Ông lớn khom lưng vì tôi

CHƯƠNG 31: Gặp ba mẹ chồng
 
Sau khi Diệp Nhiễm đi xuống, quả nhiên thấy một đôi vợ chồng trung niên đang chờ cô, người đàn ông mặc một bộ đồ tây, người nữ mặc váy dài, bên ngoài khoác một cái áo nhung, bên cạnh còn có hai người đàn ông trẻ mặc đồ tây.
 
Cô cảm thấy hai người này rất quen, nghĩ một lúc, hình như người đàn ông và Tiêu Chiến Vũ rất giống nhau, người phụ nữ cũng có chút phảng phất hình dáng của Tiêu Chiến Vũ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Diệp Nhiễm lập tức biết rõ thân phận của họ.
 
Cô đi đến, bình tĩnh nhưng cũng không mất đi sự lễ phép mà lịch sự chào hỏi: “Chào bác Tiêu.”
 
Ông Tiêu vừa nghe, cười: “Sao con biết ta họ Tiêu?”
 
Diệp Nhiễm cười khẽ: “Bác và Chiến Vũ rất giống nhau.”
 
Cô và Tiêu Chiến Vũ yêu đương, chắc hẳn họ cũng biết, nếu đã biết thì cũng không cần phải giả bộ làm gì.
 
Bà Tiêu đánh giá Diệp Nhiễm một phen, mặt mày xinh đẹp, dáng người yểu điệu, mấu chốt là có học thức, nho nhã lễ độ, quả nhiên khiến người ta yêu thích.
 
Lại nhớ đến chuyện đứa nhỏ này bị cha mẹ bỏ rơi, dựa vào nỗ lực của bản thân thi đậu đại học P, còn là thủ khoa của tỉnh, thật đúng là có tiền đồ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bà rất thích những đứa trẻ học tập tốt, có tiền đồ.
 
Huống hồ, hiện giờ con bé đột nhiên gặp vợ chồng bọn họ, nhưng cũng không ngượng ngùng, không căng thẳng mà thản nhiên, hào phóng, có thể thấy là một đứa trẻ đã trãi qua nhiều chuyện trên đời.
 
Bà Tiêu cười cười nói: “Bác trai chỉ đùa chút thôi, con vừa thấy bọn ta liền đoán được, đúng là một cô gái thông minh. Lần này, bác trai có cuộc họp ở thủ đô, nhân tiện muốn đến gặp con, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm.”
 
Diệp Nhiễm lập tức hiểu ý bọn họ, chính là muốn đến gặp cô, liền dẫn bọn họ đi ra ngoài trường học, ở tiệm cơm cạnh trường ăn.
 
Đây là chuyện cô có thể ứng phó được, hoàn toàn không đáng ngại.
 
Lúc ăn cơm, bà Tiêu hỏi Diệp Nhiễm rất nhiều, như là học tập như thế nào, tính toán sau này ra sao, sinh hoạt có gì khó khăn không, Diệp Nhiễm đều trả lời từng cái một.

 
Bà Tiêu thấy Diệp Nhiễm cư xử đúng mực, càng thêm yêu thích, lúc này bà dùng ánh mắt như nhìn con dâu mình, kéo tay cô nói: “Con là cô gái tốt, cổ vũ cho Chiến Vũ tiến bộ, trước kia nó cà lơ phất phơ, nào có quan tâm gì đến chuyện học, đều là có con khuyên nhủ nó mới cố gắng học, nếu không nhờ có con sao nó có thể thi đậu đại học T chứ!”
 
Đây chính là nguyên nhân bà yêu thích cô con dâu tương lai này.
 
Diệp Nhiễm cười: “Anh ấy có suy nghĩ của riêng mình, có thể thi đậu đại học T đều là do bản chất anh ấy vốn thông minh.”
 
Bà Tiêu nghe xong, càng thích, không sai, bà cảm thấy con trai mình rất thông minh, hăm hở tiến lên liền thi đậu đại học T! Nghĩ lại con trai học đại học T, con dâu đại học P, trời sinh một đôi, sau này, cháu mình chắc sẽ càng thông minh!
 
Bà vô cùng thích Diệp Nhiễm, lại hỏi chuyện sinh hoạt có khó khăn gì không, tính toán chuyện sau này thế nào, bà nói: “Bác Tiêu con cũng biết hiệu trưởng ở đây, đã nói chuyện với hiệu trưởng của con, hiệu trưởng nói con rất ưu tú, sang năm có thể trực tiếp xin đi nước ngoài du học, xin được học bổng toàn phần! Nhưng mà, con không cần lo lắng, cho dù không xin được học bổng toàn phần thì vẫn còn có hai bác, chuyện xuất ngoại hai bác chuẩn bị cho Chiến Vũ cũng sẽ chuẩn bị cho con.”
 
Diệp Nhiễm có chút ngạc nhiên, cô cho rằng lần này hai người đến là để xem mặt cô nhưng không ngờ người ta đã quan sát cô lâu rồi, còn tính chuyện đi du học cho cô luôn rồi.
 
Diệp Nhiễm nói: “Cảm ơn bác, quả thật là con cũng có tính đến chuyện đi du học, nhưng mà định là sang năm sẽ đi, xem có thể xin được trường con thích hay không, rồi tính tiếp.”
 
Ông Tiêu thấy vậy dùng mắt ra hiệu với bà Tiêu, ý bảo bà đừng nhiều lời, sau đó ông nói với Diệp Nhiễm: “Đúng vậy, người trẻ các con tự có dự định của mình, đến lúc đó con nghĩ kĩ rồi thì nói với bọn ta, chúng ta sẽ tận lực giúp con.”
 
Diệp Nhiễm cảm kích: “Con cảm ơn hai bác.”
 
Ăn cơm xong, bà Tiêu nhất quyết dẫn cô đi dạo phố, nói là thật vất vả mới đến thủ đô một lần, nên phải đi dạo. Chuyến đi này, bà mua rất nhiều quần áo, cũng mua cho Diệp Nhiễm một ít, áo khoác nhung, các loại đều có, đều là chất liệu tốt, tốn không ít tiền.
 
Cuối cùng cũng mua xong, Diệp Nhiễm bất đắc dĩ: “Bác ơi, quần áo này đắc quá, bây giờ con còn là sinh viên, mỗi ngày chỉ đi lên lớp và đến thư viện, mặc đẹp như vậy quá chói mắt.
 
Bà Tiêu lại nói: “Sang năm con lên năm tư rồi, lúc đó còn phải đi du học, không còn là sinh viên ở đây, mặc đẹp là hiển nhiên.
 
Còn một chuyện bà Tiêu không nói, chính là tốt nghiệp xong, bà hy vọng cô và Chiến Vũ kết hôn, đến lúc đó đương nhiên bà sẽ mua cho con dâu mình nhiều quần áo đẹp hơn nữa để giữ thể diện.
 
Diệp Nhiễm điểm nào cũng tốt chỉ là ăn mặc quá đơn giản.
 
Diệp Nhiễm không còn cách nào, những quần áo đẹp đắc đỏ đó, không phải là thứ cô có thể mua được.
 
Cuối cùng, bà Tiêu đưa cô về, mang theo túi lớn túi nhỏ, còn phải có trợ lý hỗ trợ, đi theo. 
 

Trước khi rời đi, bà Tiêu cho cô một phong bì nhưng cô từ chối, thấy cô như vậy, bà cũng thôi, đành phải cất đi nhưng vẫn nói rõ nếu có chuyện gì thì gọi cho bà.
 
Đêm đó, Diệp Nhiễm trở về kí túc xá, đột nhiên nhận được sự hâm mộ của bạn bè xung quanh. Mọi người vây quanh cô hỏi mãi không ngừng, cũng sôi nổi hỏi gia cảnh của bạn trai cô.
 
“Ba anh ta là bí thư sao, còn có hai cán bộ đi theo!”
 
“Nhìn mẹ anh ta ăn mặc như vậy, thật không tầm thường, cái vòng cổ trân châu kia là thật đấy, tớ thấy rõ lắm!”
 
“Vừa nhìn là biết chính là quý phu nhân, có phải ba anh ta là cán bộ không?”
 
Khi mọi người hâm mộ quây quanh cô, cuối cùng Diệp Nhiễm cũng phải mở một đường máu chạy đi. Lúc Tiêu Chiến Vũ gọi điện thoại cho cô, cô liền nói chuyện này với cậu, thấp giọng oán trách: “Em ngại muốn chết!”
 
Tiêu Chiến Vũ: “Sao lại ngại? Không phải em đồng ý sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn sao?”
 
Diệp Nhiễm: “Chuyện này liên quan gì chứ?”
 
Tiêu Chiến Vũ: “Liên quan chứ, anh là bạn trai em, anh ở nước ngoài không yên tâm nên để ba mẹ anh đến thăm em, có vấn đề gì sao?”
 
Diệp Nhiễm hết cách: “Dù sao sau này anh đừng thu xếp như vậy nữa, không phải em ở đây cũng rất tốt sao!”
 
Tiêu Chiến Vũ hừ nhẹ: “Không có anh, em có thể sống tốt sao?”
 
Diệp Nhiễm: “Không anh em vẫn sống tốt đây này!” 
 
Tiêu Chiến Vũ im lặng một lát, đột nhiên thấp giọng nói: “Thật sự đêm đến không nhớ đến anh sao?”
 
Giọng cậu trầm thấp, khàn khàn, gợi cảm làm người ta hít thở không thông.
 
Đột nhiên Diệp Nhiễm đỏ mặt, chân hơi nhũn ra, nhưng mà vẫn căng da đầu nói: “Không nhớ, không nhớ, không nhớ!”
 
Nhưng mà cô nói không nhớ, Tiêu Chiến Vũ nghe giọng cô, lại càng thấy ngọt ngào, ngọt đến làm người ta nhớ nhung không thôi.

 
Tiêu Chiến Vũ: “Chết rồi, hôm nay anh lại bị mộng xuân!”
 
Diệp Nhiễm tức giận cúp điện thoại.
 
Tại sao cậu lại như vậy chứ, không biết là điện thoại quốc tế tốn tiền lắm hay sao?
 

 
Mấy hôm sau, bà Tiêu gọi điện đến, hỏi Diệp Nhiễm tình hình học tập, từ từ cô và bà rất thân cận, cứ ba, bốn hôm bà sẽ gọi cho cô, bà còn nói với cô chuyện ông Tiêu bận quá không chăm sóc bà, không nói lời tư mật này nọ.
 
Thế nên, chờ đến lúc Tiêu Chiến Vũ trở về, tình cảm của Diệp Nhiễm và bà Tiêu vô cùng khắn khít.
 
Cách biệt gặp lại nên cậu rất kích động, cậu gắt gao ôm cô nói: “Đời này không rời xa nhau, có chết cũng muốn chết trước em.”
 
Hai người chạy đi mướn phòng, lăn lộn hai ba lần mới xuống giường, đến nỗi Diệp Nhiễm đi tắm rửa mà muốn té ngã đến nơi, cuối cùng vẫn là Tiêu Chiến Vũ ôm cô hầu hạ.
 
Hai người ngọt ngào gắn bó, thời gian trôi qua thật mau, cuối cùng cũng đến năm tư, Diệp Nhiễm và Tiêu Chiến Vũ cùng xin được học bổng toàn phần, hai người chuẩn bị xuất ngoại.
 
Mà trước khi xuất ngoại, Tiêu Chiến Vũ đưa cô đến thành phố A, tổ chức cho cô một hôn lễ long trọng.
 
Đến bây giờ Diệp Nhiễm mới biết được, Tiêu Chiến Vũ còn có cô, dì, chú, bác làm bên chính trị có, doanh nhân có, nghiên cứu cũng có. Những người này đều có danh tiếng, địa vị.
 
Diệp Nhiễm nhìn cũng không có người thân nào, cô không có nói cho Diệp Kiến Quốc và Hoắc Hồng Anh biết, đến nỗi bà con thân thích trước đây ở nông thôn cũng không thông báo. Mấy năm nay, cô cũng có thư từ qua lại với Vương hiệu trưởng ở thành phố B, nhưng vì Vương hiệu trưởng xuất ngoại đi thăm con gái, cũng không đến được nên cô chỉ đơn giản mời bạn bè cùng phòng trong lúc học đại học. 
 
Bạn cùng phòng nơm nớp lo sợ nhìn khắp nơi xem xét, một đám đều há hốc mồm.
 
Tuy rằng Diệp Nhiễm là con cưng của đại học P nhưng cũng không ngờ sẽ gặp được tình huống này, khách đến dự lễ đều có địa vị, danh tiếng, thật không tầm thường, quả thật là…. Chậc chậc chậc.
 
Trong đó có một số người còn thì thầm bàn tán nhỏ: “Người kia, thấy không, tối hôm qua còn thấy trên bản tin thời sự đấy!”
 
Nhưng mà sau khi khiếp sợ xong họ cũng trấn định lại, ra vẻ bình tĩnh chúc mừng Diệp Nhiễm.
 
Hôn lễ qua đi, Diệp Nhiễm danh chính ngôn thuận trở thành con dâu nhà họ Tiêu, bà Tiêu dẫn Diệp Nhiễm đi trang điểm, nói chuyện với cô, cuối cùng cho cô một quyển sổ tiết kiệm: “Tuy nói rằng con và Chiến Vũ xuất ngoại có tiền học bổng nhưng mà ra bên ngoài, chuyện gì cũng cần phải dùng tiền, vợ chồng con đều đi học, các con cần chuyên tâm học hành, đừng vì chuyện tiền bạc mà trễ nãi chuyện học tập, cái này con cầm lấy, mẹ giao Chiến Vũ cho con.”
 
Lần này Diệp Nhiễm không từ chối, cô nhận lấy sổ tiết kiệm.
 
Diệp Nhiễm và Tiêu Chiến Vũ ở nước ngoài du học, so với đại đa số những người đi du học, cuộc sống của bọn họ tương đối nhẹ nhàng và giàu có, có thể tận dụng nhiều thời gian cho việc nghiên cứu, học tập.

 
Chăm chỉ nghiên cứu nên cô và Tiêu Chiến Vũ đều đạt được những thành quả nhất định, Diệp Nhiễm thường xuyên phát hành nhiều bài luận văn có sức ảnh hưởng, tạo được tiếng vang, còn Tiêu Chiến Vũ cũng rất chăm chỉ học tập, mở được một công ty, đợi đến khi bọn họ về nước, công ty cũng có chút quy mô.
 
Đến năm 2002, Diệp Nhiễm đã 27 tuổi, cô rất có ảnh hưởng trong giới học thuật, trở thành giáo sư ở đại học X, cô đã phát biểu nhiều bài luận có tầm ảnh hưởng, đưa ra những lý luận mới, khiến cho giới học thuật chấn động.
 
Lúc này, Tiêu Chiến Vũ cũng rất có danh tiếng ở công ty M, trở thành một IT bậc nhất.
 
Năm nay, Tiêu Chiến Vũ và Diệp Nhiễm thương lượng với nhau, trừ công ty M ra, họ muốn chuyển công ty tổng bộ về nước.
 
Cậu nói: “Từ nhỏ anh đã lớn lên bên cạnh ông, ông nội là cựu chiến binh, cống hiến cả đời cho đất nước, anh nhận sự phụng dưỡng của ông cũng nhớ đất nước mình.”
 
Đương nhiên còn có một nguyên nhân khác, cậu cũng xem trọng tương lai phát triển của nước nhà, cho rằng nơi đó rất thích hợp để phát triển.
 
Sau khi Diệp Nhiễm suy nghĩ cặn kẽ cũng đồng ý.
 
Việc trong giới học thuật ở đây cô cũng thích ứng kịp, nhưng mà cô cũng muốn trở về, thành toàn cho mình cũng là thành toàn cho Tiêu Chiến Vũ.
 
Vì thế năm 2003, rất nhiều trường đại học, cao đẳng trong nước mời cô về giảng dạy, cô lựa chọn trường mình thích, về nước dạy. Tiêu Chiến Vũ cũng chuyển tổng bộ công ty về.
 
Lúc này, Diệp Nhiễm kêu gọi hệ thống đã lâu chưa từng lộ diện, nhìn thấy tiến độ thay đổi cuộc đời đã được 95%, tiến độ giành lấy tình yêu 99%.
 
Diệp Nhiễm nhướng mày không khỏi bâng khuâng, cuộc đời cô còn thiếu sót gì sao?
 
Tại sao tiến độ vẫn chưa hoàn thành?
 
Diệp Nhiễm trước kia vẫn còn chấp niệm chuyện gì sao?
 
Mà ngay lúc này, cô nhận được tin tức nói Diệp Kiến Quốc bị chảy máu não, nguy hiểm đến tính mạng.
 
Dù sao cũng là ba mình, cũng từng nuôi cô hai năm.
 
Thế nên, Diệp Nhiễm quyết định về thăm.
 
Đúng lúc này ông nội cũng muốn làm đại thọ 80 tuổi, Tiêu Chiến Vũ gọi điện cho ba, mẹ mình, cuối cùng quyết định cả nhà sẽ trở về thành phố B làm đại thọ cho ông nội, nhân tiện gặp mặt bạn học xưa.
 
Diệp Nhiễm nghe xong, trầm ngâm một lúc, đột nhiên nhận ra là cô nên trở về thăm nơi chính mình đã từng ăn nhờ ở đậu ngày xưa.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui