CHƯƠNG 28: Thi đậu đại học
Kết thúc kì thi đại học một cách thuận lợi, Diệp Nhiễm mua một ít trái cây tươi ngon sang thăm ông nội Tiêu để cảm ơn ông, sau đó cùng ông ăn cơm, trò chuyện một phen.
Ông nội Tiêu rất hài lòng về cô cháu dâu tương lai này, ông muốn nếu cô không có bận chuyện gì thì qua đây thường xuyên, cùng nhau ăn cơm: “Tay nghề của dì Thanh không tệ, nhưng mà ông đã già rồi, ăn cái gì cũng không thấy ngon.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vừa lúc Diệp Nhiễm nói chuyện với Tiêu Chiến Vũ qua điện thoại cũng có nhắc đến chuyện này nên không lâu sau đó, ngoài ăn cơm, cô còn cùng ông nội Tiêu đi tản bộ.
Diệp Kiến Quốc cũng nghỉ hè, bởi vì Diệp Trác thi rất tốt nên một nhà ba người rất vui mừng, bắt đầu phân tích chuyện đăng kí trường đại học. Đăng kí trường đại học là chuyện hệ trọng, đầu tiên là phải xem xét điểm chuẩn, tiếp theo là xem xét độ cạnh tranh, phải xem xét người khác cũng muốn ghi danh ngôi trường đó nhiều không.
Trong thời điểm như thế này, đăng kí trường đại học chính là đánh cờ, không nên đi đăng kí đầu tiên, phải lựa chọn cái mà người khác ít nghĩ tới, thường thường có thể thắng vì bất ngờ, nhưng đi nghiền ngẫm tâm tư của người khác ra sao, còn phải xem mình thích ngành gì, chuyện này phải nghiên cứu cẩn thận.
Diệp Kiến Quốc vì chuyện của con gái còn đi nhờ vả bạn bè, dùng đến mối quan hệ của mình.
Lúc nhắc đến Diệp Nhiễm, ông cũng có chút suy tư, ông ta biết đứa nhỏ này học hành cũng tốt, không biết lần này thi như thế nào, có tính toán đăng kí trường nào hay chưa?
Vì thế Diệp Kiến Quốc liền thử đi dò hỏi, Diệp Nhiễm trả lời vô cùng đơn giản: “Con đăng kí đại học P.”
Diệp Kiến Quốc sửng sốt: “Nguyện vọng hai thì sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Nhiễm: “Không có nguyện vọng hai.”
Diệp Kiến Quốc lại sửng sốt, ông không ngờ là Diệp Nhiễm lại tự tin như vậy, lập tức lắc đầu: “Con cũng quá tự đại, thi đại học là chuyện thiên kinh vạn mã, bất luận chuyện gì cũng có khả năng phát sinh, tại sao con chỉ đăng kí một nguyện vọng? Lỡ như không trúng tuyển thì sao?”
Diệp Nhiễm: “Con học tập tốt, chắc chắn đậu.”
Lập tức Diệp Kiến Quốc không biết nên nói gì.
Ông vẫn là nên giúp đỡ con gái nhỏ nghiên cứu nguyện vọng thì hơn.
Đến nỗi chuyện này của Diệp Nhiễm, ông ta cũng nói với Hoắc Hồng Anh: “Thi được nhiều điểm thì liền quên chính mình họ gì, đứa nhỏ này quá tự đại, sớm muộn gì cũng ăn giáo huấn.”
Hoắc Hồng Anh trào phúng nói: “Ông ơi, dù sao ông cũng là giáo sư, chẳng lẽ còn không nhìn ra được?”
Diệp Kiến Quốc không hiểu: “Cái gì?”
Hoắc Hồng Anh thấy ông như vậy liền không trả lời.
Diệp Nhiễm là con Diệp Kiến Quốc, Diệp Kiến Quốc là chồng mình, Hoắc Hồng Anh cho rằng người phụ nữ thông minh thì nên cho chồng mình chút mặt mũi.
Nói đến Diệp Nhiễm, Hoắc Hồng Anh cũng từng hỏi thăm Diệp Nhiễm về chuyện ở tiểu khu lần trước nhưng Diệp Nhiễm chỉ nói đấy là nhà bạn.
Hoắc Hồng Anh dùng ánh mắt dị thường nhìn Diệp Nhiễm, kì quái nói: “Có quan hệ gì thì người ta mới cho con ở loại nhà đó. Dì nghe nói, ai ở tiểu khu đó đều có quyền thế, có tuổi.”
Những lời này nói ra đều có ý vị thâm trường, lúc đầu Diệp Nhiễm cũng không nghĩ nhiều, cũng không phản ứng, lúc sau khi đang chạy xe đạp đi dạy thêm, nghĩ lại, cô lại cảm thấy buồn cười.
Hoắc Hồng Anh cũng là chủ một xí nghiệp, tự mình lập nghiệp, không ngờ lại nghĩ này kia về người khác, tự tiện nghĩ sai cho người ta.
Nhưng mà Diệp Nhiễm cũng lười giải thích với bà ta.
Bình thường cô cũng như vậy, nếu bọn họ biết cô và cháu của Tiêu lão gia là bạn bè, đến lúc đó sẽ chạy nhanh đến nịnh bợ này nọ, càng mệt hơn.
Diệp Nhiễm làm gia sư trong kì nghỉ hè, cuối cùng cũng đến ngày có thành tích thi đại học, mọi người đang chạy đi xem thành tích, chỉ có cô tiếp tục chạy đi làm gia sư.
Tới nhà của học sinh, phụ huynh nhìn cô, có chút ngạc nhiên: “Hôm nay không phải ngày công bố thành tích sao? Con không đi xem sao?”
Diệp Nhiễm chẳng để tâm nói: “Dù sao xem sớm hay xem muộn đều giống nhau cả, xem nhiều thì cũng chẳng tăng điểm.”
Lời này quá đúng, phụ huynh tấm tắc khen, còn nói với chồng mình: “Chẳng trách người ta có thể học tốt như vậy, tất cả đều có nguyên nhân, nhìn thái độ này, tương lai chắc chắn thành công.”
Chồng bà cũng là giảng viên đại học, cũng biết đôi chút chuyện nhà Diệp Kiến Quốc, sau khi nghe xong, cười cười: “Diệp Kiến Quốc kia thật hồ đồ, lần này chắc hẳn choáng váng cho xem.”
Một đứa con gái giỏi như vậy mà mặc kệ không lo?
Người khác đều chê cười sau lưng ông ta!
Diệp Nhiễm bình tĩnh dạy xong buổi học mới đạp xe đến trường, vừa đến đã bị chủ nhiệm kêu đến: “Diệp Nhiễm, không thấy em đâu cả! Em đi đâu vậy, mãi không thấy bóng dáng? Hôm nay có kết quả thi đó!”
Diệp Nhiễm: “….Cô, em đi làm gia sư.”
Gia sư?
Chủ nhiệm lớp ngây người, hôm nay là ngày quan trọng vậy mà chạy đi làm gia sư?
Nhưng mà chủ nhiệm cũng không rảnh để lo nhiều như vậy, cô lôi kéo Diệp Nhiễm đi đến văn phòng: “Em đã đậu thủ khoa của tỉnh, thủ khoa của tỉnh đó! Em là người có điểm cao nhất tỉnh đó?”
Nhất tỉnh?
Diệp Nhiễm biết thứ tự của mình không tệ, đậu đại học P không thành vấn đề nhưng không ngờ là mình là thủ khoa.
Cô bị kéo đến văn phòng hiệu trưởng, hiệu trưởng vui đến nỗi không khép được miệng, mọi người đều vui mừng, cuối cùng Nhất Trung thành phố B cũng có một thủ khoa, đây là chuyện lớn, chuyện lớn chưa bao giờ có!
Trường Nhất Trung thành phố B ở trong phạm vi thành thị là tốt nhất nhưng mà so với tỉnh thì chưa có gì, đột nhiên bây giờ là thủ khoa của tỉnh, đây là chuyện lớn vô cùng!
Rất nhanh sau đó, trường học treo biển đỏ, chúc mừng bạn học Diệp Nhiễm thi đậu thủ khoa toàn tỉnh, lãnh đạo thành phố đều sôi nổi khen ngợi.
Phóng viên đài truyền hình cũng đến, sôi nổi vây quanh, nói là muốn phỏng vấn lên TV, còn muốn Diệp Nhiễm phát biểu, trò chuyện.
Trong khoảng thời gian ngắn, vinh quang, hoa tươi, vỗ tay, tiền thưởng, tất cả đều có.
Diệp Nhiễm có chút hoảng hốt, giống như người gỗ bị lôi kéo chụp ảnh, chụp ảnh chung, ảnh riêng, ký tên, bắt tay, các loại tình huống, cô đều có cảm giác không chân thật.
Qua hơn mười ngày sau, cuối cùng cô cũng cầm trên tay giấy báo trúng tuyển của đại học P. Cô vẫn tiếp tục làm gia sư kiếm tiền, muốn chuẩn bị học phí và sinh hoạt phí cho mấy năm sắp tới.
Quả thật dựa vào số tiền đã tích góp trước đây và tiền thưởng Nhất Trung cho cô, trên cơ bản cô không cần phải lo lắng chuyện tiền bạc nhưng cô muốn tích góp nhiều một chút.
Bởi vì là thủ khoa nên số người muốn mời cô làm gia sư đông như kiến, còn có người ra giá rất cao, nhưng mà Diệp Nhiễm nghĩ lại vẫn là ở chỗ cũ dạy.
Nhà đó vô cùng cảm động.
Thủ khoa toàn tỉnh là gia sư của con mình đó!
Hôm nay, Diệp Nhiễm trở về nhà họ Diệp thu dọn đồ đạc, thấy nhà họ Diệp có khách, chính là Khâu Khai Sở.
Khâu Khai Sở là khách quý đang được ba người nhà họ Diệp quây quanh nói chuyện.
Khâu Khai Sở dựa gần Diệp Trác làm Diệp Trác ngượng ngùng đỏ mặt, xem ra hai người bọn họ đã thành đôi.
Diệp Trác thuận lợi thi đậu trường mà cô ta đăng ký, cũng không phải là trường tệ nhưng cũng kém hơn Diệp Nhiễm mấy cấp bậc.
Khâu Khai Sở nhìn lướt qua Diệp Nhiễm, vẻ mặt lạnh nhạt, hững hờ xa cách.
Diệp Nhiễm gật đầu chào bọn họ rồi đi thẳng lên lầu.
Cô đã hẹn với em gái của Trương Dũng, cô qua đó ở, chờ đến ngày khai giảng sẽ đi đến thành phố C.
Thu dọn xong đi xuống lầu, Diệp Trác đi tiễn Khâu Khai Sở, Hoắc Hồng Anh ở trong nhà bếp, chỉ có một mình Diệp Kiến Quốc ở phòng khách.
Diệp Kiến Quốc nhìn hành lý của Diệp Nhiễm: “Muốn đi đâu?”
Diệp Nhiễm: “Trước tiên ở nhà bạn.”
Diệp Kiến Quốc cũng có chút không nỡ, dù sao cũng là con gái mình: “Nơi này cũng là nhà con, con ở đây vài ngày nữa đi, chờ đến khai giảng hãy đi.”
Diệp Nhiễm: “Không cần, hai năm ăn cơm trắng, không muốn ba lại khó xử.”
Diệp Kiến Quốc nghẹn ngào, thở dài.
Cuối cùng Diệp Nhiễm cũng liếc mắt nhìn Diệp Kiến Quốc một cái: “Cảm ơn ba đã chăm sóc con hai năm qua, con đi rồi, sau này cũng không còn trở lại đây, ba và dì Hoắc có thể hạnh phúc bên nhau, không bị đứa con chồng trước gây trở ngại mà cãi nhau nữa.”
Nghe xong lời này, vành mắt Diệp Kiến Quốc đỏ lên.
Trước đây, đúng thật là ông ta không thích đứa con gái này. Bởi vì nhìn thấy cô, ông sẽ nhớ đến Trần Thúy Hoa, nhớ đến một số chuyện đã qua ở nông thôn.
Ông biết năm xưa ông sai, nhưng làm sao bây giờ, sai cũng đã sai rồi, không thể trở lại. Con người luôn theo bản năng mà ghét bỏ những sai lầm và khuyết điểm của bản thân, không bao giờ muốn nhìn thẳng đối diện nó, ông ta cũng là người phàm, đương nhiên cũng vậy thôi.
Nhưng mà hiện tại, nhìn đến cảnh đứa con gái thi đậu thủ khoa tỉnh rời đi, dù sao cũng là cốt nhục của mình, ông ta hơi buồn.
Ông do dự một lúc, nhìn vào phòng bếp, nhỏ giọng nói: “Diệp Nhiễm, ở đây ba có 500 tệ, dì Hoắc không biết đâu, đây là ba âm thầm tích góp được, con cầm đi, đừng cho ai biết.”
Nói xong, ông móc trong túi ra một phong bì đưa cho Diệp Nhiễm.
Diệp Nhiễm lắc đầu: “Bây giờ con không thiếu tiền, cảm ơn, ba để lại dùng đi.”
Nói xong, cô đi thẳng ra ngoài.
Diệp Kiến Quốc cầm phong bì trên tay, ngây người, trơ mắt nhìn Diệp Nhiễm ra khỏi phong khách.
Trên đường lớn, vừa lúc Diệp Trác đang tiễn Khâu Khai Sở, mãi cho đến khi Khâu Khai Sở lên xe buýt, cô vẫn đứng ở nơi đó, lưu luyến nhìn theo xe buýt đang rời đi.
Vì thế hai chị em chạm mặt nhau trên đường.
Diệp Trác đánh giá người chị cùng cha khác mẹ của mình: “Chị, chúc mừng chị thi đậu đại học P.”
Diệp Nhiễm: “Cũng chúc mừng em thi đậu đại học M.”
Diệp Trác nghe xong cảm thấy có chút châm chọc.
Ban đầu, cô cao hơn Diệp Nhiễm một bậc, học tập tốt, mọi người đều khen, là người mà Nhất Trung thành phố B ai cũng biết. Còn thành tích Diệp Nhiễm không tốt, học lớp số tám, nghe nói còn thường xuyên bị cười nhạo, khi dễ.
Nhưng mà bây giờ, có ai còn nhớ người từng học tập không tệ như Diệp Trác cô.
Họ chỉ biết đến Diệp Nhiễm của Nhất Trung thành phố B, vinh quang biết bao.
Lòng Diệp Trác khó chịu, cô không rõ mọi chuyện đã xảy ra như thế nào.
Tại sao Diệp Nhiễm lại trở nên giỏi như vậy?
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên một trận tiếng xe máy vang lên, còn kèm theo tiếng còi chói tai.
Lại nhìn thấy ánh mắt Diệp Nhiễm sáng ngời, đột nhiên quay đầu sang nhìn xem.
Diệp Nhiễm nhìn thoáng qua, liền cười.
Diệp Trác nhìn chằm chằm Diệp Nhiễm, phát hiện cả khuôn mặt cô đều tỏa sáng.
Cô ta nhìn thấy cách đó không xa, một thiếu niên tiêu sái cởi mũ bảo hiểm, cười lộ ra hàm răng trắng, đứng dưới ánh mặt trời vẫy tay với Diệp Nhiễm.
Diệp Nhiễm cười khẽ, cất bước đi qua.
Diệp Trác ngây người, mãi cho đến khi Diệp Nhiễm và người lái xe máy rời đi, cô mới giật mình bừng tỉnh.
Cô chạy vào phòng khách, nhìn thấy mẹ mình đang bưng một dĩa trái cây ra tới, vội lớn tiếng nói: “Mẹ, Diệp Nhiễm vẫn qua lại với một tên lưu manh, hai người dây dưa bên nhau.”