CHƯƠNG 26: Về nhà
Thật ra Diệp Nhiễm cũng không khẩn trương mấy, cô chỉ tò mò thôi.
Tiêu Chiến Vũ không nói cho cô biết gì hết nên hiện tại cô đang thong thả mà tìm hiểu những điều chưa biết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Họ đi vào phòng khách, chỉ thấy bên trong có một ông cụ, ưu nhã ngồi trên ghế gỗ màu đỏ, một ông lão hơn bảy mươi tuổi mang mắt kính đang cầm báo đọc.
Nghe được tiếng động, ông nâng mắt kính: “Tiểu Vũ, về rồi sao. Ông đã kêu dì Thanh làm cho con mấy món con thích.”
Tiêu Chiến Vũ đi qua: “Ông, con dẫn một người khách tới.”
Ông Tiêu cũng thấy Diệp Nhiễm: “Đây là?”
Tiêu Chiến Vũ: “Bạn gái con.”
Lúc đầu, ông Tiêu cho rằng mình nghe lầm, sau đó mới xác định lại, ông rất kích động: “Tiểu Vũ đã trưởng thành rồi, Tiểu Vũ đã có bạn gái.”
Tiếp đó ông lại hỏi: “Khi nào đi đăng kí kết hôn?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vốn dĩ Diệp Nhiễm cho rằng mình bị chất vấn một phen, không ngờ rằng…Ông lão trực tiếp hỏi chuyện kết hôn?
Chuyện này cũng quá nhanh đi.
Tiêu Chiến Vũ cười ha hả: “Ông nội, ông đừng vội, qua vài năm nữa là có thể kết hôn, đến lúc đó nhà chúng ta sẽ có bốn thế hệ ở chung một nhà rồi.”
Bốn thế hệ? Chuyện này tốt, thật tốt! Ông lão kích động đến nỗi cười nhếch cả râu lên.
Lúc này dì Thanh đã trở lại, bắt đầu dọn cơm.
Trên bàn cơm, ông Tiêu đánh giá Diệp Nhiễm một lúc, hiển nhiên rất vừa lòng, khi ông nhìn Diệp Nhiễm chính là dùng ánh mắt nhìn cháu dâu để nhìn.
Trong bữa cơm, ông hỏi Diệp Nhiễm bao nhiêu tuổi rồi, gia đình ở đâu… đều bị Tiêu Chiến Vũ giành trả lời.
Ông còn dùng đũa mình gắp đồ ăn cho Diệp Nhiễm, còn nói Diệp Nhiễm gầy quá, phải ăn nhiều vào.
Trước khi Diệp Nhiễm rời khỏi, ông lão bảo bọn họ từ từ đi, cũng không biết từ đâu ông lấy ra một phong bì, phong bì màu hồng, đây là phát tiền lì xì.
Ông lão một hai đưa phong bì cho Diệp Nhiễm, nói đây là quà gặp mặt.
Một xấp dày như vậy, làm sao Diệp Nhiễm chịu lấy, kiên quyết cự tuyệt.
Tiêu Chiến Vũ cũng không ra mặt giúp cô, cứ ở bên cạnh xem trò vui.
Chờ khi Diệp Nhiễm nói là không muốn lấy, lúc này Tiêu Chiến Vũ muốn nói chuyện: “Ông nội, ông đừng cho cậu ấy, còn chưa đến lúc mà.”
Ông lão trừng mắt: “Đây không phải là bạn gái con sao? Không phải là con đưa về sao?”
Trong quan niệm của ông, đưa về nhà thì cơ bản cách chuyện kết hôn không còn xa.
Tiêu Chiến Vũ cười, nói với ông: “Ông nội, bố mẹ còn chưa biết chuyện này, đến lúc đó con nói với họ, họ sẽ tức giận, nói con không làm chuyện đàng hoàng, ông phải giúp con nói với họ.”
Đương nhiên chuyện này không thành vẫn đề.
Ông lão lại nói: “Đừng nói với ba mẹ con, con mười tám tuổi rồi, nếu muốn đăng kí kết hôn cũng được, con bé này khá tốt, ông thấy được, ông cho con làm chủ.”
Diệp Nhiễm: “…”
Khi rời khỏi tiểu khu, Tiêu Chiến Vũ nắm tay cô, thong thả đi dạo.
Không gian yên tĩnh, ánh trăng sáng dịu dàng, mọi thứ thật tốt, trừ nơi thấy mấy người bảo vệ kia.
Tiêu Chiến Vũ: “Ông nội tớ tốt lắm đúng không?”
Diệp Nhiễm cười: “Ừ, rất tốt.”
Tiêu Chiến Vũ im lặng một lúc, nói giọng khàn khàn: “Cậu có giận tớ không?”
Diệp Nhiễm: “Vì sao tớ lại giận chứ?”
Tiêu Chiến Vũ: “Tớ vẫn mãi không nói chuyện nhà tớ cho cậu biết.”
Diệp Nhiễm: “…Dù sao nhà cậu không ăn trộm, không cướp giật, dù sao cũng không quan trọng, bây giờ biết cũng không muộn.”
Thật ra cô vô cùng bình tĩnh.
Ở trong trường học, thậm chí ở chỗ Trương Dũng, đa số không ai biết hoàn cảnh nhà cậu, cũng không phải cậu cố tình dấu diếm, nhưng mà không muốn gặp phiền phức, miễn cho cậu gây sự gì, ông cậu lại gặp rắc rối.”
Bây giờ thấy cô như vậy, Tiêu Chiến Vũ cảm thấy mình quá nghiêm trọng hóa vấn đề rồi.
Diệp Nhiễm thấy cậu như vậy, nhịn không được cười: “Nhưng mà tớ rất ngạc nhiên, tình hình nhà cậu, đi trong tiểu khu này phải cẩn thận.”
Tiêu Chiến Vũ hé môi: “Đúng không, tớ cũng thấy vậy cho nên không thích về đây lắm, không tự do.”
Nói xong, Tiêu Chiến Vũ nắm tay Diệp Nhiễm, nói chuyện trong nhà mình cho cô nghe. Năm xưa ông cậu là chiến sĩ, chiến công hiển hách, nên bây giờ địa vị rất cao, chỉ là sức khỏe không tốt lắm.
Mà năm xưa, ba Tiêu Chiến Vũ cũng tham gia quân đội, sau đó chuyển sang làm chính trị ở địa phương, hiện giờ ở thành phố A, còn mẹ cậu cũng là một phó viện trưởng ở thành phố A.
Diệp Nhiễm nghe cậu nói như vậy liền hiểu rõ, ba Tiêu Chiến Vũ hay lên bản tin thời sự, ông Tiêu Chiến Vũ lúc còn làm chiến sĩ sẽ thường có người đến thăm.
Gia thế của cô và Tiêu Chiến Vũ cách xa như vậy, một trời một vực.
Kỳ thật nói đến người ba làm giáo sư và người mẹ kế là doanh nhân kia cũng cách biệt rất lớn với gia đình Tiêu Chiến Vũ, căn bản là không cùng đẳng cấp.
Cô nhớ tới lời của Tiêu Chiến Vũ lúc trước, thuận miệng hỏi: “Ba mẹ cậu không biết cậu kết bạn với tớ đúng không?”
Tiêu Chiến Vũ: “Bây giờ tớ lớn rồi, bọn họ không thể nào quản chuyện của tớ, tớ cũng không nói với họ. Nhưng mà cậu đừng lo lắng…”
Cậu nhìn cô, trấn an: “Bọn họ đều nghe theo ông nội, sẽ không dám cãi lệnh ông đâu, cậu là người ông nội nhận là cháu dâu, bọn họ sẽ không dám cãi nửa lời.”
Thật ra Diệp Nhiễm cũng không có gì phải lo lắng.
Cô cười khẽ: “Tớ lo lắng chuyện này làm gì, dù sao mọi chuyện đều giao cho cậu. Lỡ như họ không đồng ý, tớ sẽ…”
Lời chưa nói hết, cậu đã hỏi: “Sẽ như thế nào? Chia tay sao?”
Diệp Nhiễm: “….Sẽ sống chết quấn lấy cậu không buông!”
Phốc!
Lo lắng của Tiêu Chiến Vũ tan đi, ôm eo cô, cúi đầu hôn cô.
Vào ban đêm thanh tĩnh, có áo khoác đỏ bao quanh, gương mặt của cô xinh đẹp tuyệt diễm.
Cậu hôn một hơi: “Nếu không phải thế tớ làm sao thích cậu chứ, thích đến nỗi…”
Ôm cô đè lên tường hôn.
Diệp Nhiễm giãy giụa: “Cậu đừng làm bậy, vẫn còn trong tiểu khu nhà cậu đó.”
Tiêu Chiến Vũ bá đạo nói: “Nhà tớ thì sao chứ, tớ hôn bạn gái tớ ai quản được!”
Cậu dùng đôi chân thon dài giam cô trên tường, một tay ôm chặt eo cô, tay kia đỡ gáy cô, đè lên tường hôn nhiệt tình, thậm chí không khắc chế được mà để eo mình lên eo cô.
Cậu đỏ mặt tía tai, hơi thở nặng nề: “Diệp Nhiễm, tớ hận không thể làm cậu bây giờ!”
Diệp Nhiễm nghe cậu nói, bất lực, dùng tay véo bả vai cậu.
Hiển nhiên là cậu bị đau, nhưng không nhăn mày một cái nào, tham lam cắn môi cô, dọc theo đó cắn xuống cổ.
Chậu hoa mai gần đó rung lên.
Đúng lúc này, có bảo vệ đi ngang qua, lạnh giọng hỏi: “Ai, đang làm gì đó?”
Thân hình Diệp Nhiễm cứng đờ, xấu hổ đến nỗi mặt đỏ lên.
Tiêu Chiến Vũ khẽ cắn môi, thô lỗ nói: “Tôi, Tiêu Chiến Vũ, nhà họ Tiêu.”
Bảo vệ thăm dò nhìn nhìn, thấy một nam đè một nữ lên tường, người nam rất quen, lại nhìn kĩ, là Tiêu Chiến Vũ, liền khụ khụ, chạy nhanh tránh đi.
Diệp Nhiễm tức giận đánh vào ngực cậu: “Coi cậu kìa, mất mặt không?”
Tiêu Chiến Vũ: “Nam nữ hoan ái, chuyện thiên kinh địa nghĩa, mất mặt gì chứ? Ai mà không thể yêu đương!”
Lúc này Diệp Nhiễm không chỉ là đánh mà còn muốn bịt miệng cậu lại.
Tiêu Chiến Vũ hừ nhẹ một cái, đột nhiên cúi đầu, lại bắt đầu tham lam gặm cắn môi cô.
Diệp Nhiễm ô ô nuốt xuống, muốn tránh cũng không được.
Nghĩ đến chuyện vừa rồi bị bảo vệ thấy, hận đến nỗi muốn cắn cậu.
Người này đúng là khốn kiếp, vô pháp vô thiên!
Tiêu Chiến Vũ hôn đến nỗi trời đất u ám, hôn đến nỗi muốn khắc chế cũng không được, cuối cùng cậu dừng lại.
Bởi vì cậu nhịn quá độ mà tay run rẩy vuốt gương mặt tinh xảo trắng nõn của cô, giọng khàn khàn: “Đúng rồi, Diệp Nhiễm, tớ có chuyện muốn nói với cậu, cậu đừng giận tớ?”
Diệp Nhiễm tức giận: “Chuyện gì?”
Tiêu Chiến Vũ nhẹ nhàng hôn mút gương mặt cô, nhỏ giọng nói: “Tớ phải rời thành phố B một thời gian.”
Diệp Nhiễm: “…Tại sao? Cậu đi đâu? Không phải muốn thi đại học sao?”
Tiêu Chiến Vũ: “Đúng vậy, là chuẩn bị cho chuyện thi đại học. Hộ khẩu của tớ không ở đây, hộ khẩu của tớ chung với ba mẹ ở thành phố A nên tớ phải về đó thi đại học. Cho nên, ý ba mẹ tớ là muốn tớ về đó để thích ứng hoàn cảnh. Lẽ ra phải đi từ năm rồi nhưng tớ vẫn luôn kéo dài, bây giờ chỉ còn lại mấy tháng không thể kéo được nữa.”
Diệp Nhiễm ngẩng đầu nghênh đón tầm mắt của cậu, trong mắt cậu tràn ngập áy náy.
Diệp Nhiễm: “Vậy cậu đi thành phố A đi, không sao cả, chúng ta có thể viết thư.”
Tiêu Chiến Vũ dùng ngón tay ma sát bờ môi ướt át của cô: “Tại sao không thấy cậu khổ sở gì khi phải xa tớ vậy? Tớ phải rời xa cậu đó.”
Diệp Nhiễm cảm thấy buồn cười: “Không phải chỉ có mấy tháng thôi sao? Chờ thi đại học xong là có thể gặp được rồi.”
Tiêu Chiến Vũ lập tức im lặng.
Cậu xụ mặt, không buông tha nhìn cô, ánh mắt kia là hận không thể ăn cô trong bụng rồi dẫn cô theo.
Mấy tháng đó, cũng không biết có bao nhiêu gian khổ.
Diệp Nhiễm nhìn dáng vẻ này của cậu, không có cách nào, đành nói: “Tiêu Chiến Vũ, sau này tớ sẽ viết thư cho cậu, cậu cũng hồi âm tớ, không phải là được rồi sao?”
Tiêu Chiến Vũ: “Thư? Còn không phải chỉ là chữ thôi sao, không có lợi ích gì?”
Diệp Nhiễm nghĩ lại: “Không phải nhà cậu có điện thoại hay sao, tớ có thể đi đến điện thoại công cộng để gọi cho cậu.”
Hiện tại gọi điện thoại công cộng cũng rất đắc, nhưng mà không sao, vì Tiêu Chiến Vũ, đáng.
Tiêu Chiến Vũ: “Thật sao?”
Diệp Nhiễm: “Tớ lừa cậu làm gì?”
Tiêu Chiến Vũ: “Được, vậy mỗi ngày cậu đều phải gọi cho tớ.”
Diệp Nhiễm: “….”
Mỗi ngày gọi, vậy tốn biết bao nhiêu tiền!