CHƯƠNG 30: Tôi là người đàn ông của cô ấy
Tiêu Chiến Vũ ôm Diệp Nhiễm lăn lộn hai ba lần, mãi cho đến khi Diệp Nhiễm nói cô phải đi làm gia sư, Tiêu Chiến Vũ mới buông ra.
Sau khi buông ra còn ngồi đó không vui nói: “Không có việc gì đi làm gia sư để làm gì!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Nhiễm không thèm để ý đến cậu, thay quần áo, chạy xe đi làm gia sư!
Tiêu Chiến Vũ nhìn căn phòng vắng vẻ, duỗi chân, nghĩ rằng bản thân mình phải nhịn, chờ đến ngày quang minh chính đại có được cô.
Hôm nay, Tiêu Chiến Vũ đi đến chỗ Trương Dũng chơi cùng bọn họ nửa ngày, lúc này thấy thười gian cũng đến, liền đi đón Diệp Nhiễm.
Ai ngờ trên đường thấy Diệp Nhiễm đang nói chuyện với ai đó, người kia đúng là Diệp Kiến Quốc.
Tiêu Chiến Vũ nhíu mày, buông xe máy ra, đến gần.
Diệp Kiến Quốc đang khuyên Diệp Nhiễm: “Bây giờ con là thủ khoa của tỉnh, đứng đầu tỉnh, thi đậu đại học P, sau này chính là thiên tài, tiền đồ rộng mở, tại sao con lại hồ đồ như thế, một hai muốn qua lại với người như vậy? Nó có điểm nào tốt, không phải chỉ là một tên lưu manh hay sao?”
Diệp Nhiễm im lặng nhìn Diệp Kiến Quốc, trong mắt đầy nghi hoặc, có chút không hiểu rõ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Theo cô nghĩ, cô rời khỏi nhà họ Diệp, ông sẽ không còn xem cô là con nữa, tại sao bây giờ lại đột nhiên chạy đến đây khuyên ngăn? Bởi vì cô thi đậu thủ khoa vào đại học P hay sao?
Ông ta lại cắn chặt răng, thở dài: “Nhiễm Nhiễm, con cũng lớn rồi, con nên biết, ba rất khó xử, nhưng mà ba biết mẹ con qua đời nên đem con về nuôi hai năm, mấy năm nay, ba cũng tận lực cung cấp cho con điều kiện sinh hoạt tốt nhất có thể. Hơn nữa, con cũng là con ba sinh ra, ba đương nhiên hy vọng con sống tốt, hy vọng con không nên đi đường vòng, con hiểu không?”
Diệp Nhiễm nhíu mày: “Vì sao ba cho là con đi đường vòng?”
Diệp Kiến Quốc nghe thấy lời này, oán giận nói: “Ba nghe nói con và một tên côn đồ ở cùng với nhau?”
Diệp Nhiễm không cách nào hiểu được: “Ai nói cho ba vậy? Côn đồ?”
Diệp Kiến Quốc vô cùng đau đớn: “Quả nhiên con ở cùng với tên côn đồ kia? Con biết không, hắn không học vấn, không nghề nghiệp, không thi đại học, sao con lại đi theo một tên không có tiền đồ gì vậy?”
Vẻ mặt Diệp Nhiễm ngớ ra.
Lúc Diệp Kiến Quốc khổ tâm khuyên Diệp Nhiễm, Tiêu Chiến Vũ đột nhiên đi tới.
Cậu đi đến, trực tiếp nắm lấy tay Diệp Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm, đi, đi về với anh.”
Diệp Kiến Quốc đang nói chuyện với Diệp Nhiễm, đột nhiên Tiêu Chiến Vũ xuất hiện, ông ta hơi sửng sốt.
Nhìn qua, ước chừng người này chưa đến hai mươi tuổi, thân hình cao lớn, mặt mày tuấn tú, nhìn bên ngoài là một người trẻ tuổi nhưng tuổi tác lại không hợp với khí phách lắm.
Diệp Kiến Quốc: “Cậu là ai?”
Tiêu Chiến Vũ nhẹ nhàng liếc qua: “Còn ông là ai?”
Diệp Kiến Quốc chỉ cảm thấy ánh mắt cậu lạnh lẽo, nhưng lưng ông lại rét run.
Nhìn thấy cậu thanh niên này kéo tay con mình, ông ta đột nhiên bực bội: “Tôi là ba của Diệp Nhiễm, còn cậu là ai?”
Tiêu Chiến Vũ cao hơn Diệp Kiến Quốc một cái đầu, cậu quan sát ông, nhẹ nhàng nói: “Tôi là người đàn ông của cô ấy.”
Diệp Kiến Quốc bực bội vô cùng: “Cậu….”
Tiêu Chiến Vũ: “Chúng tôi đã ở bên nhau cho nên ông cũng đừng chạy đến khuyên làm gì.”
Cậu nhìn thái độ của Diệp Kiến Quốc, thật sự kêu ngạo, thế nên nếu vui thì cậu sẽ kêu là ba vợ, không vui thì cậu sẽ không khách khí.
Lúc này Diệp Kiến Quốc kéo tay áo Diệp Nhiễm: “Quả thực là hồ đồ, Diệp Nhiễm, tại sao con lại trụy lạc như vậy? Tại sao con lại đi theo một người như cậu ta? Con đi về nhà với ba!
Diệp Nhiễm chỉ cảm thấy thật là buồn cười, vớ vẩn: “Ba, con về nhà với ba sao, về cái nhà đó? Phiền ba nói cho con biết, đâu mới là nhà của con?”
Diệp Kiến Quốc nghe xong, sửng sốt.
Đương nhiên ông ta nói là ở nhà của Hoắc Hồng Anh, Diệp Trác, chỗ vợ của ông, là nhà của ông.
Nhà của ông chứ không phải của Diệp Nhiễm.
Diệp Nhiễm ở đó hai năm nhưng họ chưa từng xem cô là thành viên gian đình, chưa bao giờ.
Diệp Nhiễm đã sớm đoán được nhưng nhìn thấy phản ứng của Diệp Kiến Quốc, trái tim cô càng lạnh hơn, cô nhướng mày, lạnh nhạt nói: “Ba, ba vẫn nên về nhà của mình đi, chuyện của con không cần ba quan tâm.”
Tiêu Chiến Vũ bên cạnh ôm lấy Diệp Nhiễm, nói một cách khí thế, không cho phép cô cự tuyệt: “Ngu ngốc, không có chuyện gì thì em cũng đừng nói với người khác cái gì về nhà hay không về nhà, chỗ nào có anh mới là nhà của em, em chỉ có thể về cùng anh, biết không?”
Nói xong lời này, Tiêu Chiến Vũ lôi cô đến xe máy của cậu.
Đội nón bảo hiểm vào, phóng xe chở cô đi.
Diệp Kiến Quốc ngơ ngác đứng đó, tức giận dậm chân: “Nực cười, thật nực cười! Diệp Nhiễm, mày thi đậu đại học danh tiếng thì sao chứ, mày cũng không có tương lai gì đâu!”
Ông ta oán trách nói: “Sớm muộn gì mày cũng hối hận, sớm muộn gì cũng phải hối hận!”
Con gái Diệp Trác cho dù thi đậu đại học bình thường nhưng mà ngoan ngoãn, nghe lời, sau này gả cho Khâu Khai Sở, có cha mẹ hai bên nâng đỡ, cuộc sống vô cùng tốt đẹp!
Diệp Nhiễm, dù gì cũng còn quá trẻ, không hiểu chuyện.
Diệp Kiến Quốc nghiến răng nghiến lợi nhớ về người phụ nữ nông thôn kia, đột nhiên có chút cảm khái số mệnh.
Trần Thúy Hoa và Hoắc Hồng Anh giống như là Diệp Nhiễm và Diệp Trác.
Dù Trần Thúy Hoa xinh đẹp mấy cũng không bằng Hoắc Hồng Anh trong tay có tiền của, Diệp Nhiễm học tập tốt cũng không có tiền đồ bằng Diệp Trác.
Đây là cuộc đời!
Sau đó, Diệp Kiến Quốc đem chuyện này nói cho Hoắc Hồng Anh.
Ông ta có hai đứa con, ông cho rằng sau này chỉ có thể trông cậy nhờ vào Diệp Trác: “Sau này giáo sư đại học không bằng quả trứng luộc, thi đậu đại học danh tiếng cũng chỉ làm trong cơ quan cả đời, với tính cách như vậy, căn bản không thể đi lên được!”
Hoắc Hồng Anh cười, thầm đồng ý: “Ông thấy sao? Không nói cái khác, chỉ nói về của cải mà chúng ta cho Trác Trác, Diệp Nhiễm làm cả đời cũng không sánh kịp.”
Diệp Kiến Quốc gật đầu cảm khái: “Đúng vậy…”
Nhưng mà chuyện bọn họ mãi mãi không ngờ được chính là thời thế đổi thay, theo thời gian trôi, Diệp Nhiễm trở thành người như thế nào còn chưa biết được, nhưng mà sự nghiệp bọn họ ngày càng xuống dốc, tiền bọn họ tích góp được nhanh chóng mất giá trị.
Đã từng là gia đình vạn tệ, nhưng mà lịch sử thay đổi chóng mặt không thôi.
….
Diệp Nhiễm tiến vào khoa tổng hợp của đại học P, bắt đầu là tân sinh viên ở đây.
Học kỳ đầu tiên, cô dựa vào số tiền mà mình làm gia sư trả học phí và tiền ở, cũng vừa học vừa làm kiếm tiền sinh hoạt phí. Trường học của Tiêu Chiến Vũ ở bên cạnh, chỉ cách một con đường, cậu thường xuyên đến cùng cô đi ăn cơm.
Thật ra, Diệp Nhiễm cảm thấy không cần thiết, cô không quá để ý chuyện hôm nay ăn gì, mai ăn gì, cô chỉ để tâm chuyện mình có hoàn thành mục tiêu được hay không.
Thậm chí, cô cảm thấy cơm ở nhà ăn cũng khá tốt, mà tiền của cô cũng đủ để ăn ở nhà ăn.
Cho nên sau đó, cô dứt khoát lôi kéo Tiêu Chiến Vũ ăn cơm ở nhà ăn trường đại học P.
Lúc đầu, Tiêu Chiến Vũ không vui nhưng sau đó lại cảm thấy ăn ở đó cũng không tệ.
Mà ăn ở nhà ăn đại học P ăn cơm cũng có một điểm tốt, cậu có thể ngẫu nhiên gặp bạn học của Diệp Nhiễm, từ từ quen biết bọn họ, nhân tiện xem có ai có ý đồ gì với cô không.
Phát hiện ai có ý đồ với người phụ nữ của mình, cậu sẽ từ từ thu phục, đả kích làm cho những chàng trai đó biết khó mà lui.
Diệp Nhiễm làm bộ không thấy, mắt nhắm mắt mở đối với những hành động đó của cậu.
Quả thật, trong trường cũng có nhiều nam sinh theo đuổi cô nhưng đều bị sự lạnh nhạt của cô dọa lui.
Cô không có hứng thú với những chuyện đó, trò chơi tình ái càng không hấp dẫn cô.
Cô có Tiêu Chiến Vũ là đủ rồi.
Có Tiêu Chiến Vũ, cuộc sống đại học của cô luôn ngọt ngào hạnh phúc, tràn ngập những chờ mong, không sợ phải đối mặt với những công thức toán nhạt nhẽo, không còn cảm thấy buồn tẻ.
Mãi cho đến năm ba đại học, Tiêu Chiến Vũ gia nhập chương trình giao lưu nước ngoài, phải xuất ngoại một thời gian.
Vốn dĩ Tiêu Chiến Vũ cũng không muốn đi, nhưng mà Diệp Nhiễm biết, cô muốn Tiêu Chiến Vũ đi để có thêm những kiến thức chuyên nghiệp hơn, kĩ thuật tiên tiến hơn.
Sau khi Tiêu Chiến Vũ rời đi, nói chuyện điện thoại là chuyện hằng ngày, cô luôn phải nấu cháo điện thoại với cậu.
Tiêu Chiến Vũ ở nước ngoài, cũng phải nhọc lòng nhiều chuyện, nhưng cậu ngẫu nhiên làm bộ lơ đãng hỏi: “Còn bao nhiêu tiền, đủ tiêu không?”
Cô bất đắc dĩ cười: “Không phải có anh sao, còn sợ không đủ tiền tiêu?”
Tiêu Chiến Vũ nghe xong cũng không nhắc đến nữa.
Cậu biết tính cô, tiền tất nhiên là đủ dùng nhưng lại sợ cô tiết kiệm.
Cậu mua xe đạp mới cho cô, mua quần áo đẹp cho cô nhưng dường như cô lại thích ăn mặc đơn giản đi đường, đi thư viện.
Cuối cùng, Tiêu Chiến Vũ im lặng một hồi, mới khàn khàn giọng nói: “Diệp Nhiễm, ngủ nhớ mơ thấy anh.”
Sau đó cậu cúp điện thoại.
Diệp Nhiễm nghe thấy lời đó giật mình.
Buổi tối nhớ mơ thấy anh…..Nghĩ gì chứ?
Lúc đó tim như bị một sợi lông chim nhẹ nhàng lướt qua, ngứa.
Đang nghĩ ngợi liền nghe thấy bạn cùng phòng kêu: “Dì quản lý nói phía dưới có người tìm cậu.”
Diệp Nhiễm nghi hoặc: “Tìm tớ.”
Bây giờ, cô không cha, không mẹ, ai sẽ đến tìm cô.
Bạn cùng phòng nói: “Không biết nữa, là một đôi vợ chồng trung niên, mặc đồ tây trang, vừa nhìn là biết thân phận không tầm thường.”
Diệp Nhiễm càng buồn bực, lập tức xuống lầu đi xem thử.