CHƯƠNG 24: Cuộc tụ hội của Diệp Kiến Quốc
Diệp Kiến Quốc vô cùng đau đớn: “Tính tình không tốt, tuổi còn trẻ, mới bao lớn mà đã chơi với bạn bè xấu, hôm trở về, mặc toàn quần áo mới, tôi chưa từng thấy bao giờ, đều là những người không đứng đắn bên ngoài đó cho! Mọi người nói xem, còn nhỏ như vậy, ai mà cho nó đồ mặc? Tôi nói nó vài câu, nó còn cãi lại tôi.”
Mọi người nghe xong đều ngạc nhiên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phải nói rằng bây giờ và trước đây không giống nhau, cải cách mở cửa, nói là muốn có quan niệm tư tưởng tân tiến, ăn mặc lộ đùi, lộ vai đi quán bar nhảy Disco gì đó đều dễ dàng bị nhiễm thói xấu.
Một đám bạn học vừa rồi còn trách Diệp Kiến Quốc bây giờ đều kinh ngạc nên lòng ông ta lập tức dễ chịu, khẽ thở dài, không để ý nói: “Tôi cũng không còn cách nào khác, con cái bây giờ không giống với chúng ta trước kia, không cách nào dạy được.”
Vương hiệu trưởng: “Ông nói là, bên ngoài có người không đứng đắn cho con bé một đống quần áo?”
Diệp Kiến Quốc lắc đầu thở dài: “Không phải sao, tôi thấy đồ mà nó mặc toàn là kiểu người không đứng đắn cho, tôi nói nó, nó còn không phục.”
Vương hiệu trưởng tức giận cười lạnh nhạt: “Cái gì mà không đúng đắn, đồ đó là tôi cho con bé đó.”
A??
Một đám bạn học đều hết hồn, nghi hoặc nhìn về phía Vương hiệu trưởng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vương hiệu trưởng suýt nữa đập bàn: “Tôi nói đứa nhỏ này thật khổ mà, không có mẹ ruột chăm lo, quần áo mặc vừa cũ vừa nhỏ, áo khoác đều bị lộ khuỷu tay, ngày thường ăn uống cũng khổ cực, đạm bạc, ăn dưa muối sống qua ngày! Mọi người nói đi, học sinh cấp ba mà ăn như vậy, mặc như vậy, suy dinh dưỡng thì làm sao? Đông lạnh bị cảm thì làm sao học tập? Thế nên tôi bảo vợ tôi chăm sóc con bé một chút, vợ tôi liền đem quần áo trước kia của con gái tôi cho con bé.”
Diệp Kiến Quốc giải thích: “Không phải, không phải đâu, tôi thấy nó mặc quần áo lai lịch không đứng đắn….Cái quần jean kia….”
Vương hiệu trưởng: “Quần jean đó con gái tôi từng mặc đó.”
Diệp Kiến Quốc vẫn cảm thấy chuyện này không đúng: “Lão Vương, có thể ông hiểu lầm rồi, con bé đó có bạn trai, tôi nghe Trác Trác nói, bạn trai nó không đứng đắn, ăn chơi lêu lỏng.”
Lúc này, vẻ mặt của Vương hiệu trưởng âm trầm: “Diệp Nhiễm thi được nhất khối, điểm tuyệt đối 600, con bé được 536 điểm! Có học sinh nào ăn chơi lêu lỏng mà được vậy không?”
Đều là bạn bè năm xưa, mọi người đều nhanh chóng khuyên nhủ, có người khuyên Diệp Kiến Quốc thấm thía: “Lão Diệp, ông đó, cũng đừng để bị người ta rót canh mê hồn cho uống, đây là quỷ mê hoặc tâm hồn, tại sao ông lại nghĩ con gái mình không tốt? Đó là con gái ruột của ông, có ai nói con gái mình vậy không?”
Những người năm đó xuống nông thôn chung Diệp Kiến Quốc đều than một tiếng: “Kiến Quốc, năm xưa Thúy Hoa đối xử với ông không tệ, chị ấy để lại một đứa con gái, nếu dưới suối vàng chị ấy biết ông đối xử với con chị ấy không tốt, chắc hẳn trong lòng rất buồn.”
Vừa nhắc lại chuyện này, mọi người đều âm thầm nhìn nhau.
Đương nhiên là Diệp Kiến Quốc có lỗi với người vợ nông thôn kia, người ta có thai, ông ta lại bỏ rơi người ta, người ta ngậm đắng nuốt cay nuôi con gái ông ta, ông ta lại nói con gái người ta như vậy.
Cũng có người bên ngoài không nói chuyện nữa nhưng trong lòng âm thầm xem thường Diệp Kiến Quốc.
Còn không phải là ông ta nỗ lực nịnh bợ người vợ sau mà chèn ép khắt khe với con gái vợ trước hay sao? Nói cái gì mà không có tiền, có ai từng thấy con gái mười bảy tuổi của một giáo sư mặc quần áo cũ chưa?
Lúc này có một vị bạn học họ Trần nói lời thấm thía khuyên Diệp Kiến Quốc: “Kiến Quốc, ông nghĩ lại lúc chúng ta còn trẻ đi cũng kiên trì với bản thân như thế nào!”
Diệp Kiến Quốc nghe được những lời này, nhìn qua, chỉ thấy đây là vị bạn học họ Trần mà ông ta muốn nhờ giúp đỡ, cùng lĩnh vực với ông ta, rất có tiếng nói trong giới học thuật.
Vốn định nói chuyện với vị này, nhờ giải quyết chuyện kia giúp mình, bây giờ, nhìn thấy ánh mắt xem thường của đối phương, trong lòng ông ta lập tức thất vọng ê chề.
Đột nhiên ông ta cảm thấy buổi tụ họp ngày hôm nay chỉ là uổng phí.
Cổ họng ông khát khô, vội vàng giải thích: “Lão Trần, nghiên cứu sinh kia của tôi, thật ra….”
Ông ta liền giải thích.
Lão Trần vội ngăn ông ta lại: “Lão Diệp, chúng ta là bạn bè nhiều năm như vậy, tôi còn không rõ ông sao, nhưng mà hôm nay bạn bè hội tụ, đừng nói chuyện công việc, nói chuyện gia đình đi. Ông nha, vẫn nên đối xử tốt với con gái lớn đi, bây giờ là lớp mười hai rồi, là thời điểm quan trọng, chúng ta đều đã từng thi đại học, đều hiểu rõ đây là hành trình đơn độc, là thời điểm quyết định vận mệnh đó!”
Những người khác sôi nổi phụ họa theo, dĩ nhiên mọi người đều cho rằng, Diệp Kiến Quốc có lỗi với con gái mình. Cũng có người bắt đầu hỏi Vương hiệu trưởng, hỏi thăm Diệp Nhiễm học tập thế nào, còn nói con mình học không tốt lắm, muốn lấy kinh nghiệm, hoặc là nói muốn cho con mình làm quen với Diệp Nhiễm, học hỏi người ta.
Những người đó muốn hỏi chuyện Diệp Nhiễm, nhưng lại không hỏi Diệp Kiến Quốc mà đi tìm Vương hiệu trưởng….
Mặt Diệp Kiến Quốc nóng ran, cảm thấy mình bị mất mặt nghiêm trọng.
Không chỉ là mất mặt với bạn bè cũ mà mấu chốt là không ít bạn bè cũ đều là người trong giới học thuật, cùng chung lĩnh vực với ông ta, bọn họ đều biết ông ta hà khắc với con gái mình, vứt bỏ vợ trước, đạo đức cá nhân không tốt, đối với ông ta trong giới học thuật mà nói, đây là một vết thương chí mạng.
Mà bên này, Vương hiệu trưởng vừa khen Diệp Nhiễm thông minh, có tiền đồ, vừa nói con bé đáng thương thế nào, dùng cặp sách hoa ở nông thôn gì đó, mọi người thương cảm không thôi.
Thương cảm bao nhiêu, họ lại nhìn về gương mặt đỏ bừng xấu hổ của Diệp Kiến Quốc, lắc đầu khiển trách bấy nhiêu.
Cứ như vậy, buổi tụ hội này của Diệp Kiến Quốc như bị đặt trên đống lửa.
Đến lúc ra về, ông ta cảm thấy mình xong đời rồi, thân thể dường như bị nướng chín rồi.
Diệp Nhiễm phát hiện, Diệp Kiến Quốc và Hoắc Hồng Anh không hòa thuận với nhau. Kết quả luận văn của nghiên cứu sinh vừa có, rất bất lợi cho ông ta, thanh danh tự nhiên bị hao tổn, nội trong mấy năm nữa chắc cũng không ai thèm học ông ta, thậm chí các hạng mục đều bị mắc cạn, đối với một giáo sư sự nghiệp đang lên như Diệp Kiến Quốc, quả là một đả kích lớn.
Mà Hoắc Hồng Anh, chuyện làm ăn cũng xuất hiện nhiều vấn đề, có mấy lần ký hợp đồng nhưng bất ngờ bị phát hiện có chỗ không thích hợp nên người ta nói là sẽ suy xét, sau đó bặt vô âm tín.
Vốn dĩ bà ta sẽ không vì một hai đơn hàng mà khó chịu nhưng mà nhiều lần như vậy đã đả kích bà ta, hơn nữa, về đến nhà lại thấy Diệp Kiến Quốc mặt mày ủ rũ, trong lòng bà liền không thoải mái.
Lúc này nghĩ lại, luôn cảm thấy uất ức, năm xưa tuy rằng hơi lớn tuổi, nhưng cũng là hoàng hoa khuê nữ, gả cho Diệp Kiến Quốc, vốn tưởng rằng phần tử trí thức nhân cách tốt, nào ngờ ông ta từng có vợ, còn có con nữa chứ.
Mà nghĩ tới Diệp Nhiễm, bà ta liền bực bội.
Hiện tại, chỉ mong nó mau mười tám tuổi, đến lúc đó có thể quang minh chính đại đuổi cổ ra khỏi nhà. Cho dù Diệp Kiến Quốc cho nó mấy chục tệ sinh hoạt phí bà cũng chịu.
Điều duy nhất làm cho Diệp Kiến Quốc và Hoắc Hồng Anh đều hài lòng là nhà họ Khâu.
Tuy rằng, Khâu viện trưởng không mấy hài lòng về chuyện kia của Diệp Kiến Quốc, nhưng kế hoạch đi Tam Á nghỉ đông vẫn không thay đổi.
Hiện tại, Diệp Kiến Quốc rất mong đợi chuyến đi cùng với Khâu viện trưởng, ông ta muốn nhân cơ hội này kết giao quan hệ, nếu con gái mình có tiến triển với Khâu Khai Sở thì càng tốt.
Thời điểm sắp cuối năm, thành tích thi của Nhất Trung cũng vừa có, lần này Diệp Trác được 539 điểm, đây là điểm cao nhất trong lịch sử thi cử của cô.
Thành tích vừa có, Hoắc Hồng Anh vui mừng đên phát khóc: “Cuối cùng cũng khiến mẹ nở mày nở mặt! Lúc ra ngoài chơi với Khâu Khai Sở, cũng dễ bề nói chuyện.”
Diệp Kiến Quốc cau mày: “Diệp Nhiễm thì sao? Bao nhiêu điểm?”
Diệp Trác nhìn Diệp Kiến Quốc, rồi lại nhìn Hoắc Hồng Anh, cẩn thận nói: “Chị ta được 593 điểm.”
Chỉ còn bảy điểm nữa là tuyệt đối rồi.
Nước mắt Hoắc Hồng Anh lập tức dừng ở đó, không chảy nữa.
Sự vui sướng về thành tích của Diệp Trác lập tức tan thành mây khói.
Diệp Kiến Quốc thở dài: “Đứa nhỏ này, thật đúng là thông minh.”
Hoắc Hồng Anh hung hăng liếc ông ta: “Thông minh có lợi ích gì, cũng là thứ lang sói mà thôi.”
Diệp Kiến Quốc: “Được, được, tôi không nói nữa.”
Hiện tại, tuy rằng Diệp Nhiễm vẫn ở đó, nhưng trừ bữa sáng vè bữa chiều, cô không cùng bọn họ tiếp xúc gì nữa, đến nỗi cô chơi với ai họ cũng lười quan tâm.
Cô muốn làm gì thì làm, đó là chuyện của cô, đừng nói là Hoắc Hồng Anh, Diệp Kiến Quốc cũng không quan tâm lắm.
Ông ta nuôi cô mấy năm nay, cũng coi như là hoàn thành nghĩa vụ, đã tận tình tận nghĩa lắm rồi.
Cô chơi bời lêu lỏng với ai, sau này xảy ra chuyện gì cũng là chuyện của cô.
Vì thế, kì nghỉ đông này, Diệp Kiến Quốc cũng không cho Diệp Nhiễm sinh hoạt phí, liền cùng Hoắc Hồng Anh và Diệp Trác đi Tam Á chơi, đi trãi qua kì nghĩ mà bọn họ mong chờ.
Một buổi sáng nọ, Diệp Nhiễm phát hiện dì Ninh đi rồi, bọn họ cũng đi rồi mới biết là hôm nay bọn họ xuất phát đi Tam Á chơi.
Trong nhà không có gì ăn, nước uống cũng không có.
Nhưng mà không sao, Diệp Nhiễm cảm thấy cô ở đây hai năm không cần trả tiền ăn, ở cũng được lắm.
Cô thu dọn đồ đạc, sau đó mang cặp sách đi tìm Trương Dũng.
Cô muốn tiếp tục làm ở chỗ Trương Dũng kiếm tiền.
Trương Dũng nghe được ý đồ của cô, hoảng sợ: “Anh lạy em. Bây giờ em là bà chủ ở đây, còn muốn làm công cái gì, em đùa anh phải không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...