Ông lớn khom lưng vì tôi

CHƯƠNG 4: Ai là chàng trai cô phải chiếm lấy
 
Hệ thống kích động nói: “Ký chủ, động rồi, động rồi! Tiến độ thay đổi cuộc đời, hai mươi phần trăm.”
 
Diệp Nhiễm cầm tập tài liệu lật xem, không nói chuyện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trãi qua một ngày lật sách học tập, cô tự nhận thấy toán, lý, hóa lớp mười đều không phải vấn đề, ngữ văn cũng được, còn tiếng anh, cô cần phải tìm người luyện tập khẩu ngữ, để cho chính mình có chút cảm giác.
 
Trên thực tế, đối với Diệp Nhiễm trước kia mà nói, khẩu ngữ, phát âm và khả năng nghe tiếng anh cũng rất yếu kém, đây chính là khuyết tật bẩm sinh của những đứa trẻ nông thôn.
 
“Ngươi biết tiếng Anh không?” Diệp Nhiễm đột nhiên hỏi hệ thống.
 
“Tiếng Anh?” Hệ thống cả kinh.
 
“Là một hệ thống, chắc là ngươi có thể biến đổi thành nhiều loại ngôn ngữ đúng không?” Diệp Nhiễm chờ mong hỏi.
 
“Chuyện này…..” Hệ thống hổ thẹn: “Lẽ ra là ta có thể, nhưng mà ta quá cổ xưa…quá cổ xưa rồi, khi đó còn không thịnh hành Hán hóa, cho nên ta…”
 
Diệp Nhiễm lập tức hiểu rõ, từ bỏ cách này, vẫn là quyết định sau khi tan học đi đến cửa hàng bên cạnh trường học mua một ít băng mang theo nghe, học tập theo.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thật vất vả chịu đựng đến khi chuông tan học vang lên, Diệp Nhiễm thu xếp cặp sách rời khỏi lớp.
 
Bạn học xung quanh đều bất động, giống như là bị chết đứng, nhìn thấy cô đi rồi, mới khe khẽ nói nhỏ, chuẩn bị rời đi.
 
Cô quay đầu nhìn lại một cái, xác định bản thân ở trong lớp này đã lấy được hiệu quả chấn động.
 
Tiến độ hai mươi phần trăm, có phải rất có ý nghĩa không, Diệp Nhiễm đã từng bị tổn thương, có hai mươi phần trăm đến từ bạn học và giáo viên lớp này.
 
Lúc đang nghĩ như vậy, Diệp Nhiễm phát hiện mình bị vây quanh.
 
Chính là trên đường đến cái cửa hàng kế bên trường học, cô bị một đám nam nữ học sinh vây quanh.
 
Đám người đó để tóc ổ gà uốn xoăn, mặc áo cánh dơi rộng, quần ống loa, trong miệng còn ngậm thuốc lá, kiêu ngạo đi về phía Diệp Nhiễm.
 
Diệp Nhiễm nhướng mày: “Các người muốn làm gì?”
 
Cô vừa hỏi, tên đại ca liền cười ha ha: “Bọn tao làm cái gì? Con nhóc, mày không biết bọn tao muốn làm gì sao?”
 
Còn có một nhân vật đại tỷ bước lên, khinh miệt nói: “Mày là Diệp Nhiễm phải không? Nghe nói mày gần đây rất kiêu ngạo? Đây là muốn rời khỏi Nhất Trung, rời khỏi Trung Quốc sao? Không giáo huấn mày một chút, mày không biết cổng chính của Nhất Trung nằm ở chỗ nào.”
 
Diệp Nhiễm nhàn nhạt nói: “Các người muốn đánh nhau phải không?”
 
Cô lục lọi trong kí ức của mình, cũng không có kí ức bị vây đánh, cho nên trận vây đánh này là do tự mình trêu chọc tới.
 
Là ai? Trần Vạn Vinh hay là cô giáo dạy toán?
 
Cô giáo dạy toán không có khả năng, Trần Vạn Vinh cũng không giống như người có thế lực lớn như vậy.
 
Hay là nói, những người này đơn giản là nghe được thanh danh của cô, không ưa cô?
 
Đang nghĩ ngợi, Diệp Nhiễm chợt nghĩ đến một người: “Hệ thống, là cái người xe đạp Giant kia?”
 
Hệ thống có chút sốt ruột: “ Ta cũng không biết, ta cũng không tra ra được lai lịch của người đó, kì quái, trước nay ta chưa từng gặp chuyện này.”
 
Diệp Nhiễm nhớ tới bóng dáng chàng trai tựa người dưới ánh nắng.
 
Cô rũ mắt, nhàn nhạt nói: “Mặc kệ, đánh trước đi.”
 
Bộ dáng cô lạnh nhạt cuối đầu, nhìn trong mắt đám thiếu nam thiếu nữ tuổi dậy thì hiếu động kia, quả thực là không xem ai ra gì.
 
Lão tử đã khiêu khích như vậy mà ngươi vẫn như không có việc gì cuối đầu không lên tiếng.
 
Thế là liền đánh nhau.
 
Diệp Nhiễm theo bản năng cảm thấy, trước kia cô biết đánh nhau, mà còn rất giỏi. 
 
Chỉ là bây giờ trở thành một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, sức lực và tốc độ đều bị ảnh hưởng, không có cách nào phát huy sức lực vốn có của bản thân.
 
Diệp Nhiễm dùng sức đá bay một tên con trai có ý đồ tấn công mình, lúc sau lại tránh thoát một cái tay phía sau.
 
Một đám nam nữ đều bị kinh động: “Nó vậy mà biết đánh nhau, mọi người cùng nhau lên!”
 
Bùm bùm, tất cả mọi người đều xông lên.
 
Hệ thống nôn nóng nói: “Ký chủ, ngươi có thể chịu được không?”
 
Diệp Nhiễm cắn răng: “Có thể”
 
Mặc dù nói như vậy nhưng phải cố hết sức.
 
Diệp Nhiễm mười bảy tuổi gầy yếu mảnh mai, sức lực yếu kém, cô dựa vào chính bản thân mình có thể đánh một cái, hai cái, ba cái, bốn cái, nhưng bảy tám cái thì có chút lao lực.
 
Lúc động tác của Diệp Nhiễm càng lúc càng khó khăn, trong lúc cô đang nhấc chân lên đá, nhìn thấy một người đứng dưới gốc cây ở phía xa.
 
Hệ thống kêu lên: “Chàng trai xe đạp Giant, chàng trai xe đạp Giant, quả nhiên là cậu ta! Cái người xấu này, là hắn kêu người vây đánh ngươi.”
 
Hệ thống đều khóc cho ký chủ rồi: “Nếu không đưa hắn hai trăm tệ đi, tiền tài là vật ngoài thân….”
 
Sau khi Diệp Nhiễm trở thành một thiếu nữ, vẫn luôn có thái độ không thèm để ý đến tất cả những phán xét quanh mình, đủ bình tĩnh, đủ lí trí.
 
Nhưng bây giờ, cô đột nhiên kiên cường lên, thấp giọng nói: “Muốn đánh thì đánh, không đưa!”
 
Đang nói câu này thì có một cái chân đá tới vai trái của cô.
 
Cô miễn cưỡng tránh đi, động tác gian nan chậm chạp.
 
Thể lực của cô đã bị tiêu hao quá mức, lại tránh đi như vậy nên dĩ nhiên bị ngã xuống.
 
Đúng lúc này, chàng trai đứng dưới gốc cây cách đó không xa đột nhiên khoanh tay, thần sắc ngời ngời nói: “Bây giờ, tôi đếm đến mười, lúc tôi đếm đến mười, tất cả các người phải dừng lại.”   
 
Âm thanh của cậu vẫn biếng nhác như cũ, giống như vừa thức dậy buổi sáng, mang theo một ít cảm giác khàn khàn của người trưởng thành. 
 
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh động, cả đám người đột nhiên dừng động tác, quay đầu lại nhìn.
 
Lúc nhìn thấy chàng trai, có người kinh sợ hô một tiếng: “Là, là Tiêu Chiến Vũ!”
 
Ba chữ Tiêu Chiến Vũ này làm cho mọi người không ai dám lên tiếng.
 
Cách đó không xa Tiêu Chiến Vũ cười khẽ ra tiếng: “Một, hai, ba, bốn……”
 
Lúc cậu đếm đến sáu, tất cả mọi người đều chạy hết.
 
Vẻ mặt hệ thống mờ mịt.
 
Diệp Nhiễm cũng có chút nghi hoặc nhìn Tiêu Chiến Vũ.
 
Người này rốt cuộc là ai, tại sao hệ thống cũng không tra được số liệu của cậu ta, tại sao cậu ta có ảnh hưởng lớn như vậy ở trường Nhất Trung thành phố B?
 
Cô nghĩ nghĩ, trong kí ức của Diệp Nhiễm đang tìm kiếm một nhân vật như vậy nhưng không có, cô không tìm thấy.
 
Cô thấp giọng hỏi hệ thống: “Chàng trai cần chiếm lấy mà ngươi nói, rốt cuộc là ai?”
 
Hệ thống hổ thẹn vô cùng: ““Ta cũng không biết…… Hẳn là còn chưa xuất hiện ……”
 
Nó đúng là một cái hệ thống vô dụng.
 
Lúc này, Tiêu Chiến Vũ đã đi đến trước mặt Diệp Nhiễm.
 
Hắn nhướng mày, cười nói: “Cậu tên Diệp Nhiễm đúng không? Trả tớ 200 tệ.”
 
Diệp Nhiễm lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu, quan sát cậu.
 
Lai lịch không rõ, tin tức không rõ, cũng không biết những người vây đánh mình có phải do cậu ta gọi tới hay không. 
 
Cậu rốt cuộc muốn làm cái gì, thật sự là vì hai trăm tệ?
 
Diệp Nhiễm: “Tớ nói, tớ có thể đưa cậu hai tệ, tìm một tiệm sửa xe tu bổ sơn.”
 
Tiêu Chiến Vũ: “Không được, tớ muốn nguyên nước nguyên vị, không muốn đến tiệm sửa xe tu bổ, như vậy quá khó coi.”
 
Diệp Nhiễm: “Tớ không có tiền.”
 
Tiêu Chiến Vũ: “Cậu có thể viết giấy nợ cho tớ, tớ không ngại cậu nợ tiền, cũng không ngại thu tiền lãi.”
 
Diệp Nhiễm nhíu mày.
 
Cô không rõ tại sao mình lại trêu chọc nhằm một cái kẹo mạch nha như vậy (dai như đĩa), càng không rõ vì cái gì cậu phải đuổi theo cô đòi tiền.
 
Nhưng cô quyết định, không rước lấy phiền toái.
 
Cô tới thế giới này là để làm nhiệm vụ, nói không chừng thế giới này còn tồn tại những người chơi khác, ai biết đối phương có thân phận gì.
 
Cô móc trong cặp sách ra một tờ mười nhân dân tệ.
 
Ở cái thời đại này, mười tệ có thể xem là mười nguyên tiền lớn.
 
Cô đưa mười nguyên tiền lớn cho cậu: “Tớ chỉ có mười tệ, cũng chỉ có thể đưa cậu mười tệ, nhiều hơn tớ không có, cũng sẽ không trả cậu. Bất quá cậu đi tìm chủ nhiệm giáo dục hoặc là hiệu trưởng đi, tùy cậu.”
 
Dù sao cô cũng lười lắm.
 
Cô muốn để dành tiền đi mua băng nghe, tài liệu.
 
Tiêu Chiến Vũ nhìn nhìn mười đồng kia, cũng không chê mà cất đi, bỏ vào túi tiền của chính mình, sau đó cười cười nói: “Tớ nhận trước mười tệ, còn lại một trăm chín mươi tệ, dù sao tớ cũng đòi từ từ. Cậu yên tâm, trí nhớ tớ tốt lắm, sẽ không quên cậu thiếu tiền tớ.”
 
Tùy cậu, muốn mạng thì có, tiền thì không có.
 
Tiêu Chiến Vũ nhìn Diệp Nhiễm, cười nhẹ ra tiếng, tiếng cười chấn động, gợi cảm lười biếng.
 
Cậu chăm chú nhìn Diệp Nhiễm: “Mặt khác, tớ hi vọng bạn học Diệp Nhiễm đừng quên, vừa rồi chính là tớ cứu cậu, không có tớ, bọn họ sẽ cướp hết tiền của cậu, còn sẽ hung hăng cho cậu một đạp, cậu tin không?”
 
 
Diệp Nhiễm mua băng nghe và máy thu băng, thời đại này băng nghe tiếng anh tương đối quý, một cuộn băng hai tệ, một cái máy thu băng nhỏ nhất đã là hơn bảy mươi tệ, Diệp Nhiễm một lần mua hơn mười cuộn băng, liền tiêu hết một trăm tệ Diệp Kiến Quốc cho.   
 
Thật ra, nếu Diệp Nhiễm xin tiền Diệp Kiến Quốc mua băng nghe, Diệp Kiến Quốc vẫn sẽ cho. Chỉ là, đó là cả một quá trình, ông sẽ hỏi xin tiền làm gì, tại sao lại mua băng mà không dùng của em gái, trong phòng của em gái cũng có rất nhiều băng nghe, còn có máy thu băng, em gái vừa đổi một cái máy Sony mang theo bên người để nghe, con có thể mượn để dùng. 
 
Diệp Nhiễm biết, lòng tự trọng trước kia của mình chính là bị bào mòn từng chút từng chút như thế. 
 
Có lẽ không có ai sai cả, đều trách bản thân quá yếu đuối, chỉ là cô không có cách nào thừa nhận những điều này, cho nên cuối cùng bị sụp đổ.
 
Sau khi Diệp Nhiễm mua băng nghe, ở trong phòng nhắm mắt nghe, vẫn luôn nghe.
 
Sau khi cô nghe qua một ít, liền sáng tỏ bản thân mình đối với những kí ức này, có cảm giác, chỉ là nhất thời bị vùi lấp mà thôi. 
 
Hệ thống cùng nghe với cô.
 
Vốn dĩ hệ thống nghĩ sẽ cùng nhau tiến bộ, không chừng nó học giỏi tiếng Anh rồi thì có thể tiếp nhận nhiệm vụ ở thế giới ngoại quốc.
 
Nhưng mà….Không bao lâu, nó liền ngủ đông.
 
Mơ màng sắp ngủ, vẫn là ngủ tốt hơn.
 
 
Không lâu sau đã đến lúc thi cuối kì.
 
Đây là cuộc thi đầu tiên mà Diệp Nhiễm tham gia sau khi trở thành cô gái này.
 
Sau khi cẩn thận xem qua các câu hỏi, xác nhận là mình biết làm sẽ làm rất nghiêm túc.  
 
Sau khi thi xong, thầy cô bắt đầu tăng ca chấm bài thi, các học sinh cũng khẩn trương chờ đợi thành tích thi cuối kì, sau đó có thể nghỉ hè.
 
Thi như thế nào liên quan đến việc mùa hè của họ sẽ trôi qua như thế ấy.
 
Lúc tất cả mọi người đang chờ công bố thành tích thi cuối kì, chủ nhiệm của lớp mười số hai chạy hối hả đến văn phòng hiệu trưởng.
 
“Đây có phải là phê nhầm rồi không? Hay là tính sai điểm rồi, học sinh đứng đầu lần thi này từ đâu ra vậy?”
 
Từ trước giờ đều là lớp số một, hai, ba xếp hạng trong top năm mươi, bây giờ hầu như môn nào Diệp Nhiễm cũng được điểm tối đa, đây là từ đâu mà ra?
 
Quả thực là từ trên trời rơi xuống a!   
 
Tác giả có lời muốn nói: Nam chính vẫn uy vũ khí phách! Tấu chương vẫn có bao lì xì như cũ, bây giờ đi phát bao lì xì ba chương.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui