CHƯƠNG 37: Người đàn ông có vết sẹo trên mặt
Trần Kiến Thiết nhìn Diệp Nhiễm, không cần nghĩ ngợi gì liền cởi quần áo.
Diệp Nhiễm vươn tay qua, nói: “Cho tôi mượn điện thoại một chút, tôi phải gọi điện thoại cho anh tôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Kiến Thiết đỏ mặt, thô lỗ quát: “Quần cũng cởi rồi, còn muốn gọi anh mày? Tao không phải anh mày?”
Diệp Nhiễm hừ lạnh: “Tôi muốn gọi điện thoại cho anh tôi một lát.”
Đôi mắt Trần Kiến Thiết đỏ ngầu nhìn cô chằm chằm.
Trần Kiến Thiết kết hôn năm 30 tuổi, sau đó lại ly hôn, bây giờ không vợ, không con cái, một kẻ tiêu dao tự tại, bên cạnh có biết bao nhiêu là phụ nữ.
Nhưng mà từ hôm nhìn thấy em gái của Diệp Phú Quốc, hắn liền không rời mắt được, ngày nào cũng nhớ thương trong lòng, cảm thấy ngứa ngáy.
Ăn thì còn quá non, nghĩ lại cũng không có ý nghĩa gì, nhưng không ăn thì lại thấy thiếu.
Thật vất vả mới thỏa hiệp được, không ngờ cô gái này cũng không đơn thuần như mình nghĩ, nhìn vậy thôi nhưng thuần thục quen thói!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn cũng không ngại chuyện cô đã từng làm với người khác hay chưa, dù sao cũng chỉ là một đêm phong lưu mà thôi.
Nhưng mà bây giờ, khi nhìn đôi môi nhỏ nhắn, mềm mại của cô, đôi mắt to tròn, trong trẻo, sâu thẳm, quật cường nói muốn gọi điện thoại cho anh mình, đột nhiên hắn mềm lòng.
Tức giận ném điện thoại di động qua cho cô: “Đây, gọi nhanh đi, gọi xong thì cởi quần bò lên giường.”
Diệp Nhiễm nhận lấy điện thoại di động, gọi cho Diệp Phú Quốc: “Anh phải không? Các người đang ở sòng bạc à? Đừng đánh nữa, chạy nhanh đi, em ở đây cũng lập tức chạy.”
Nói xong thì cúp điện thoại.
Chạy?
Trần Kiến Thiết cau mày, không thể tưởng tượng được nhìn cô: “Chạy cái gì?”
Diệp Nhiễm nhìn Trần Kiến Thiết, ánh mắt nhẹ nhàng: “Anh của tôi đã cầm tiền bỏ trốn rồi, xem ra tôi cũng phải bỏ trốn thôi.”
Đột nhiên, Trần Kiến Thiết nhận ra chuyện gì đó: “Mẹ nó!”
Nói xong, hắn chạy qua bắt cô lại: “Mày dám chơi tao? Để tao coi mày làm sao chạy?”
Diệp Nhiễm hơi nghiêng người, đá lên Trần Kiến Thiết.
Trần Kiến Thiết nghiến răng nghiến lợi xông tới: “Tao giết mày!”
Diệp Nhiễm cắn môi, chờ đợi thời cơ, lúc mấu chốt giơ một chân lên.
Trần Kiến Thiết che lại hạ bộ trong đau đớn, nhe răng trợn mắt: “Con mẹ mày! Hôm nay tao phải đâm chết mày!”
Diệp Nhiễm cầm lấy bình hoa bên cạnh ném cho ông ta, bình hoa vỡ tanh bành.
Cô linh hoạt đi đến bên cạnh mở cửa chạy ra ngoài.
Tuy rằng, ngày thường thân thể này rất hung hãn nhưng dù sao chỉ là một cô nương yếu đuối, lại còn bị quật nãy giờ, bụng cô kêu ục ục, không còn một chút sức lực nào.
Đối phó với tên Trần Kiến Thiết hung hãn như vậy, chỉ có thể dựa vào sự sơ suất của đối phương, mà giờ đây cô đã đá vào hạ bộ của hắn, ít nhất hắn cũng phải tịnh dưỡng một lúc, như vậy cũng tạm đủ.
Cô phải chạy nhanh thật nhanh, chạy ra khỏi vũng bùn này.
“Chạy qua trái đi, qua trái!” Hệ thống kêu bên tai cô: “Nơi đó có thang bộ, ngươi không đi thang máy được đâu.”
Diệp Nhiễm liều mạng chạy về phái bên trái.
Thân thể này đã rất lâu không được ngủ, trong bụng cũng trống rỗng, đầu đau đớn muốn xỉu nhưng vẫn phải liều mạng chạy.
“Tới rồi, có người đuổi đến rồi.” Hệ thống kêu to: “Trốn đi, trốn đi.”
Trốn đi!
Phía trước là một loạt phòng dành cho khách, cô chạy vào đó trốn?
Trong lúc mờ mịt, cô thấy một cái phòng bên cạnh dành cho khách đang mở cửa ra liền đẩy cửa vào.
Cô cắn răng một cái tiến vào phòng đó.
Vọt vào cái phòng đó, người bên trong chuẩn bị đi ra ngoài cũng bị cô đẩy trở về.
Sau đó, cô nhanh nhẹn đóng cửa phòng lại.
Sau một trận kinh hồn bạt vía, cô suy yếu ngồi xổm trên mặt đất.
Dạ dày co rút đau đớn, đau đến nỗi mặt mày trắng bệch, đầu óc mơ màng.
Cô ngẩng mặt, dùng ánh mắt cầu xin nhìn người trước mặt: “Tôi gặp phải người xấu, cầu xin anh giúp tôi, cứu tôi với.”
Diệp Nhiễm bắt đầu chân thành diễn xuất nhưng nhìn thấy người trước mặt, cô ngẩn ra.
Trong phòng này chỉ có một người, một người đàn ông cao lớn, lạnh lùng.
Người đó mặt tây trang màu đen, im lặng nhếch môi, cuối đầu nhìn cô chật vật trên mặt đất.
Trong phòng có bức màn khép hờ, có ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, người đó đứng ở cửa.
Vì ngược sáng nên không thấy rõ mặt mũi, dáng vẻ không rõ ràng.
Nhưng mà xung quanh anh ta lại tản ra một loại hơi thở lạnh lẽo, như từ một thế giới xa xăm nào đó đến với thế gian này, từ trên cao nhìn xuống bộ dạng chật vật của cô.
Diệp Nhiễm ngước mặt lên nhìn cái người dường như đến từ một thế giới khác kia.
Đột nhiên cô không dám diễn nữa.
Cô không đủ tinh vi và khôn khéo để diễn trước mặt người này, hơn nữa còn thành trò cười.
Người đàn ông đó ung dung thong thả cầm bậc lửa lên, châm điếu thuốc trong tay, đông tác nhẹ nhàng, thần thái.
Anh hít một lần sau đó mới rủ mắt xuống, lạnh nhạt nhìn cô, nói: “Cô xông vào phòng tôi.”
Diệp Nhiễm nhỏ giọng: “Tôi bị ép buộc.”
Khi cô nói những lời này, cô nghe được bên ngoài có tiếng bước chân, còn có âm thanh chửi rủa của Trần Kiến Thiết.
Người đó hỏi: “Những người bên ngoài kia đang tìm cô?”
Diệp Nhiễm: “Đúng vậy, hắn ta là người xấu, hắn muốn cưỡng bức tôi. Tôi….”
Cô nghĩ nghĩ, bổ sung thêm: “Tôi còn chưa thành niên, tôi mới mười bảy tuổi. Bọn họ ép buộc tôi làm chuyện đó, đây là phạm pháp.”
Người đó: “Vậy sao? Chuyện này thì liên quan gì đến tôi?”
Thân thể Diệp Nhiễm cứng đờ.
Là do cô quá thiện lương hay là thế giới này quá bạc tình?
Một cô gái mười bảy tuổi bị người khác khi dễ, ức hiếp, khóc ngồi trước mặt họ mà họ vẫn lạnh nhạt sao?
Bây giờ, cô có thể lấy hết dũng khi để đứng lên đi ra ngoài, nhưng mà sau khi ra đấy, tất nhiên sẽ bị Trần Kiến Thiết phát hiện.
Chắc chắn ông ta sẽ kêu người bắt lấy cô, một cô gái mười bảy tuổi làm sao có thể chạy thoát chứ?
Đúng lúc này, trong đầu cô vang lên âm thanh của hệ thống: “Ta tra ra được người này!”
Diệp Nhiễm: “….”
Tra được thì có lợi ích gì!
Hệ thống: “Hắn ta là một người xấu, một thương nhân lòng dạ hiểm độc, làm địa ốc, cũng làm bên đầu tư, tài chính…”
Thương nhân…..
Trong lòng Diệp Nhiễm bất lực.
Số phận của cô sao vậy chứ, đầu tiên là gặp một tên Trần Kiến Thiết, bây giờ thì gặp phải một tên thương nhân lòng dạ hiểm độc.
Anh ta búng khói trên điếu thuốc, thong thả nói: “Đi ra ngoài.”
Anh ta bắt cô phải đi ra ngoài.
Cô căng thẳng, đứng dậy, đi ra ngoài.
Bên ngoài, Diệp Kiến Quốc đang mắng chửi um sùm, nói là muốn quây quanh chỗ này, phải bắt cho được Diệp Nhiễm, phải bắt được anh em nhà họ Diệp, hắn muốn chỉnh chết bọn này!
Diệp Nhiễm rất vui lòng nhìn anh em Diệp Phú Quốc và Diệp Phú Cường bị chỉnh, họ không có cách nào chối cãi.
Nhưng bọn họ sẽ tra tấn mình như thế nào, cô có thể đoán được.
Nghĩ đến đây, tay cô dừng lại trên chốt cửa, quay đầu, nhìn về phía người đàn ông lạnh nhạt kia.
“Giúp tôi một lần này thôi, tôi sẽ báo đáp anh.”
Cô gái đang chật vật kia cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cô ngẩng đầu nhìn người đó, ánh mắt bình tĩnh, dường như đang đàm phán ra điều kiện với người ta.
Ai ngờ người đó nghe xong lời này lại nhẹ nhàng gãy tàn thuốc, sau đó cười châm biếm.
Diệp Nhiễm chết đứng ở đó, mặt không đỏ, tim không đập.
Người đàn ông này nhướng mày lên, lười biếng nói: “Cô cho rằng tôi thiếu thứ gì sao?”
Diệp Nhiễm: “Không thiếu.”
“Thế cô cho rằng tôi cần cô báo đáp sao?”
Diệp Nhiễm: “Vậy anh phải hỏi lại bản thân mình.”
“Hả?”
Diệp Nhiễm đến gần nhìn người đó.
Ánh sáng đang xen vào nhau, cuối cùng cô cũng nhìn rõ mặt người đàn ông này.
Đó là một gương mặt anh tuấn, hoàn mỹ, chỉ là trên mặt có một vết sẹo nhạt, có lẽ bình thường cũng không nhìn thấy được, nhưng mà bây giờ do ánh mặt trời chiếu vào, nó lại bị lộ ra vô cùng rõ ràng.
Nhìn kỹ sẽ thấy vết sẹo biến sắc, lóe lên như màu máu, làm người ta nhịn không được đi tưởng tượng tại sao lại có vết sẹo này.
Đôi mắt anh ta lạnh nhạt, không có một chút độ ấm.
Đôi mắt đó và vết sẹo tạo nên sự lạnh lùng, sắc bén thế nên chỉ một cái liếc mắt của anh ta cũng đủ khiến cho người ta thấy được sự tàn nhẫn từ trong xương cốt.
Đột nhiên Diệp Nhiễm hiểu rõ, ở khu vực gần đây, Trần Kiến Thiết cũng có chút thế lực, khách sạn này cũng có rất nhiều người quen biết hắn.
Chỉ cần cô đi ra ngoài, Trần Kiến Thiết phát hiện ra cô, cô sẽ lập tức bị bắt.
Đoạn kí ức kia chắc chắn sẽ lập lại trong đời cô.
Mà lần cô thâm nhập vào căn phòng này, gặp được người này chính là hi vọng duy nhất của cô.
Diệp Nhiễm nhìn chăm chú người đó thật lâu, cuối cùng nói: “Tại sao anh không đuổi tôi ra ngoài ngay từ lúc đầu?”
Anh ta im lặng không nói gì, không khí từ trong sóng mũi tản ra.
Mùi thuốc lá nhạt nhòa, cũng không quá nồng nhưng mang theo hơi thở nam tính.
Bị loại hơi thở này bao phủ, Diệp Nhiễm có chút không quen nhưng lại có cảm giác kích thích.
Cô ngẩng mặt, lớn tiếng nói: “Vì sao anh lại nói chuyện với một người xa lạ như tôi? Tại sao lại hỏi tôi có gì để báo đáp anh? Chẳng lẽ anh không mong chờ điều gì từ tôi sao?”
Người đàn ông này tiếp tục âm thầm dùng ánh mắt đánh giá Diệp Nhiễm.
Cô gái trước mắt tinh tế, mềm yếu, thậm chí thân thể đang run lên, nhưng ánh mắt rất bình tĩnh, lúc ngẩng đầu lên dường như cả thế giới đều đang ở dưới chân cô.
Đột nhiên anh ta cười một tiếng.
Chỉ là một tiếng thôi, khàn khàn, không thể nói là châm chọc mà là buồn cười.
Tiếng cười này truyền vào tai Diệp Nhiễm, trong giây phút ngắn ngủi đó, không biết vì sao, cô lại cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Nhưng mà cảm giác quen thuộc này chỉ trong nháy mắt mà thôi.
Người đàn ông nhìn cô: “Lại đây.”
Diệp Nhiễm do dự một lát, vẫn đến gần.
Anh ta cuối đầu xuống, vết sẹo trên mặt chỉ cách đôi mắt Diệp Nhiễm 3cm.
Gần quá nên cô có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo trên vết sẹo đó.
Còn có mùi thuốc lá.
Mùi thuốc lá và mùi hormone nam tính nồng nhiệt như vậy làm yết hầu cô ngứa ngái.
Cô nhắm mắt lại.
Đi đến bước đường hôm nay, luôn phải có cái gì để trả giá.
Cô không ngại trả giá trong tình huống này, còn hơn là một kết cục bi thảm.
Chỉ là người đó không hề tiến thêm một bước nào cả, anh ta thong thả hút thuốc.
Diệp Nhiễm mở to mắt, hơi ngạc nhiên nhìn anh.
Đúng lúc này, bỗng nhiên anh ta cúi đầu, cắn lên môi cô một cái.
“Khụ khụ khụ…”
Diệp Nhiễm ho khan kịch liệt.
Người đàn ông đem khói thuốc vừa hút nhả hết vào miệng cô.