Ông lớn khom lưng vì tôi

CHƯƠNG 27: Thi đại học
 
Sau khi kết thúc kì nghỉ đông, ước chừng Diệp Nhiễm đã kiếm được hơn tám trăm tệ, cô đem số tiền đó gửi vào sổ tiết kiệm, cất đi.
 
Hiện tại, cô có một cây đại thụ lớn như Tiêu Chiến Vũ che chở, cô cũng tin tưởng cây đại thụ này sẽ giúp cô che mưa chắn gió nhưng trong xương cốt cô vẫn tin tưởng chính mình hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cho dù người khác không che mưa chắn gió cho mình thì chính mình cũng có thể độc lập sinh tồn, thong thả mà sống, đây mới là điều cô muốn.
 
Trước khi Tiêu Chiến Vũ đi, đã để lại cho Trương Dũng một số tiền, nói là để Trương Dũng đưa cho Diệp Nhiễm.
 
Diệp Nhiễm nhận lấy cũng gửi vào ngân hàng.
 
Tiền của Tiêu Chiến Vũ cô cũng không muốn nhận, nhưng vì để cậu yên tâm, trước tiên cô đành nhận lấy.
 
Tiễn Tiêu Chiến Vũ đi, Diệp Nhiễm ở đây cũng thanh tịnh hẳn đi, cô có thể chuyên tâm học tập.
 
Không lâu nữa là thi đại học, bầu không khí của thành phố B hoàn toàn khác với trước kia, lớp số một, số hai là những lớp có hi vọng, cả lớp đều nỗ lực học tập, mãi đến mười giờ tối mà trong phòng học vẫn còn sáng đèn. 
 
Còn lớp số bốn thì xuất hiện sự phân hóa giữa các học sinh, lớp số bảy, số tám biết không có hi vọng gì nên cũng không đi học.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hình như chuyện Tiêu Chiến Vũ biến mất cũng không ai chú ý đến, lúc trước, khi cậu học ở đây, thành tích cũng không tốt, không xấu, cho nên cũng không ai để ý đến cậu lắm.
 
Mà bây giờ thì ai cũng đang bận chú ý đến tiền đồ của mình.
 
Diệp Nhiễm không chăm chỉ như người khác, nhưng ít nhất cũng chăm chỉ hơn so với trước đây, cô bắt đầu làm từng cái đề năm ngoái, nghiên cứu cẩn thận.
 
Cô nhất định phải thi đậu trường mình muốn, cô còn lập ra một lộ trình học tập, phải nghiêm chỉnh chấp hành.
 
Diệp Trác cũng nỗ lực học tập hơn trước đây, thậm chí Hoắc Hồng Anh còn mời gia sư cho cô, là một thầy giáo có thâm niên đã từng luyện thi đại học cho rất nhiều học sinh, mỗi đêm đều làm bổ túc đề thi đại học cho Diệp Trác.
 
Hiện tại, mỗi tháng trường học đều cho thi thử một lần, thành tích của Diệp Trác ngày càng tốt, rồi đến tháng năm bắt chước thi thật, Diệp Trác thi được 540 điểm, chỉ sau Diệp Nhiễm mà thôi.
 
Cuối cùng, Hoắc Hồng Anh cũng nhẹ nhàng thở ra, hai vợ chồng đã căng thẳng một thời gian.
 
Diệp Nhiễm thi được bao nhiêu thì kệ, Hoắc Hồng Anh không quan tâm, cho dù nó học giỏi thì sao chứ? Sau này cũng vậy thôi, cũng làm trong cơ quan gì gì đó cả đời thôi.
 
Còn con gái mình thì khác, con gái có thể dựa vào quyền thế của mình, tiền đồ sau này chắc chắn mạnh hơn Diệp Nhiễm nhiều.
 
Cuối cùng bà cũng nhẹ lòng hơn chuyện học tập của Diệp Trác nhưng chuyện làm ăn của bà ta ngày càng không như ý, rất căng thẳng chuyện tài chính, cạnh tranh kịch liệt, thậm chí còn gặp chuyện phá giá, làm cho kinh doanh suy sụp nghiêm trọng, có lần chuyện tài chính gặp vấn đề, may mắn chặt đầu cá, vá đầu tôm nên mới qua được.
 
Diệp Kiến Quốc thấy bà buổi tối bị mất ngủ nặng nề, tóc cũng rụng nhiều, tuy rằng gần đây khắc khẩu với bà, nhưng dù gì cũng là vợ chồng nhiều năm như vậy, đau lòng cho bà, liền khuyên bà bớt kinh doanh lại: “Không thể kiếm nhiều, thì kiếm ít, cũng không phải là thiếu tiền tiêu.”
 
Hoắc Hồng Anh liếc mắt nhìn ông: “Ông không hiểu đâu, tôi có mong ước của tôi, nhìn cảnh kinh doanh như vậy, lòng tôi khó chịu lắm.”
 
Diệp Kiến Quốc nghe bà nói như vậy cũng không nói gì.
 
Thật ra trong lòng ông cũng khó chịu.
 
Hiện tại, hạng mục của học trò ông nhiều lần chuốc nhục, nghiên cứu sinh không ai theo ông cả, có thể nói ở lại trong học viện chỉ là hư danh, nhưng đi ra ngoài thì cũng không có chuyện gì làm.
 
Diệp Kiến Quốc cười khổ một cái: “Đúng, là tôi không hiểu, chuyện làm ăn của bà tôi cũng giúp không được.”
 
Sau khi Hoắc Hồng Anh nói câu kia, biết mình nói chuyện không dễ nghe, thở dài: “Hiện giờ, chuyện gì tôi cũng không muốn nghĩ, chỉ nghĩ đến chuyện Trác Trác có thể thi đậu đại học danh tiếng, có tiền đồ tươi sáng, việc kinh doanh của tôi không tốt nhưng tôi muốn giữ lại cho Trác Trác những đồ vật tốt, ngày tháng sau này của con bé sẽ tốt hơn.”
 
Diệp Kiến Quốc nghĩ lại cũng đúng, đồng thời, hai vợ chồng lại nói đến chuyện Khâu Khai Sở và Diệp Trác.
 
Hoắc Hồng Anh có tìm hiểu, thấy được con gái mình và Khâu Khai Sở có gửi thư qua lại với nhau, mỗi lần con gái nhận thư về đều thần bí mà trốn lên phòng xem, mỗi lần đều rất chuyên tâm đọc thư.
 
Nhắc đến chuyện này, Hoắc Hồng Anh liền cảm thấy sự khổ tâm của mình không uổng phí. Phải biết rằng con trẻ yêu sớm tựa như tai họa ngầm, phải đi chỉ đường dẫn lối cho nó.
 
“Bây giờ Khâu Khai Sở có thể cổ vũ cho Trác Trác, khiến con bé cố gắng học tập, đến lúc đó thi đậu đại học danh tiếng rồi chuyện này có thành hay không thì xem duyên số của bọn trẻ, chúng ta cũng không can thiệp được.” Hoắc Hồng Anh cũng thật hài lòng với cách làm của mình.
 
“Tốt nhất là có thể thành đôi.” Diệp Kiến Quốc nhớ tới tình cảnh của chính mình ở trong trường học hiện tại, ông biết chờ một thời gian nữa sẽ ổn thôi, bản thân có thể từ từ tốt lên, nhưng mà có thể tạo quan hệ với Khâu viện trưởng, nhờ ông ta giúp mình thì sẽ tốt hơn nhiều.
 
Khi hai vợ chồng còn tính toán chuyện của họ thì ngày thi đại học cũng đến.
 
Địa điểm thi cách nhà khá xa, vì muốn con gái thi tốt, Hoắc Hồng Anh đã cố ý đặt khách sạn gần trường học, như vậy Diệp Trác không cần phải chạy đi chạy lại, buổi tối còn có thể nghỉ ngơi.
 
Diệp Kiến Quốc thấy vậy, nhớ lại Diệp Nhiễm cũng muốn thi đại học, nghĩ lại dù sao thi đại học cũng là chuyện quyết định đời người, liền hỏi Diệp Nhiễm có muốn đặt phòng không.
 
Hoắc Hồng Anh nghe xong, cười lạnh một cái, nói một câu: “Ông có bao nhiêu tiền?”
 
Một câu này làm cho mọi tính toán của Diệp Kiến Quốc sụp đổ, ông nghĩ lại cũng đúng, chỉ có thể quên đi chuyện đó.
 
Quả thật, những người bạn cũ ngày đó vẫn luôn khuyên ông ta nên đối xử tốt với Diệp Nhiễm, mấy ngày nay ông ta cũng có nghĩ đến, ông nghĩ, mọi vật chất sinh hoạt mà ông ta đang hưởng thụ đều là của Hoắc Hồng Anh cho, mấy năm nay Hoắc Hồng Anh làm ăn buôn bán cũng không dễ dàng, một người phụ nữ dốc sức trên thương trường sao có thể dễ dàng như vậy được?
 
Do bản thân mình không có thực lực nên không có khả năng cho Diệp Nhiễm tiền sinh hoạt, bây giờ, Diệp Nhiễm theo ông ta sống ở trong biệt thự, vậy là đủ rồi.
 
Diệp Nhiễm không biết đến chuyện này ba cô còn tính toán, nếu biết, chắc cũng cười cho qua chuyện thôi.
 
Cô cũng phát hiện nhà họ Diệp cách nơi thi cử quá xa, nên đã nói với Trương Dũng là ở nhờ nhà anh ta, nhà Trương Dũng khá gần với địa điểm thi.
 
Tiêu Chiến Vũ cũng biết, cậu tận lực khuyên cô đi đặt khách sạn, đương nhiên Diệp Nhiễm không đồng ý, khách sạn quá đắt.
 
Tiêu Chiến Vũ thấy cô không nghe nên lập tức ngắt điện thoại.
 
Nửa giờ sau, ông nội Tiêu và dì Thanh cùng với vệ sĩ ngồi xe đến, vì tương lai của cháu dâu, ông muốn tìm một chỗ ở tốt để cô có thể yên tâm thi cử.
 
Diệp Nhiễm không ngờ tới Tiêu Chiến Vũ lại làm như vậy, bất đắc dĩ không nói nên lời.
 
Ông nội Tiêu đích thân đến, Diệp Nhiễm cũng chẳng thể làm gì, cũng không thể từ chối.
 
Vì thế cô lên xe, được an bài ở một cái tiểu khu gần địa điểm thi, cái tiểu khu này rất yên tĩnh, đi vài phút là đến chỗ thi.
 
Ông nội Tiêu an bài một nơi có bốn phòng ở, bên trong có đầy đủ đồ dùng.
 
Diệp Nhiễm băn khoăn, một mình cô ở bốn phòng sao?
 
Ông nội Tiêu nói: “ Đây là chỗ ở trước đây của cấp dưới của ông, ông ta chê chỗ này hơi nhỏ, không đẹp, rất tù túng, nhưng mà ông thấy một người ở đây cũng không tệ lắm.”
 
Có thể tạm chấp nhận? Không đẹp? Tù túng?
 
Diệp Nhiễm quả thật không nói nên lời, chỗ này thật là tốt mà!
 
Ông nội Tiêu đi vòng quanh xem xét một phen, cuối cùng nói với dì Thanh: “Mấy ngày này dì ở lại đây đi, làm cơm cho con bé, chăm sóc nó, con bé thi đại học nên không thể có chuyện gì sơ suất được.”
 
Dì Thanh nghe lệnh.
 
Lúc này Diệp Nhiễm cũng không biết nói gì mới đúng…
 
Hôm sau khi đến địa điểm thi, Diệp Nhiễm gặp cả nhà Diệp Kiến Quốc ở bên ngoài trường.
 
Diệp Kiến Quốc thấy Diệp Nhiễm, vội vàng nói: “Con nói con ở nhà bạn, ở đâu vậy?”
 
Diệp Nhiễm không muốn Diệp Kiến Quốc biết chuyện của ông nội Tiêu, vì vậy vội vàng nói: “Ở gần đây, đi bộ vài bước là đến.”
 
Diệp Kiến Quốc: “Vài bước?”
 
Ông ta biết đây là đoạn đường hoàng kim, nhà ở quanh đây rất đắt, khách sạn cũng không rẻ, Diệp Nhiễm lại ở gần đây sao?
 
Hoắc Hồng Anh nhìn nhìn, biết là phía sau trường này có một khu nhà trệt, chính là loại nhà mà ngay cả WC cũng không có, chắc là Diệp Nhiễm ở đó.
 
Bà ta cười cười, không nói gì nữa.
 
Diệp Trác cũng nghĩ vậy, thế nên cô nhìn Diệp Nhiệp có chút đồng tình, dù gì đây cũng là chuyện đại sự của đời mình, nếu buổi tối không ngủ được thì trạng thái ngày hôm sau nhất định sẽ bị ảnh hưởng.
 
Nhưng mà cô ta biết khách sạn mà mình đang ở khá đắt, mẹ cô chắc chắn sẽ không xuất tiền vì Diệp Nhiễm.
 
Diệp Nhiễm không muốn nói nhiều với bọn họ, dù sau thi đại học xong thì đường ai nấy đi, cũng không liên quan gì nhau.
 
Cô chỉ trả lời vài câu cho có lệ, đúng lúc đến giờ vào thi, cô cũng không nói gì nhiều nữa.
 
Sau khi thi xong, tâm trạng của Diệp Nhiễm rất tốt, đại khái tính trong lòng, chắc chắn là có thể thi đậu trường mình mong muốn, nhưng mà thứ tự bao nhiêu thì phải xem vận may rồi.
 
Dù sao bài viết môn tiếng Anh cũng không tính được điểm chính xác, đôi khi phải xem tâm trạng và sự yêu thích của thầy cô chấm bài.
 
Thi xong ngày hôm nay, dì Thanh làm cho cô mấy món rất ngon, sau khi ăn xong, lại lôi kéo cô đi ra ngoài một lúc, nói là giải sầu, thả lỏng để ngày mai còn thi tiếp.
 
Cô nghĩ lại cũng đúng, thế nên liền cùng dì Thanh đi ra bên ngoài tiểu khu một lát, bên cạnh tiểu khu có một cái công viên nhỏ có thể đi dạo.
 
Ai ngờ được vừa mới ra khỏi tiểu khu liền nghe được âm thanh cãi vả.
 
Đi qua nhìn xem thì ra là cả nhà ba người Diệp Kiến Quốc, Diệp Nhiễm hơi nhíu mày.
 
Cô nghe được bọn họ đang cãi vả, hình như là Diệp Kiến Quốc cùng với vợ và con gái đi tản bộ, đúng lúc đi ngang qua tiểu khu này, thấy môi trường vô cùng tốt nên nhìn nhìn vài lần, ai ngờ bảo vệ phát hiện, cho rằng bọn họ đang rình mò, liền nói bọn họ vài câu thế nên xảy ra tranh chấp.
 
Hoắc Hồng Anh vô cùng tức giận, bà ta cũng là người có thân phận địa vị, thế nhưng lại bị người ta cho là kẻ trộm.
 
Bà ta cười lạnh lùng: “Ngày mai tôi liền đi xem nhà ở đây, nhà ở đây bao nhiêu tiền? Tôi cũng mua hai căn!”
 
Lúc này đội trưởng đội bảo vệ cũng đến, nhanh chóng khuyên nhủ, trấn an một phen, bọn họ mới chịu ngừng lại, nhưng mà người ta cũng nói: “Sau này hai vị nhớ chú ý, an ninh ở khu vực này rất tốt, quản lý cũng rất nghiêm khắc, nếu có hành động bất thường thì dễ gây ra hiểu nhầm.”
 
Vừa nói xong câu này, Hoắc Hồng Anh vô cùng tức giận, Diệp Kiến Quốc cũng cảm thấy mình bị làm nhục nhưng mà cảm thấy người ta nói cũng đúng nên đành phải nuốt cơn giận xuống.
 
Diệp Trác da mặt mỏng nên lôi kéo cha mẹ đi khỏi.
 
Ai ngờ vừa muốn đi, quay đầu nhìn lại thì thấy Diệp Nhiễm đang đi cùng với một người phụ nữ trung niên từ bên trong đi ra.
 
Diệp Trác nhìn Diệp Nhiễm, sửng sốt.
 
Diệp Nhiễm cũng đúng lúc ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Trác.
 
Hoắc Hồng Anh và Diệp Kiến Quốc nhìn theo ánh mắt của con gái mình, cũng thấy được Diệp Nhiễm.
 
Vừa thấy Diệp Nhiễm, cả ba người bọn họ đều giật mình, không hiểu tại sao Diệp Nhiễm lại ở trong tiểu khu này?
 
Đang buồn bực thì nghe thấy đội trưởng đội bảo vệ lúc nãy còn khó chịu với bọn họ, bây giờ lại đột nhiên chạy nhanh qua kêu: “Mời cô, từ từ đi…”
 
Vừa nói xong, còn ân cần mở cửa cho Diệp Nhiễm.
 
Diệp Kiến Quốc ngây người, vì sao Diệp Nhiễm lại ở đây, không phải là ở khu nhà trệt phía sau trường sao?
 
Dù sao Diệp Trác cũng còn nhỏ, theo bản năng liền hỏi: “Chị, chị ở đây sao?”
 
Diệp Nhiễm cũng không nghĩ đến là sẽ gặp cả nhà Diệp Kiến Quốc ở đây.
 
Cô không muốn ai cũng biết chuyện của cô và Tiêu Chiến Vũ.
 
Đang do dự phải nói như thế nào thì dì Thanh bên cạnh đã nhìn ra sự tình, cười ha hả nói: “Đúng vậy, con bé ở trong tiểu khu này, bây giờ cũng chạng vạng tối, chúng tôi đi ra ngoài tản bộ, nhân tiện mua hải sâm về, con bé này thi đại học phải bồi dưỡng cho nó. Các người đây là?”
 
Diệp Kiến Quốc nhớ đến một màn vừa rồi, quẫn bách bất đắc dĩ nói: “Không có gì, chúng tôi chỉ là đi ngang qua, tùy tiện nhìn một chút ấy mà.”
 
Hoắc Hồng Anh nghi hoặc nhìn dì Thanh, đúng thẳng lưng: “Chúng tôi cảm thấy môi trường của tiểu khu này cũng được, định mua một căn, tuy rằng không được như biệt thự nhà chúng tôi nhưng mà ở tạm cũng được.”
 
Dì Thanh nghe xong, cười nói: “Đúng vậy, mua một căn ở cũng không tệ, nhưng mà trong cái tiểu khu này đều là cán bộ, lãnh đạo, người ngoài cũng không dễ dàng gì mua được.”
 

 
Mặt Hoắc Hồng Anh lập tức nóng rát.
 
Bà ta tức khắc hiểu rõ, loại tiểu khu này là khu đơn vị, đều là các bậc tài năng ở đây, chẳng trách bảo vệ coi thường bọn họ, loại khu nhà ở này không giống với nhà ở bên ngoài.
 
Hoắc Hồng Anh nhìn Diệp Nhiễm chằm chằm như muốn nhìn xuyên người cô.
 
Rốt cuộc Diệp Nhiễm đã làm gì, kết giao với ai mà có thể đến đây ở?
 
Diệp Nhiễm có năng lực gì mà người ta có thể cho nó ăn ngon, ở tốt? Sao có thể!
 
Diệp Trác ở bên cạnh mặt nóng như lửa đốt, ngượng ngùng ngẩng đầu chạy nhanh qua lôi kéo mẹ mình rời đi.
 
Ngày hôm qua cô còn thông cảm cho Diệp Nhiễm vì phải ở nhà trệt không có WC, điều kiện thấp kém, cho là sẽ bị ảnh hưởng đến thành tích thi, ai ngờ người ta không hề ở nhà trệt mà là ở tiểu khu an ninh tốt như thế này!  
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui