Ông lớn khom lưng vì tôi

CHƯƠNG 21: Quần áo mới của Diệp Nhiễm
 
Hoắc Hồng Anh nhận thấy được sự khác thường của chồng mình, ngẩng đầu lên nhìn qua, chỉ thấy Diệp Kiến Quốc đang nhìn chằm chằm chiếc khăn trên cổ Diệp Nhiễm.
 
Hoắc Hồng Anh nhớ tới cái khăn quàng cổ, lập tức hiểu rõ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Một cái khăn quàng cổ xưa cũ, khăn màu lam kiểu của nam, mẹ của Diệp Nhiễm dệt, điều này còn phải nghĩ ngợi hay sao?
 
Hoắc Hồng Anh đột nhiên tức giận.
 
Bà còn có ý tốt muốn đổi cho Diệp Nhiễm một chiếc khăn mới, kết quả là, cái khăn quàng cổ hôm nay của Diệp Nhiễm còn có tâm tư kín đáo này!
 
Mặt Diệp Kiến Quốc nghẹn đến mức xanh mét, nghiến răng nhìn Diệp Nhiễm chằm chằm.
 
Ông ta nhìn Diệp Nhiễm, dường như nhìn thấy bản thân mình mười tám năm trước, khi đó ông vừa gặp được người kia, một người phụ nữ nông thôn, choàng khăn quàng cổ cho ông ta, cầm tay ông, nói muốn giúp ông sưởi ấm, còn dệt một cái khăn quàng cổ y hệt như vậy cho ông.
 
Người phụ nữ đó đã chết.
 
Những năm gần đây, ông vẫn luôn cảm thấy mình có thể thoát khỏi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mãi cho đến hôm nay, ông mới phát hiện, ông chưa từng thoát khỏi quá khứ.
 
Đương nhiên Diệp Nhiễm phát hiện hiệu quả do chính mình tạo ra.
 
Cô rũ mắt xuống, có chút buồn cười, chỉ là một cái khăn quàng cổ mà thôi lại làm cho kẻ hèn hạ có kết quả này đây sao?
 
Cô cúi đầu, an tâm hưởng thụ cơm trưa, hoàn toàn làm lơ cặp vợ chồng đang nhìn chằm chằm mình.
 
Ăn cơm xong, cô đứng thẳng dậy ra khỏi nhà, đạp xe đến trường học.
 
Diệp Trác thấy vậy cũng nhanh chóng đi học.
 
Mà trên bàn cơm, Hoắc Hồng Anh dùng ánh mắt lạnh băng nhìn Diệp Kiến Quốc.
 
Mặt Diệp Kiến Quốc tái nhợt, hơi hốt hoảng.
 
Hoắc Hồng Anh lạnh lùng bĩu môi cười, trào phúng nói: “Ông có ý gì đây? Làm ra vẻ mặt này cho ai xem? Tôi nợ ông sao? Tôi nợ con gái ông sao?”
 
Cuối cùng, đột nhiên bà ta hung hăng ném mâm cơm trước mặt xuống sàn: “Con gái ông đúng là đồ lang sói, đã hơn một năm rồi, nó ăn ở nhà tôi, tôi có bạc đãi nó không? Bây giờ nó lại dùng chiêu này đối phó tôi, tôi nợ ai? Ông đừng cho rằng bây giờ nó học giỏi, thật ra cũng vô dụng thôi, ông phí công nuôi nó cũng không nhờ vả được gì đâu!”
 
Diệp Kiến Quốc đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng: “Đừng nói nữa!”
 
Hoắc Hồng Anh bị ông quát, đầu tiên là sửng sốt, lúc sau đột nhiên khóc, bà ta che miệng, uất ức khóc lớn: “Ông, ông tức giận với tôi sao? Được, ông trút giận lên người tôi? Tôi nói gì sai? Diệp Nhiễm không phải loài lang sói thì là cái gì? Chúng ta nuôi nó cả năm nay, nó có kêu tôi là mẹ sao? Nó có cảm kích tôi sao? Nó có hiếu kính với ông không? Có quan tâm đến sức khỏe của ông không? Chẳng lẽ ông không nhìn thấy được, trong lòng nó luôn ghi hận sao, nó hận ông, tại sao mẹ nó hận ông?”
 
Diệp Kiến Quốc nghiêm mặt, lời từ kẽ răng tuôn ra: “Đừng nói nữa được không?”
 
***
 
Sau khi đến trường học, Diệp Nhiễm đi đến văn phòng hiệu trưởng tìm Vương hiệu trưởng.
 
Trước tiên cô đến cảm ơn sự giúp đỡ của Vương hiệu trưởng dành mình, sau đó giải thích nguyên nhân nghỉ học: “Em bị cảm, phát sốt, sợ lây bệnh cho các bạn khác nên đành phải xin nghỉ.”
 
Vương hiệu trưởng rất thích Diệp Nhiễm, một cô bé thông minh như vậy, ông ta còn thương hơn con ruột mình.
 
Ông cười từ ái, mời Diệp Nhiễm ngồi xuống, còn bưng trà cho Diệp Nhiễm: “Trò Diệp Nhiễm, việc em bị ốm, thầy đã nghe ba em nói rồi, không sao đâu, bài học có thể từ từ bù lại, em đừng áp lực quá, từ đây đến thi cuối kì còn lâu, em thông minh như vậy, thầy tin tưởng em sẽ theo kịp.”
 
Diệp Nhiễm hứa với Vương hiệu trưởng sẽ nổ lực học tập, sau đó lơ đãng mở khăn quàng cổ, bưng trà mà hiệu trưởng đưa lên uống.
 
Lúc nãy có khăn quàng cổ che, Vương hiệu trưởng chưa nhìn thấy, bây giờ ông liếc mắt một cái liền nhìn thấy mặt cô sưng đỏ.
 
Ông kinh hãi: “Trò Diệp Nhiễm, mặt em bị sao vậy?”
 
Diệp Nhiễm sờ mặt mình, thấp giọng nói: “Vương hiệu trưởng, em không sao, chỉ là không cẩn thận té ngã, bây giờ không sao rồi.”
 
Vương hiệu trưởng: “Không, đây không phải là té bị thương, sao có thể chứ.”
 
Ông quan sát kĩ lưỡng, đột nhiên nhíu mày: “Có người đánh em sao?”
 
Diệp Nhiễm đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía hiệu trưởng, sau có cắn môi, chậm chạp lắc đầu.
 
Vương hiệu trưởng đột nhiên buồn bực: “Diệp Nhiễm, rốt cuộc là ai đánh em? Tại sao lại tàn nhẫn như vậy, cũng quá nhẫn tâm rồi!”
 
Diệp Nhiễm không nói lời nào.
 
Vương hiệu trưởng: “Có phải mẹ em đánh em hay không? Mẹ em đánh em?”
 
Vương hiệu trưởng không phải kẻ ngốc, đương nhiên biết được hai vợ chồng sao lại thế này, một lòng nghĩ đến con gái kia, còn đứa con gái này thì đối xử bất công, trong mắt họ căn bản không có Diệp Nhiễm.
 
Điều làm cho ông không ngờ tới là Hoắc Hồng Anh tốt xấu gì cũng là nữ doanh nhân, thế nhưng sau lưng lại đánh con gái chồng? Ông ta là bạn học của Diệp Kiến Quốc, nghĩ đến bạn bè đều nói Hoắc Hồng Anh là một người rộng lượng, chủ động đem con chồng về nhà nuôi, nói Diệp Kiến Quốc có một người vợ tốt, không ngờ rằng lại có chuyện như thế này!
 
Vốn dĩ đánh con chồng cũng không phải chuyện lớn gì, nhà nhà đều xảy ra chuyện này, nhưng Diệp Nhiễm đã mười bảy tuổi, một cô bé mười bảy tuổi mà lại bị đánh trên mặt như vậy.
 
Người người đều có mặt mũi mà, thật là nhục nhã!
 
Diệp Nhiễm giãy giụa, vẫn nói: “Vương hiệu trưởng, là ba em đánh, không phải dì đánh.”
 
Cái đáp án này có chút ngoài ý muốn đối với Vương hiệu trưởng.
 
Phải biết rằng Diệp Kiến Quốc là người nho nhã, chắc chắn sẽ không động thủ đánh người, ngày thường tính tình cũng rất tốt.
 
Vương hiệu trưởng cau mày thật sâu: “Trò Diệp Nhiễm, thầy không biết em có tin tưởng thầy hay không, nhưng thầy làm hiệu trưởng mấy năm nay, vẫn luôn xem học sinh trong trường như con cái mà đối đãi. Mà em, quá thông minh, thầy vẫn luôn thích học sinh thông minh, cũng luôn hi vọng học sinh thông minh có hoàn cảnh học tập yên ổn, có thể dựa vào sự nỗ lực của bản thân đậu đại học mình mơ ước. Trò Diệp Nhiễm, nếu em có khó khăn gì, có thể nói ra, thầy sẽ tìm cách giúp em.”
 
Diệp Nhiễm ngẩng đầu, nhìn về phía Vương hiệu trưởng.
 
Vừa rồi là cô có diễn kịch đôi chút, cô ăn một cái tát, đương nhiên không muốn bị đánh uổng phí, cô muốn cho ông ta nếm trãi mùi vị phản tác dụng.
 
Cô biết Vương hiệu trưởng là một người nhân từ bác ái, tràn ngập tinh thần nghĩa hiệp, luôn tận tâm chăm sóc học sinh.
 
Chỉ là không ngờ, Vương hiệu trưởng tốt với cô như vậy, nói ra những lời cảm động lòng người đến thế. 
 
Cô cảm động vô cùng.
 
Cô nghĩ nghĩ, mới nói: “Vương hiệu trưởng, thầy biết không, em gái em Diệp Trác bị bệnh, em cũng bị bệnh, bọn em đều bị sốt.”
 
Vương hiệu trưởng thấy Diệp Nhiễm cuối cùng cũng chịu mở miệng, vội cổ vũ: “Đúng vậy, em nói tiếp đi.”
 
Diệp Nhiễm: “Chúng em đều bị bệnh, nhưng mà nhà em không ai chăm sóc cho em cả, em muốn uống một ngụm nước ấm cũng khó khăn, tự mình phải lấy nước lạnh uống, em sợ nửa đêm em bệnh chết cũng không ai biết, cũng may em có một người bạn đến thành phố B làm công, em liền đi tìm cô ấy, cô ấy cho em ở nhờ còn chăm sóc cho em, em mới hết bệnh được.”
 
Đây là chuyện không thể nào tưởng tượng được.
 
Vương hiệu trưởng đau lòng nhìn Diệp Nhiễm: “Cô bé, thật tội cho em.”
 
Diệp Nhiễm tiếp tục nói: “Khi em trở về nhà, ba em rất tức giận, ông ấy cho rằng em chơi với người xấu liền đánh em.”
 
Vương hiệu trưởng nghe xong, tức giận đập bàn: “Diệp Kiến Quốc này muốn làm gì đây! Thầy biết ông ta nhiều năm như vậy, còn tưởng rằng ông ta là người tốt!”
 
Thật là buồn cười, ông nhất định phải ra mặt giúp học trò mình!
 
***
 
Vương hiệu trưởng đúng thật là một người tốt, sau hôm nói chuyện với ông, ông bảo Diệp Nhiễm đừng sợ, ông sẽ nghĩ cách nói chuyện với ba cô, mọi chuyện giao cho ông là được rồi.
 
Đến nỗi ông muốn làm gì Diệp Nhiễm cũng không biết.
 
Mà sau đó, ông còn phá lệ chiếu cố Diệp Nhiễm, thậm chí còn giới thiệu cô với vợ mình, bảo Diệp Nhiễm có chuyện gì phiền toái thì cứ tìm vợ ông.
 
Vợ Vương hiệu trưởng Ngưu Tố Phương là một người ôn nhu, nói chuyện với Diệp Nhiễm một lúc, còn đem quần áo cũ của con gái mình cho Diệp Nhiễm mặc.
 
Tuy nói là quần áo cũ nhưng cũng chỉ mặc qua có vài lần, kiểu dáng rất đẹp, ít  nhất bây giờ Diệp Nhiễm mặc đẹp hơn rất nhiều, điều này làm cho Diệp Nhiễm vô cùng cảm kích.
 
Cô nhận lấy.
 
Ngoài vợ của Vương hiệu trưởng ra, chủ nhiệm lớp mười hai một và các thầy cô khác cũng rất quan tâm Diệp Nhiễm, ngoài quan tâm chuyện học còn quan tâm chuyện sinh hoạt.
 
Bạn bè trong lớp cũng nhận ra sự biến hóa này nhưng ai cũng cho rằng là do thành tích học tập của Diệp Nhiễm tốt nên thầy cô quan tâm, cũng chẳng ai nghĩ nhiều.
 
Loại biến đổi trong sinh hoạt này của Diệp Nhiễm, ở nhà cũng không bị chú ý lắm.
 
Mối quan hệ của vợ chồng Diệp Kiến Quốc và Hoắc Hồng Anh hiện giờ hơi căng thẳng, tuy ngoài mặt thì hòa thuận như vậy nhưng Diệp Nhiễm có thể cảm giác được bọn họ không còn ân ái như trước nữa.
 
Lúc ăn sáng, bốn người đều cúi đầu ăn, chỉ trừ Hoắc Hồng Anh quan tâm chuyện học tập của con gái bà. Bởi vì có cơ hội ra ngoài nghỉ đông cùng Khâu Khai Sở, Diệp Trác cũng an tâm hơn, sẽ không nghĩ về Khâu Khai Sở một cách cuồng loạn, ngược lại có thể dồn toàn bộ sức lực học tập.
 
Mà mấy ngày nay, mỗi khi Diệp Nhiễm về đến nhà, chỉ thấy Diệp Kiến Quốc nhợt nhạt ngồi ở phòng khách, trong ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng và giãy giụa.
 
Hoắc Hồng Anh bên cạnh sắc mặt cũng không tốt lắm, giống như đang nói gì đó với Diệp Kiến Quốc, thấy Diệp Nhiễm về nên lập tức im lặng.
 
Hôm nay, Diệp Nhiễm mặc cái áo khoác Tiêu Chiến Vũ mua cho cô, phía dưới là cái quần jean Ngưu Tố Phương cho, đầu tóc đen nhánh buộc một cái đuôi ngựa, vào mùa đông chạng vạng đi tới, xinh đẹp diễm lệ.
 
Hoắc Hồng Anh vừa nhìn thấy Diệp Nhiễm, lập tức nhíu mày.
 
Trong ấn tượng của bà ta, Diệp Nhiễm luôn mộc mạc, giản dị.
 
Giày dép quần áo của Diệp Trác đều là Hoắc Hồng Anh mua, đương nhiên đều là hàng hiệu, được chọn lựa kĩ càng, nhưng mà Diệp Nhiễm không có mẹ lo lắng cho, Diệp Kiến Quốc cho cô tiền cũng rất ít, đương nhiên không mua được quần áo tốt đẹp gì.
 
Thế nên, phong cách của hai chị em cách xa nhau.
 
Đời này, Hoắc Hồng Anh cũng không có gì áy náy, bà ta không nợ Diệp Nhiễm gì cả.
 
Bất quá xưa nay đã quen với chuyện Diệp Nhiễm ăn mặc đơn giản, đột nhiên nhìn thấy cô đổi quần áo, Hoắc Hồng Anh cảm thấy chói mắt quá.
 
Đặc biệt không thoải mái.
 
Cái thứ đến từ nông thôn mà cũng ăn mặc như vậy sao?
 
Hoắc Hồng Anh âm thầm cười lạnh, nhưng mà trên mặt vẫn giữ nét ôn hòa, hàm chứa ý cười, bâng quơ hỏi Diệp Kiến Quốc: “Kiến Quốc, ánh mắt ông rất tốt nha, mua cho Diệp Nhiễm quần áo mới đẹp như vậy?”
 
Tác giả có lời muốn nói: chương sau Diệp Kiến Quốc gặp phải xui xẻo!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui