an ủi Hoắc Hồng Anh, áy náy lại bất đắc dĩ, mang theo ý vị đền bù.
Bọn họ cùng nhau chăm sóc Diệp Trác, dì Ninh ở bên cạnh bưng trà rót nước.
Diệp Kiến Quốc đã quên mất ban đầu ông nhìn thấy con gái mình không có nước uống mà phẫn nộ, càng quên mất ông còn một đứa con gái cũng đang sốt.
Cô miễn cưỡng chống đỡ thân thể ra khỏi Diệp gia, đi ra đường lớn.
Cô muốn ngồi xe buýt, muốn đi tìm Tiêu Chiến Vũ.
Nhưng mà Tiêu Chiến Vũ đang ở đâu? Cô cũng chỉ biết đến tiệm bida tìm cậu.
Cô ngồi trên xe buýt 625.
Sau khi ngồi xuống, cô liền hôn mê ngủ thiếp đi, cuối cùng vẫn là hệ thống liều mạng đánh thức cô.
Cô lảo đảo bước xuống xe buýt, ngồi xổm ven đường, không còn chút sức lực nào.
Tác giả có lời muốn nói: Trên đời này sẽ có một người, đem cô về, che chở trong lòng bàn tay.
Chương sau chính là vip, đăng ba chương, có bao lì xì.