CHƯƠNG 20: Sóng gió trong nhà
Sau khi Diệp Nhiễm rời khỏi nhà tám ngày, cuối cùng cũng trở về.
Sau khi về nhà, cô yên lặng trở về phòng mình, cất đi áo khoác mà Tiêu Chiến Vũ mua cho, cô định chờ trời lạnh thêm một chút nữa sẽ lấy ra mặc. Sau đó sửa sang lại tài liệu mà cô mua trước đây, chuẩn bị ôn tập.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuy rằng khả năng logic và phân tích của cô rất phong phú nhưng lần trước thi chỉ có 536 điểm, khoảng cách so với điểm tuyệt đối còn quá xa, cái giai đoạn lớp mười hai này chỉ dựa vào đọc sách không thì chưa đủ, còn cần phải luyện tập nhiều hơn, quen thuộc đề bài, như vậy mới có thể đi trên cái cầu độc mộc thi đại học này một cách tốt nhất.
Cô phải dùng thời gian còn lại này cố gắng luyện tập, tranh thủ thi được thành tích tốt hơn nữa.
Cô không kiếm tiền được như Tiêu Chiến Vũ, cũng không có khả năng thiên phú về quản lí tài sản. Trước mắt chỉ có thể cố gắng học tập, đây là con đường duy nhất đổi đời ngoại trừ đầu thai lại và trúng số.
Sau khi sửa sang lại sách vở xong, cô nghe được tiếng của Diệp Kiến Quốc bên ngoài, biết Diệp Kiến Quốc đã về, cô liền ra ngoài đi xuống lầu chào hỏi một tiếng.
Diệp Kiến Quốc và Hoắc Hồng Anh thấy cô đều sửng sốt.
Diệp Kiến Quốc kéo cô đến trước mặt: “Mấy ngày nay con đi đâu vậy? Con bé đến nhà chúng ta lần trước rốt cuộc làm cái gì? Con có quan hệ gì với họ? Tại sao con lại quen loại người này vậy?”
Diệp Nhiễm cũng không biết cô gái mà Trương Dũng nhờ làm cái gì, đành phải nhẹ nhàng nói: “Quen biết cũng lâu rồi, lúc vừa đến thành phố B làm công cô ấy quen biết con, lần này con không được khỏe cho lắm nên đến nhà cô ấy ở vài hôm?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Kiến Quốc không vui: “Trước khi con đi hình như cũng bị cảm phải không? Con không sợ làm phiền người khác sao? Hơn nữa con biết người ta là người như thế nào không? Liền đến nhà người ta ở như thế? Còn nữa, con có biết trong nhà xảy chuyện gì không? Con có biết Trác Trác bị sốt nặng đến nỗi nằm viện không? Trác Trác là em gái của con, con chạy đi chơi bời như vậy mà coi được sao? Có ai làm chị mà như con không?”
Ngày thường, tính tình Diệp Kiến Quốc ôn hòa, có sự ôn tồn lễ độ của phần tử trí thức cao cấp, ít nhất ở đại học, thầy cô và bạn bè đều cho rằng ông ta là một người phong độ nho nhã, biết cách đối nhân xử thế, tính tình ôn hòa, có thể nói là chính nhân quân tử.
Sau khi Diệp Nhiễm đến Diệp gia, theo quan sát của cô, tính tình vị phụ huynh này của mình cũng không tệ lắm.
Nhưng mà bây giờ, ông ta như đạn pháo liên thanh chất vấn cô.
Diệp Nhiễm ngẩng đầu, không lên tiếng nhìn Diệp Kiến Quốc.
Cô phát hiện con người là một loài động vật phức tạp, tựa như một cái hình thoi nhiều mặt, những mặt khác nhau sẽ phản xạ ra ánh sáng khác nhau.
Chúng ta sẽ mãi mãi không thể nào dùng cái nhìn khái quát đi kết luận một người.
Sau khi Diệp Kiến Quốc chất vấn xong, thấy con gái mình lại đi dùng ánh mắt bình tĩnh đến không thể tưởng tượng được nhìn mình.
Cái loại ánh mắt này giống như nhìn một người xa lạ, bình tĩnh đánh giá.
Ông ta cả kinh.
Đột nhiên, trong đầu lại hiện ra hình ảnh một người.
Ông từng xuống nông thôn kia, từng cưới một thôn nữ, lúc ấy là con gái của đội trưởng sản xuất của đại đội sản xuất chiến sĩ thi đua.
Nhớ rõ sau khi ly hôn, bà mang bụng bầu đến tìm ông, hỏi ông tại sao vậy, lúc đó bà cũng dùng loại ánh mắt như vậy để nhìn mình.
Cái loại ánh mắt này như thể đang chất vấn linh hồn ông.
Đó là giai đoạn âm u nhất trong đời ông, âm u đến trong mộng đêm vẫn còn nhớ tới, không thể nào đi vào giấc ngủ, mờ mịt mà nằm đó cho đến hừng đông.
Ông ta không dám nhìn lại, nhưng cũng nổ lực an ủi bản thân, từ đó đến giờ, ai có thể sống một đời thanh bạch không vết nhơ đâu?
Đó là năm tháng không thấy mặt trời, có thể thoát ra thì tốt rồi.
Lại một lần nữa đối diện với ánh mắt như vậy, ông nghiêm mặt, dùng giọng điệu lạnh lùng hơn chất vấn: “Rốt cuộc con có biết sai hay chưa?”
Diệp Nhiễm trào phúng cười: “Ba, con không làm gì sai, tại sao phải biết lỗi, yêu cầu hối lỗi chỉ dành cho những người trong lòng có bóng ma, là những người nửa đêm ngủ không yên bị ác mộng làm bừng tỉnh!”
Lời vừa nói ra, Diệp Kiến Quốc liền chịu không nổi.
Ông ta nâng tay lên cho Diệp Nhiễm một cái tát.
“Bốp” một tiếng giòn vang, Hoắc Hồng Anh và Diệp Trác bên cạnh đều giật mình.
Diệp Trác thất kinh nhìn ba mình, cô chưa bao giờ thấy ông như vậy, trong tâm trí cô, ba luôn là người ôn hòa, cô không ngờ rằng ông sẽ đánh người.
Tuy rằng Hoắc Hồng Anh không thích Diệp Nhiễm, thậm chí là ghét nhưng bà cho rằng dù thế nào thì bà ta cũng không đánh người, mẹ kế như vậy quá độc ác.
Chỉ là bà sẽ không chăm sóc Diệp Nhiễm mà thôi, cho dù Diệp Nhiễm bị bệnh cũng không đến lượt bà chăm sóc, cho nên bà không thẹn với lòng. Dù Diệp Kiến Quốc không đi chăm sóc, đó cũng là lỗi của ông ta, không liên quan tới bà. Huống hồ trong tình huống này, bà cũng cảm thấy uất ức, tại sao Diệp Trác không thể có được tình thương của cha một cách trọn vẹn? Tại sao lúc Diệp Trác bị bệnh, Diệp Kiến Quốc còn nhớ đến một đứa con gái khác?”
Bây giờ, Diệp Kiến Quốc đánh Diệp Nhiễm, bọn họ chỉ lạnh lùng đứng xem không nói gì.
Dù sao cũng không phải là mẹ kế đánh con chồng, là Diệp Kiến Quốc tự đánh con ông ta thôi mà.
Còn Diệp Kiến Quốc thì nhìn chính mình, sau khi đánh cái tát kia, ông ta lập tức ngây người.
Tại sao vậy? Bởi vì Diệp Nhiễm dùng ánh mắt cực kì giống người phụ nữ mang thai kia mười bảy năm trước nhìn ông sao?
Hoắc Hồng Anh thấy vậy, khuyên Diệp Kiến Quốc: “Cho dù con bé học không giỏi, ông cũng không thể đánh nó, truyền ra ngoài người ta còn tưởng là mẹ kế châm ngòi! Tốt xấu gì ông cũng nên vì tôi mà nghĩ lại.”
Nói xong lại khuyên Diệp Trác: “Đưa chị con lên lầu đi.”
Diệp Trác gật đầu, dẫn Diệp Nhiễm lên lầu, đúng lúc cô cũng có chuyện muốn nói với Diệp Nhiễm.
Mặc dù là chị em chỉ cách nhau có mấy tháng nhưng không thân lắm.
Trước đây, Diệp Trác sẽ cười với Diệp Nhiễm còn kêu cô là chị, nhưng mà bây giờ, cô ta nhìn Diệp Nhiễm, trong lòng rất khó chịu.
Cô ta không biết tại sao lại như vậy, cũng rất muốn biết Diệp Nhiễm và Khâu Khai Sở rốt cuộc là quan hệ gì.
Khâu Khai Sở có nói gì với Diệp Nhiễm không? Có phải Diệp Nhiễm cũng cảm thấy Khâu Khai Sở rất tốt hay không?
Gia cảnh Khâu Khai Sở tốt như vậy, người như Diệp Nhiễm, chắc hẳn là ước gì Khâu Khai Sở thích mình.
Diệp Trác nhìn Diệp Nhiễm bằng ánh mắt đánh giá.
Diệp Nhiễm bị tát một cái nhưng trong lòng cũng không có gì thống khổ.
Cái tát này, về cơ bản đã đạp đổ hết quan hệ cha con của bọn họ.
Điều này khiến cô cảm thấy không còn điều cố kị gì nữa.
Chờ sau khi cô thi đậu đại học, người ba này, gia đình này cũng chẳng còn quan hệ gì với cô nữa.
Đúng lúc này, nghe được Diệp Trác giả mơ hồ hỏi, Diệp Nhiễm nhìn cô ta một cái: “Muốn biết quan hệ giữa tôi và Khâu Khai Sở sao?”
Diệp Trác mơ màng một lúc, không ngờ rằng Diệp Nhiễm sẽ lên tiếng nói rõ.
Cô ta có chút xấu hổ nhưng vẫn nói: “Đúng vậy, tôi muốn biết.”
Diệp Nhiễm nhướng mày, nhẹ nhàng nói: “Nếu tôi nhớ không lầm, lúc cô thi bị trượt hạng, toàn bộ quyển sổ của cô đều viết tên của Khâu Khai Sở.”
Mặt Diệp Trác lập tức đỏ lên.
Đây là sỉ nhục của cô ta.
Sau khi xảy ra chuyện này, sau khi Diệp Kiến Quốc và Hoắc Hồng Anh nổi trận lôi đình đã tâm sự với cô ta, các loại tâm sự này giống như là một nhà giam, thế nên mới khiến cô ta bị sốt, thân thể suy yếu dẫn đến thiếu máu, phải đưa vào bệnh viện.
Bây giờ mình khỏi bệnh rồi, thái độ của ba mẹ cũng dần nguôi ngoai.
Cô đã nghe ba mẹ nói nhỏ với nhau, chỉ cần mình không bị ảnh hưởng đến việc học tập thì cho dù là tiếp xúc với Khâu Khai Sở cũng không sao cả. Hiện tại là lớp mười hai, nếu quản quá sẽ sinh ra phản nghịch, càng ảnh hưởng đến học tập hơn.
Thậm chí ba còn hẹn với Khâu viện trưởng nghỉ đông cùng đi Tam Á du lịch.
Đương nhiên Diệp Trác biết Khâu Khai Sở sẽ cùng đi Tam Á.
Cơ hội ở ngay trước mắt, liền xem bản thân có nắm bắt được hay không. Nhưng đối với Diệp Trác mà nói, cô quan tâm nhất chính là thái độ của Diệp Nhiễm, Diệp Nhiễm có nhớ Khâu Khai Sở hay không, chị ta và Khâu Khai Sở đã tiến triển đến mức nào rồi?
Bị Diệp Nhiễm nói toạc ra như vậy, sau khi xấu hổ một lát, cuối cùng Diệp Trác khẽ cắn môi, nói: “Chuyện của tôi, ba mẹ sẽ sắp xếp tốt thôi, chị không cần xen vào. Chị…chị nói cho tôi biết đi, chị đừng dây dưa với anh ấy được không?”
Dây dưa?
Diệp Nhiễm đột nhiên cảm thấy thật buồn cười.
Cô nhìn Diệp Trác, phát hiện Diệp Trác rất giống Hoắc Hồng Anh, đều cho rằng mình là người tốt từ trong xương cốt, tốt nhất, người khác đều mơ ước muốn cướp đồ của họ.
Diệp Nhiễm trào phúng cười một cái: “Yên tâm đi, tôi không có cha mẹ sắp xếp cho nhưng mà tôi cũng sẽ không mơ ước gì đồ của người khác. Cô có thể lấy được thì là của cô, tôi không thích đoạt đồ từ tay người khác, tôi chỉ hứng thú với những thứ tôi nắm chắt.”
Đúng vậy, đây là mục đích thay đổi cuộc đời của cô.
Chính là mục đích thay đổi đời mình chứ không bao giờ chèn ép cuộc đời của người khác.
Biển rộng tùy cá lội, trời cao mặc chim bay, ai có bản lĩnh bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu.
Thích Khâu Khai Sở sao không theo đuổi đi, còn chạy đến đây chất vấn cô.
Diệp Nhiễm nói như vậy, Diệp Trác lập tức xấu hổ, da mặt ngày càng đỏ, cô ta cảm thấy Diệp Nhiễm ghen ghét cô ta, là cười nhạo cô ta.
Nhưng mà cô ta vẫn ngẩng đầu lên: “Diệp Nhiễm, quả thật làm em gái của chị, tôi muốn nói cho chị biết, tính tình chị nên bình thản lại đi. Chị…”
Cô ta nghĩ nghĩ, an ủi Diệp Nhiễm: “Chị sẽ gặp được người thích hợp với chị thôi, mà Khâu Khai Sở và chị không hợp nhau đâu. Chị cũng không thích hợp với nhà bọn họ.”
Diệp Nhiễm tuy cùng ba nhưng khác mẹ với cô.
Tiền tài của mẹ mình sẽ không bao giờ cho Diệp Nhiễm một đồng, đó là không công bằng, nhưng quan điểm của cô và Diệp Nhiễm hoàn toàn bất đồng, giống như là trời với đất.
Nghĩ đến đây, cô ta có chút đồng tình với Diệp Nhiễm.
Dù sao cũng là chị, em, cô cắn môi: “Chị, tôi nói thật đấy, dù sao chúng ta cũng không còn nhỏ nữa, tôi chỉ là muốn chị hiểu rõ thôi.”
Diệp Nhiễm gật đầu: “Đúng, cô rất thích hợp với nhà bọn họ, điều này tôi thừa nhận.”
Cho nên cô nên giành lấy đi.
Sau này, Khâu Khai Sở phát triển cũng không tệ lắm, nếu Diệp Trác theo đuổi Khâu Khai Sở, cùng hắn ở bên nhau, hẳn là khá tốt. Đương nhiên, Diệp Trác có người mẹ kia làm hậu thuẫn, sau này cũng không thua kém ai, dù gì cũng có thể hô mưa gọi gió.
Nhưng mà cô nhanh nhẹn đáp lời lại khiến Diệp Trác hiểu lầm.
Diệp Trác cho rằng Diệp Nhiễm tự sa ngã.
Tiểu công chúa Diệp Trác nhìn vết hồng hồng còn lưu lại trên mặt Diệp Nhiễm: “Chị cũng thật là….”
Cô ta đột nhiên cảm thấy, cô không cần so đo với Diệp Nhiễm.
Mẹ nói đúng, đời này Diệp Nhiễm sinh ra đã thua kém cô nên chị ta làm sao có quan hệ gì với Khâu Khai Sở, cuối cùng cũng chết từ trong trứng nước mà thôi, bởi vì thân phận và địa vị như vậy làm sao có khả năng tiến vào Khâu gia.
Như vậy thật tốt biết bao.
Ai bảo chị ta chỉ là đứa trẻ nhà quê, từ nhỏ đã giãy giụa trong vũng bùn, thua xa mình.
Diệp Trác nghĩ đên đây, trong lòng tràn đầy cảm giác xuất sắc, đồng tình nhìn Diệp Nhiễm: “Diệp Nhiễm, nếu chị muốn, tôi có thể giúp chị cầu tình, xin ba mẹ tha thứ cho chị…”
Diệp Nhiễm nhìn vẻ mặt thiện lương của em gái mình, im lặng một lát, vẫn nói: “Cảm ơn. Nhưng mà không cần đâu. Tôi không cần ông ta tha thứ.”
***
Ngày hôm sau, nửa bên mặt Diệp Nhiễm sưng lên.
Lúc cô xuống lầu, cố ý dùng một cái khăn lam quàng cổ che nửa mặt.
Hoắc Hồng Anh nhìn cô chằm chằm: “Diệp Nhiễm, hôm nay con muốn đi học sao?”
Ánh mắt bà ta sắc bén, nhưng giọng nói rất nhẹ nhàng, giống như giọng điệu ngày thường nói chuyện với Diệp Trác.
Diệp Nhiễm gật đầu: “Vâng, nhiều ngày không đi học rồi, con sợ không được lên lớp nữa.”
Hoắc Hồng Anh nghe cô nói, trong mắt tràn đầy vẻ trào phúng.
Bà ta nhớ đến Diệp Nhiễm được nhất khối trong khi con gái mình chỉ hơn điểm mười người.
Điều này làm cho mỗi tế bào trong người bà đều không thoải mái, đối với bà ta mà nói, con gái mình thất bại còn tệ hơn thất bại của chính mình.
Thế nên bây giờ nhìn Diệp Nhiễm, tựa như đang nhìn một cái gai.
Cái gai ấy đang đâm vào lòng ngực bà.
Rõ ràng chỉ là một cây cỏ, đắn đo ở trong tay mình, một ngày nào đó nó sẽ khô khốc, nhưng nó lại trở thành một cây gai đâm người khác.
Nhưng mà lúc này đây, cầu thang truyền đến tiếng bước chân, bà ta biết Diệp Kiến Quốc xuống lầu, liền thong thả nuốt loại đau đớn này xuống, cười nói: “Cái khăn quàng cổ của con là kiểu của năm rồi phải không? Hơn nữa màu sắc cũng không hợp lắm, dì cho con một cái khăn mới.”
Diệp Nhiễm lắc đầu: “Dì, cảm ơn dì nhưng không cần đâu, khăn này do mẹ con năm xưa dệt, con vẫn muốn tiếp tục dùng.”
Hoắc Hồng Anh lập tức im lặng.
Đời này, Hoắc Hồng Anh ghét nhất là mẹ của Diệp Nhiễm, có thể nói đó là vết nhơ trong cuộc đời hoàn hảo của bà ta.
Diệp Trác bên cạnh nhìn Diệp Nhiễm, lại nhìn mẹ mình, không dám hé răng, cúi đầu.
Lúc này, Diệp Kiến Quốc xuống lầu, ông ta ngồi đó như một thói quen, cầm báo lên đọc, cầm sữa bò lên uống.
Nhưng mà lúc ông ta ngẩng đầu, thấy được cái khăn quàng cổ trên người Diệp Nhiễm.
Ông ta nhìn một hồi, vẻ mặt lập tức thay đổi, mặt đỏ bừng lên, chật vật biết bao nhiêu.