CHƯƠNG 29: Cách biệt trùng phùng
Diệp Trác vừa nói vậy, Diệp Kiến Quốc lập tức nhíu mày: “Cái gì? Cái gì lưu manh?”
Hoắc Hồng Anh đứng bên cạnh, không nói gì, vẻ mặt giống như là đã sớm biết chuyện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Trác dậm chân một cái, rất là bất đắc dĩ, đem chuyện Diệp Nhiễm đi với tên chạy xe máy kia nói ra: “Người kia con biết, là học sinh của trường con, nghe nói thường xuyên đánh nhau với bọn lưu manh bên ngoài, cả trường ai cũng sợ, không dám đắc tội với hắn! Con nghe nói trước khi thi đại học hắn đột nhiên biến mất, không hề tham gia thi đại học, cũng không biết bây giờ đang làm gì, dù sao cũng là một tên lưu manh không có tiền đồ, chuyên gia trốn học đi chơi game.”
Diệp Kiến Quốc: “Tại sao nó lại giao lưu với loại người quậy phá như vậy? Nó không phải là thủ khoa của tỉnh sao? Thủ khoa tỉnh mà lại đi ở bên loại người này, không có ai quản nên như vậy sao?”
Hoắc Hồng Anh nhướng mày, lạnh nhạt nói: “Này thì giỏi quá nên không ai dám quản nó! Ông nói thi tốt như vậy thì có tiền đồ sao, bây giờ cùng loại người như vậy yêu đương, lại làm chuyện không đúng đắn thì sao này ra sao? Thanh danh như vậy thì sau này gả cho ai?”
Diệp Kiến Quốc gục mặt xuống.
Cho dù nói thế nào thì đây cũng là con mình, con gái mình thế mà lại qua lại với một tên lưu manh, lại còn cùng hắn ở bên nhau?
Diệp Kiến Quốc cảm thấy mình không thể nào chấp nhận được.
Trời tháng tám oi bức, xe máy phóng băng băng trên đường lớn, gió thổi cuồn cuộn hai bên tai, mái tóc đen nhánh tung bay trong gió.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Nhiễm ôm chặt lấy vòng eo rắn chắc của Tiêu Chiến Vũ, chôn mặt mình trên lưng cậu, cảm nhận được tư vị của cách biệt trùng phùng.
Trong sự gào thét của cơn gió, cậu nghiêng đầu hỏi: “Muốn ăn cái gì?”
Diệp Nhiễm: “Cái gì cũng được!”
Tiêu Chiến Vũ cười to.
Xe máy ngừng lại tại một cửa tiệm, Diệp Nhiễm đi qua nhìn, nhận ra đây là KFC, ở cái niên đại này cũng rất hiếm lạ.
Dĩ nhiên là Tiêu Chiến Vũ đã từng ăn nên nhanh nhẹn gọi món, lấy thức ăn và tìm một chỗ thanh tịnh ngồi xuống.
Không gian tiệm KFC cũng thật tốt, nó nằm ở một khu náo nhiệt, dòng người tấp nập, nhưng trong quán rất thanh tịnh, cũng không có nhiều người lắm, lại có điều hòa mát lạnh, rất thoải mái.
Tiêu Chiến Vũ nhìn Diệp Nhiễm, ánh mắt không hề rời khỏi người cô: “Có phải gặp lại anh đây nên rất vui đúng không, ăn cái gì cũng vui?”
Diệp Nhiễm hừ nhẹ một cái: “ Không thèm!”
Tiêu Chiến Vũ cười nhẹ: “Nhớ anh không?”
Diệp Nhiễm thông thả, ung dung hút Coca, cố ý nói: “Đương nhiên là không rồi, người ta phải chuẩn bị cho chuyện thi cử, ai mà rảnh như vậy.”
Tiêu Chiến Vũ không cười nữa, nhìn cô chằm chằm.
Diệp Nhiễm không dám tiếp tục uống.
Tiêu Chiến Vũ: “Thi được thủ khoa tỉnh, thủ khoa, quá giỏi nha?”
Diệp Nhiễm: “Rất giỏi.”
Tiêu Chiến Vũ: “Nên sẽ không vì thế mà xem thường anh đúng không?”
Diệp Nhiễm cười ra tiếng, nhướng mày: “Nhìn anh kìa, trong lòng nghĩ cái gì vậy, nghĩ thật nhiều.”
Tiêu Chiến Vũ hừ lạnh: “Anh mặc kệ, thủ khoa thì cũng là bạn gái của anh.”
Diệp Nhiễm cười: “Vậy anh thi thế nào rồi?”
Tiêu Chiến Vũ rũ mắt xuống, ngữ khí có chút trầm thấp: “Thi không tốt thì không còn là bạn trai nữa sao?”
Diệp Nhiễm nhìn biểu cảm của cậu, chậm rãi thu lại nụ cười: “Sao vậy, thật sự thi không được sao?”
Tiêu Chiến Vũ than thở, giọng nói khàn khàn: “Phát huy không tốt.”
Diệp Nhiễm vội hỏi: “Thi được bao nhiêu điểm? Rốt cuộc là bị sao vậy?”
Tiêu Chiến Vũ chầm chậm mở cặp: “Em nói xem.”
Diệp Nhiễm nghi hoặc nhìn Tiêu Chiến Vũ, nhíu mày, mở cặp cậu, chỉ thấy một phong thư, rút ra xem.
Cô đột nhiên ngẩng đầu, không nói nên lời nhìn Tiêu Chiến Vũ: “Anh đậu rồi mà!”
Đây là thư trúng tuyển của đại học T, cả nước chỉ có hai trường đại học danh tiếng này, đại học T còn ở bên cạnh đại học P của cô.
Hơn nữa, cậu còn thi đậu khoa công nghệ thông tin, chuyên ngành đứng đầu đại học T.
Tiêu Chiến Vũ nhướng mày: “Đậu rồi sao?”
Diệp Nhiễm xoa tay, nhẹ nhàng đánh một cái lên tay cậu, nhỏ giọng oán trách: “Xấu xa.”
Tiêu Chiến Vũ trở tay bắt được tay cô, giọng khàn khàn: “Xấu như vậy thì sao?”
Lòng bàn tay cậu nóng ấm, chặt chẽ cầm tay cô không buông, ánh mắt cậu bốc hỏa, khát vọng giống như bị phơi nắng, có thể nướng chín người ta.
Điều hòa trong tiệm mát lạnh thế nên Diệp Nhiễm cũng không cảm giác được.
Cô nhẹ nhàng liếm môi dưới: “Ăn cơm đi.”
Nhưng mà dĩ nhiên là Tiêu Chiến Vũ đâu chỉ muốn ăn cơm.
Đã mấy tháng cậu không được gặp cô, từ mùa đông giá rét sang mùa hạ khô hanh, từ ngày ngày phải dày vò ôn thi đại học đến ngày nhận được thư trúng tuyển, cậu cho rằng mình có thể thả lỏng, có thể hưởng thụ thành quả lao động của mình, có thể tận tình phóng túng, dùng sức ôm lấy cô, hôn đến khi người cô mềm nhũn, bị cậu đè lên tường đến nỗi thỏ hồng hộc.
Cậu nhìn chằm chằm môi cô, lấy Coca từ trong tay cô: “Anh cũng muốn uống.”
Nói xong, liền dùng ống hút của cô hút mấy ngụm.
Diệp Nhiễm vốn bị cậu nhìn đến chịu không nổi, bây giờ lại nhìn thấy hành động này của cậu, lập tức lỗ tai đều nóng lên.
Rõ ràng chỉ là đồ uống thôi mà, nhưng khi nhìn thấy cậu như vậy giống như là gián tiếp hôn cô.
Thật vất vả mới ăn xong bữa cơm này, Tiêu Chiến Vũ nhanh chóng lôi cô ra khỏi KFC, cánh tay cậu đặt trên eo cô, gắt gao chế trụ như muốn buộc cô lại.
Diệp Nhiễm nhắc nhở: “Buông ra.”
Tiêu Chiến Vũ: “Sao phải buông?”
Diệp Nhiễm: “Nóng, khó chịu.”
Tiêu Chiến Vũ: “Chúng ta đi tìm nơi nào có điều hòa.”
Nói xong, cậu chở cô phóng đi.
Bọn họ đến một chỗ, Diệp Nhiễm vừa thấy liền hiểu rõ, là khách sạn, cái mà trước đây cậu từng thuê phòng cho cô dưỡng bệnh.
Đang ban ngày ban mặt, nhưng mà ý tứ quá rõ ràng.
Tiêu Chiến Vũ cúi đầu nhìn cô chăm chú, sâu thẳm trong mắt là khát vọng tràn đầy: “… Có thể không?”
Âm thanh khàn khàn mang theo cảm giác ái muội nhưng vô cùng gợi cảm.
Bị ánh mắt tràn đầy khát vọng nồng cháy như vậy bao phủ, Diệp Nhiễm cảm thấy mình sắp bị tan chảy.
Cô cũng không dám nghênh đón ánh mắt của cậu, chỉ có thể nhè nhẹ gật đầu.
Chỉ một động tác nhẹ nhàng như vậy mà thôi lại giống như vừa thả ra một mãnh hổ, Tiêu Chiến Vũ dẫn cô đi vào khách sạn, nhanh chóng thuê một phòng xa hoa nhất, sau đó thẳng tiến lên lầu.
….
Sau khi mọi chuyện kết thúc, Diệp Nhiễm giống như con tôm cuộn tròn trong ngực cậu, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Còn chàng trai dư thùa tinh lực kia dĩ nhiên là chưa cảm thấy đủ, hôn lên mặt cô, tai cô, động tác nhẹ nhàng thương tiếc.
Diệp Nhiễm cũng không có kí ức về chuyện trước khi cô trở thành Diệp Nhiễm, chính là hoảng hốt muốn biết, loại cảm giác này chân thật mới mẻ, chưa từng có.
Chàng trai xem mình như bảo bối ôm vào ngực là người đầu tiên của cô, đây cũng là lần đầu tiên cô nếm trãi cảm giác nam nữ giao hoan.
Diệp Nhiễm nhắm mắt lại tiếp nhận sự hôn mút của cậu, trong đầu lại âm thầm kêu hệ thống.
“Trước khi ta trở thành Diệp Nhiễm, ta là người như thế nào?”
Hệ thống lười nhác nói: “Ký chủ, ta cũng không biết ….”
Diệp Nhiễm im lặng thật lâu.
Cuối cùng cô hỏi: “Tiến độ thế nào rồi?”
Hệ thống than thở: “Ký chủ, đã lâu lắm rồi ngươi không quan tâm đến tiến độ cho nên ta cũng không thèm báo cho ngươi biết, thay đổi cuộc đời 75%, giành lấy tình yêu 85%.”
Trong lòng Diệp Nhiễm lập tức hiểu rõ, chính cô ngày càng trầm mê vào cuộc đời hiện tại nên đã quên mất mình đang thực hiện nhiệm vụ.
Nhưng đây là nhiệm vụ yêu cầu toàn thân tham gia, là muốn cả đời trải nghiệm, như vậy cũng xem như cuộc đời thật của cô đi.
Diệp Nhiễm: “Quả thật ta chưa làm gì cả, chỉ thuận theo tự nhiên mà thôi.”
Tất cả đều như nước chảy thành sông, bao gồm cả Tiêu Chiến Vũ.
Không phải là cô đi giành lấy Tiêu Chiến Vũ mà là cậu tự tìm tới cửa, hơn nữa còn chủ động cho cô tất cả.
Hệ thống: “Ký chủ thật may mắn…”
Lúc này, Tiêu Chiến Vũ đột nhiên cắn lỗ tai Diệp Nhiễm.
Diệp Nhiễm thấp giọng kêu, bưng kín lỗ tai, thong thả nhìn về phía Tiêu Chiến Vũ, oán trách nói: “Gì vậy?”
Tiêu Chiến Vũ không hài lòng nói: “Chuyên tâm chút.”
Diệp Nhiễm nhìn Tiêu Chiến Vũ chăm chú.
Đây là chàng trai khí khái đứng dưới ánh mặt trời, lúc cười lên sẽ lộ ra hàm răng trắng sáng, chính là người bá đạo cuồng vọng không để ai cự tuyệt mình.
Cô nghiêng đầu, đánh giá cậu.
Đột nhiên Tiêu Chiến Vũ cảm thấy giờ khắc này ánh mắt cô nhìn cậu có chút xa lạ. Cậu nhíu mày: “Sao vậy?”
Diệp Nhiễm: “Em có chuyện muốn hỏi anh.”
Tiêu Chiến Vũ: “Ừ?”
Diệp Nhiễm: “Tại sao lại tốt với em như vậy?”
Tiêu Chiến Vũ lập tức nổi giận: “…. Chuyện này mà cũng hỏi sao?”
Diệp Nhiễm cố chấp nói: “Vì sao, em muốn biết.”
Tiêu Chiến Vũ không còn cách nào, đành phải nói: “Còn không phải vì thích em sao?”
Diệp Nhiễm: “Vậy anh bắt đầu thích em từ khi nào?”
Đột nhiên Tiêu Chiến Vũ cầm hai tay cô đưa lên đỉnh đầu: “Khỏe rồi đúng không? Có sức lực lại rồi đúng không? Có tinh lực đi hỏi chuyện này không bằng làm với anh đây một lần nữa!”
Diệp Nhiễm hừ nhẹ: “Không muốn, em muốn nghe anh nói, anh bắt đầu thích em từ khi nào?”
Lần đầu tiên nhìn thấy cậu là cậu tới tìm cô chuyện xe đạp, cậu đứng dưới ánh mặt trời, nghiêng người dựa vào xe đạp, tìm cô đòi nợ.
Lần thứ hai là lúc cô bị vây đánh, cậu chỉ nhẹ nhàng nói một câu mà dọa đám người đó bỏ chạy.
Lần thứ ba, cậu giúp cô tìm việc.
Sau này, cậu luôn đối xử tốt với cô, rất tốt.
Tiêu Chiến Vũ bất đắc dĩ, ở phía trên nhìn chằm chằm cô, ánh mắt thâm trầm: “Thật muốn biết?”
Diệp Nhiễm: “Uh.”
Tiêu Chiến Vũ cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên cổ cô.
Vì thế Diệp Nhiễm nghe được âm thanh khàn khàn vang lên: “Rất lâu, rất lâu rồi, lần đầu tiên anh nhìn thấy em, em liền ở trong lòng anh.”
Rất lâu rồi… Đó là bao lâu?