Ông lớn khom lưng vì tôi

CHƯƠNG 34: Trước mộ
 
Khâu Khai Sở ngồi trên ban công nhà mình, cầm một chai rượu uống.
 
Hắn cầm trên tay một quyển sổ, đó là loại sổ học sinh thịnh hành ở thập niên 90.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mở ra, bên trong quyển số có kẹp một phong thư.
 
Đây là thư năm xưa hắn viết cho Diệp Nhiễm.
 
Hắn đã từng thích Diệp Nhiễm, nhưng rất nhanh sau đó, tình cảm này đã bị Tiêu Chiến Vũ và Diệp Nhiễm dập tắt.
 
Hắn bị tổn thương lòng tự trọng, không hề suy nghĩ gì nữa liền ném phong thư này vào trong quyển sổ, nhiều năm qua đi cũng chưa từng mở ra. Mười năm trôi qua, gặp lại Diệp Nhiễm, cô đã phá kén thành bướm, ưu nhã, khéo léo, giống như một viên ngọc phát sáng tỏa ra tri thức, khí chất làm hắn không dám nhìn thẳng.
 
Hối hận sao? Thật ra cũng không hẳn.
 
Căn bản chính là không phải của mình.
 
Huống chi năm đó cô đi theo hắn thì chưa chắc đã có Diệp Nhiễm ngày hôm nay.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khâu Khai Sở trào phúng cười khổ sở, muốn xé nát lá thư kia.
 
Nhưng ngay lúc này đây, Diệp Trác đi đến.
 
Đôi mắt cô hồng hồng nhìn chằm chằm chồng mình, một tay muốn đoạt lấy lá thư kia.
 
Đương nhiên là Khâu Khai Sở không đưa, đó là bí mật thời niên thiếu của hắn, hắn không muốn vợ mình biết.
 
Hai người tranh giành qua lại, cuối cùng mặt mũi cả hai đều bầm dập, Diệp Trác điên cuồng nắm chặt lá thư, mở ra xem.
 
Sau khi xem xong, cô khóc hu hu.
 
“Em vẫn luôn cho rằng, ít ra em được anh yêu, đây là điều mà Diệp Nhiễm không bao giờ có được, em cũng cho rằng tình cảm của hai vợ chồng mình rất tốt, nhưng mà anh thì sao, trong lòng anh luôn có chị ta! Ngay từ lúc đầu anh đã thích chị ta!”
 
“Hóa ra là em nhặt lại thứ chị ta không cần! Em hận, em muốn đánh chị ta, sao có thể như vậy chứ!”
 
Khâu Khai Sở lạnh lùng nhìn vợ mình: “Đừng làm loạn nữa! Đó là chuyện quá khứ, cô ấy không sai gì cả, cô ấy chỉ từ chối tôi thôi, lúc đó tôi rất tuyệt vọng, sau đó, không phải tôi đã từ bỏ rồi ở bên cô hay sao? Mấy năm nay, tôi đã quên chuyện này lâu rồi, nếu không phải ba cô dẫn chúng ta đến tiệc mừng thọ của Tiêu lão gia, tôi cũng đã quên luôn chuyện này rồi!”
 
Nói đến chuyện tiệc mừng thọ, Khâu Khai Sở đột nhiên bắt đầu phẫn nộ.
 
Hắn phẫn nộ, tuyệt vọng.
 
Sự nghiệp của hắn gặp nguy, hắn xem tiệc mừng thọ này như một bước ngoặt, như một nước cờ để hắn thâm nhập vào giới thượng lưu của thành phố B, nhưng mà bây giờ thì sao, cả thành phố B này đều chê cười hắn.
 
Ai cũng biết chuyện hắn bị Tiêu lão gia đuổi ra khỏi tiệc mừng thọ, hắn còn có thể ở lại thành phố B sao? Có ai chịu kết giao với hắn sao?
 
Hắn còn có cơ hội được đề bạt nữa sao?
 
Xong rồi, mọi chuyện đều xong rồi! Bây giờ, hắn muốn ly hôn với Diệp Trác, dù sao mọi thứ cũng xong rồi.
 
Khâu Khai Sở dậm chân: “Diệp Trác, tôi muốn ly hôn, mẹ nó, cuộc sống này quá chán! Đầu óc mẹ cô bị nhúng nước hay sao vậy, lại dám đi làm trò trước mặt Tiêu lão gia, đi nói xấu Diệp Nhiễm, đây không phải là đáng đời hay sao?”
 
Có một người mẹ vợ như vậy, hắn có thể sống tốt sao?
 
Diệp Trác trừng mắt, tuyệt vọng nhìn chằm chằm Khâu Khai Sở: “Vì Diệp Nhiễm mà anh muốn ly hôn với em sao?”
 
Khâu Khai Sở nghe thấy câu này, nhìn Diệp Trác bằng ánh mắt kỳ quái.
 
“Cô rất giống mẹ cô, bản thân mình làm sai nhưng luôn đổ lên đầu người khác, mẹ nó, tôi muốn li hôn với cô liên quan gì đến Diệp Nhiễm? Có phải cô uống nước bị sặc chết cũng là do Diệp Nhiễm?”
 
Diệp Nhiễm làm gì cô sao? Với địa vị hiện tại của Diệp Nhiễm, chỉ cần nhấc ngón tay thôi thì cũng khiến cho Diệp Kiến Quốc và Hoắc Hồng Anh sống dở chết dở, nhưng cô ấy có làm gì không? Không có!
 
Diệp Nhiễm chưa từng trở về, chưa từng liên lạc, thậm chí mãi đến bây giờ, cô chỉ cho bọn họ một tấm thiệp mời mà thôi.
 
Chỉ cần Hoắc Hồng Anh không tự tìm đường chết thì Diệp Nhiễm cũng chẳng quan tâm đến bọn họ.
 
Cho nên, Diệp Nhiễm chưa từng đối phó với ai cả, tất cả là do bọn họ tự chuốt lấy, nhưng mà bọn họ vẫn quen thói cũ đổ hết mọi chuyện lên đầu Diệp Nhiễm.
 
Đây là ý nghĩ của đám người này!
 
Khâu Khai Sở đấm vào đầu mình: “Tôi thật ngu ngốc, không hiểu vì sao trước đây lại chịu lấy cô!”
 
Nhưng mà Diệp Trác nghe không lọt tai.
 
Cô ta cảm thấy mình thật thất bại, không hiểu vì sao mình lại rơi vào tình cảnh này.
 
Thất bại, luôn phải có lí do, mà lí do kia chính là Diệp Nhiễm.
 
Mọi chuyện đều do Diệp Nhiễm, Diệp Nhiễm cướp lấy tình yêu của cô, cướp đi hào quang của cô, thậm chí ở tiệc mừng thọ cô ta còn chơi mình một phen, nếu không tại sao lại như vậy?
 
Cô tìm mọi lí do hận Diệp Nhiễm để lòng mình dễ chịu hơn, cô ta đem mọi chuyện đổ lên đầu của Diệp Nhiễm.
 
“Diệp Nhiễm, lúc trước tôi đối xử với chị không tệ! Thế mà chị….”
 
Lúc đang nghiến răng nghiến lợi này, đột nhiên cô ta nhớ đến cái áo dệt kim hở cổ mà cô từng mua khi đi Thượng Hải chơi.
 
Cuộc đời cô, Khâu Khai Sở của cô cũng giống như cái áo kia, bị cướp mất đi thì mãi mãi cũng không thể lấy lại được.
 
….
 
Ngày hôm sau, Khâu Khai Sở ly hôn với Diệp Trác, lúc ly hôn mới phát hiện, giấy tờ nhà cửa đều bị Khâu Khai Sở đem đi cầm cố để mượn nợ, hắn đi đầu tư cho vay nặng lãi, muốn kiếm lời nhưng mất sạch vốn.
 
Diệp Trác hận không thể làm thịt Khâu Khai Sở nhưng cũng đã quá muộn rồi, làm thịt thì thế nào, cũng không lấy lại được nhà.
 
Sau khi ly hôn, Diệp Trác mang con về nhờ cậy ba mẹ, một nhà bốn người ở chỗ của Hoắc Hồng Anh.
 
Đúng lúc này, trường học mà Diệp Kiến Quốc dạy khi xưa có thanh tra đến kiểm tra, một cái hạng mục mà Diệp Kiến Quốc tham gia trước đây bị dính dáng đến vấn đề tài chính. 
 
Thế nên, thanh danh của ông ta bị mất hết cũng không sao, nhưng mà người ta yêu cầu bồi thường tiền để trả lại cho hạng mục đó.
 
Trước tình cảnh khó khăn này, Diệp Kiến Quốc và Hoắc Hồng Anh chịu không nổi, Diệp Trác thấy vậy liền muốn bán đi căn nhà duy nhất này.
 
Nhưng mà bán đi thì sau này họ ở đâu? Hoắc Hồng Anh không thể chấp nhận được.
 
Cũng vào lúc này, Diệp Kiến Quốc thấy được tin tức, nghiên cứu của Diệp Nhiễm có đột phá mới, trong và ngoài nước đều khiếp sợ, truyền thông điên cuồng đưa tin về nhà khoa học nữ này, cũng nhắc đến chồng cô như thế nào.
 
Chồng cô là Tiêu Chiến Vũ, là IT danh tiếng, quả là một đôi kim đồng ngọc nữ, cô còn có hai con một trai một gái, một gia đình hạnh phúc, quả thật như thần thoại.
 
Mọi thứ đều quá hoàn mỹ.
 
Cuối cùng, Diệp Kiến Quốc chịu hết nổi đành phải nghĩ cách lấy được thông tin liên lạc với Diệp Nhiễm từ chỗ Vương hiệu trưởng, ông ta đi cầu xin Diệp Nhiễm, nhờ cô giúp đỡ.
 
Sau khi Diệp Nhiễm nhận được thỉnh cầu của Diệp Kiến Quốc, không đồng ý cũng không từ chối, mà là hẹn ông ở một nơi, bảo ông dẫn Hoắc Hồng Anh cùng nhau đến.
 
Diệp Kiến Quốc cũng không hiểu vì sao nhưng ông ta đã thuyết phục Hoắc Hồng Anh.
 
Ông ta nói với Hoắc Hồng Anh, dù sao họ cũng già rồi nên biết cúi đầu vì con gái Diệp Trác.
 
Hoắc Hồng Anh khóc lớn, sau đó mới đồng ý.
 
Bà thua, bà thua hoàn toàn.
 
Dù Trần Thúy Hoa sống mười mấy năm cuối đời ở nông thôn rồi chết đi một cách cô độc, nhưng chính bà vẫn thua.
 
Bà không thua trong tay Trần Thúy Hoa mà là con gái bà ta.
 
Bà đi theo Diệp Kiến Quốc đến nới Diệp Nhiễm hẹn bọn họ, đó là khu mộ tư nhân.
 
Diệp Kiến Quốc và Hoắc Hồng Anh nhìn nhau, phát hiện trên mộ viết: “Mộ của mẹ Trần Thúy Hoa.”
 
Thế nhưng họ lại đến trước mộ của Trần Thúy Hoa.
 
Diệp Nhiễm đã ở đó, trên tay cô cầm chiếc khăn quàng cổ màu đỏ mà mẹ mình để lại.
 
Diệp Nhiễm đang dâng hương cho mẹ cô.
 
Diệp Kiến Quốc nhìn mộ của vợ trước, nhất thời không biết nói gì.
 
Những năm tháng ngày xưa ấy hiện lên ở trước mắt, ông ta biết mình đã sai, mọi chuyện đều đã qua.
 
Nhưng mà bây giờ đây, Diệp Nhiễm lại bảo mình đến đây.
 
Mắt Hoắc Hồng Anh nhìn chằm chằm mộ Trần Thúy Hoa, đột nhiên mặt đỏ, tai hồng.
 
Đúng, bà thua rồi, nhưng mà Diệp Nhiễm cố ý kêu bà đến đây để làm nhục mặt bà sao?
 
Diệp Nhiễm chưa nói gì, Hoắc Hồng Anh đã mở miệng trước: “Diệp Nhiễm, chuyện đến nước này, dì thừa nhận năng lực của con, chúng ta thất bại rồi nên mới nhờ con giúp đỡ, không muốn giúp thì thôi cũng đừng làm thế! Hoắc Hồng Anh này cả đời không thẹn với lòng! Lúc dì lấy ba con, dì nào biết chuyện quá khứ của ông, sau này con đến nhà dì ở, dì cũng đâu có bạc đãi con! Dì cũng đâu có lỗi gì với con!”
 
Diệp Kiến Quốc nghe xong, cũng thở dài: “Nhiễm Nhiễm, dù sao ba cũng nuôi con hai năm, thân làm ba, ba cũng tận lực rồi, huống hồ tình cảnh của ba, con cũng biết…”
 
Diệp Nhiễm thắp hương xong, xoay người lại: “Đây là Trần Thúy Hoa, mẹ của tôi, bà ấy biết ai thật sự có lỗi với bà, trong lòng bà có hận, nhưng trước khi chết, sự hận thù này cũng tiêu tán đi rồi.
 
Gặp gỡ người này, bị ông ta lừa, từ xưa đến nay những chuyện này xảy ra rất nhiều, thế nên bà ấy đã chấp nhận rồi.
 
“Nhưng mà có một người, cô ấy không chấp nhận số mệnh, trong lòng cô ấy hận, nhưng lại không biết nên hận ai, cuối cùng chỉ có thể hận bản thân mình.”
 
Người đó chính là Diệp Nhiễm của đời trước.
 
Diệp Nhiễm nhìn hai người họ: “Có phải các người cảm thấy, các người không có lỗi với Diệp Nhiễm, các người cảm thấy bản thân mình luôn đúng, không thẹn với lòng.”
 
Diệp Kiến Quốc hổ thẹn cúi đầu.
 
Hoắc Hồng Anh nghĩ lại, ngẩng cổ lên, gật đầu.
 
Diệp Nhiễm quay đầu nhìn về phía mộ Trần Thúy Hoa.
 
Ngay từ đầu, cô cảm thấy, tất cả mọi chuyện đều là do Diệp Nhiễm không đủ nổ lực, không ai có lỗi với cô ấy cả, nhưng mà sau này, khi cô đắm chìm vào cuộc đời của Diệp Nhiễm, cô mới phát hiện, có những người ra vẻ giữ gìn đạo đức của mình sạch không tì vết nhưng lại chính là hung thủ bóp chết cuộc đời của Diệp Nhiễm.”
 
Có thể là do lúc chết Diệp Nhiễm không suy nghĩ kĩ lại.
 
Diệp Nhiễm nhẹ nhàng nói: “Dì Hoắc, thật ra tôi cũng chưa từng quan tâm lắm chuyện các người đối xử với tôi như thế nào, các người đối xử với tôi như thế nào cũng chẳng sao cả, tôi không quan tâm lắm, nhưng mà tôi muốn nói cho dì biết, dì thật sự đối xử với Diệp Nhiễm rất tàn nhẫn.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui