CHƯƠNG 41: Đi theo hướng học bá
Diệp Nhiễm có thể cảm giác được mọi người xung quanh đều sợ hãi cô.
Cô cũng không để ý lắm, tiếp tục cuối đầu học tập.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô cũng không cần sự ủng hộ của những người này, việc đầu tiên cô phải làm là thi đậu đại học.
Là một cô gái ở dưới đáy xã hội với hai bàn tay trắng, đại học là con đường thoát thân duy nhất, nếu bỏ lỡ con đường này, cô chỉ có thể dựa vào thân thể đáng thương này đổi lấy chút lợi ích.
May mà bây giờ, không có ai dám đến quấy rầy cô.
Mọi người đều biết Diệp Nhiễm lần này trở lại học tập giống như ma quỷ không dễ chọc, không ai dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Nhiễm, cũng không ai dám nói chuyện với cô.
Diệp Nhiễm trở thành một hòn đảo độc lập.
Nhưng mà cũng có lúc chủ nhiệm sẽ ngẫu nhiên nói với cô một cách cẩn thận: “Trong trường học có quy định….”
Diệp Nhiễm gật đầu: “Em biết.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô chủ nhiệm nhắc nhở: “Bạn bè chỉ học chung với nhau có ba năm thôi, tình cảm này rất đáng quý, sau này ra đời, tình cảm bạn bè đơn thuần như vậy rất khó tìm, thế nên, có chuyện gì thì hãy suy nghĩ cho kĩ rồi hãy làm, phải xem xét hậu quả, nếu có chuyện gì không giải quyết được thì có thể tìm cô.”
Lần này, Diệp Nhiễm không gật đầu.
Đột nhiên cô nghĩ đến.
Lúc người khác khi dễ cô, không có ai làm bạn với cô, không có ai đi khuyên nhủ bọn người kia, nhưng mà bây giờ, khi cô phản kháng, cô khi dễ bọn Ngưu Hồng thì bị xem như dị nhân.
Họ cho rằng cô dám đánh Ngưu Hồng, nên nhất định rất hung dữ.
Cho rằng cô ức hiếp bạn bè là điều không đúng.
Ngưu Hồng xưng bá trong trường học là chuyện bình thường, mọi người tập mãi thành thói quen, coi như chuyện này không có gì.
Thế nên, Diệp Nhiễm nhìn thẳng chủ nhiệm lớp, lạnh lùng nói: “Cô, cô nói đúng, cái loại thâm tình mà cô nói, ở trong trường này tìm không thấy đâu.”
Chủ nhiệm: “Em …”
Diệp Nhiễm nhìn cô chủ nhiệm: “Thực sự em rất cảm ơn cô đã cho em cơ hội trở lại trường để học tập, cho em một cơ hội tiến lên. Nhưng mà cô à, chuyện giữa học sinh với nhau, hoặc là cô quản, hoặc là dứt khoác mặc kệ. Có thể em sẽ không bao giờ ra tay, nhưng cô sẽ giúp em đối phó với tất cả những người ức hiếp em sao?”
Chủ nhiệm lớp lập tức cứng họng.
Cô giáo cũng chỉ là chủ nhiệm lớp thôi, làm sao có thể lo nhiều chuyện như vậy? Trường học loại người nào cũng có, hơn nữa đều nhanh chóng trưởng thành rồi, làm sao cô có thể quản được hết?
Diệp Nhiễm hiểu được ý của chủ nhiệm, cô cười: “Thế nên cô à, cô có thể đem tinh thần tập trung vào công việc của cô, ví dụ như thúc đẩy các em học sinh học tập, như vậy không phải rất tốt sao?”
Khi Diệp Nhiễm rời đi, chủ nhiệm đã suy nghĩ thật lâu, thở dài.
Đột nhiên cô phát hiện, Diệp Nhiễm nói đúng.
Thậm chí cô giáo bắt đầu hoài nghi, có phải mình đã sai rồi không? Có chỗ nào đó không đúng sao?
Trở về phòng học, Diệp Nhiễm tiếp tục học tập, lúc tan học, có người đến tìm cô, nói là muốn đi theo cô, còn kêu cô là Diệp tỷ.
Diệp Nhiễm hờ hững nhìn bọn họ: “Tôi không có hứng thú, tôi chỉ muốn cố gắng học tập.”
Học tập?
Mọi người nhìn nhau? Chuyện gì vậy?
Diệp Nhiễm đi thẳng vào phòng học, không thèm quan tâm bọn họ.
Tiết học này sẽ phải làm bài thi toán, giáo viên phát đề thi cho học sinh.
Mấy ngày nay Diệp Nhiễm học tập, cũng biết trình độ của mình, cô nhận lấy bài thi, cúi đầu nhìn nhìn, liền múa bút thành văn, nghiêm túc làm bài.
Thực nhanh chóng, cô đã làm xong.
Ngẩng đầu lên thấy mọi người vẫn đang cúi đầu làm bài.
Thế nên, Diệp Nhiễm đợi một lát.
Lúc đang đợi, cô nhìn thấy nữ sinh ngồi cùng bàn với mình đang cau mày, cố sức viết, viết xong lại thấy không đúng, nên lại xóa và sửa, lại gạch bỏ, rồi viết tiếp, viết đến nỗi mồ hôi rơi đầy đầu.
Diệp Nhiễm nhớ lại người này tên Tô Hiểu Vân, là nữ sinh có gia cảnh tốt, nhưng mà cô ấy học tập không tốt lắm, thi luôn bị điểm thấp. Bởi vì học không giỏi, khờ khờ, phản ứng lại chậm, nên đôi khi sẽ bị người khác đùa giỡn.
Cô nhìn vài lần liền thu hồi ánh mắt.
Ngay lúc này đây, giáo viên toán nhíu mày: “Các em học sinh hãy nghiêm túc làm bài thi đi, biết thì làm, không biết làm thì cũng không nên nhìn bài người khác.”
Lúc ông ta nói vậy thì đang nhìn Diệp Nhiễm.
Diệp Nhiễm ngẩn ra một hồi, nhướng mày.
Ý của thầy là cô nhìn bài Tô Hiểu Vân?
Nghĩ lại cũng đúng … Tuy là Tô Hiểu Vân thường bị điểm thấp, nhưng mà vẫn giỏi hơn Diệp Nhiễm đã một năm không đến lớp.
Diệp Nhiễm không hé răng, nhìn thoáng qua Tô Hiểu Vân bên cạnh, dứt khoác đứng dậy nộp bài thi.
Thầy giáo dạy toán sửng sốt: “Cho dù không biết làm cũng nên cố gắng động não chứ.”
Diệp Nhiễm không quan tâm đến ông ta, trực tiếp đặt bài thi lên bàn giáo viên.
Thầy giáo dạy toán lắc đầu: “Bây giờ học sinh nào cũng vậy!”
Nói xong, ông ta cầm bài thi lên, nhìn thoáng qua.
Ông ta muốn nhìn xem có phải Diệp Nhiễm bỏ giấy trắng hay không.
Nhưng mà sau khi nhìn thoáng qua, ông ta cả kinh.
Hình như ông ta không thể tin vào hai mắt mình.
Trên bài thi, chữ viết nhẹ nhàng, thanh tú, bề mặt sạch sẽ chỉnh tề, mỗi một câu hỏi đều được trả lời một cách có quy củ đàng hoàng.
Đến nỗi đáp án mà ông chợt nhìn lướt qua cũng chính xác, ông ta vẫn nhớ rõ đáp án của vài đề.
Đây???
Lòng bàn chân của thầy giá dạy toán đứng không vững, suýt chút nữa té ngã.
Ông ta đứng lảo đảo, bạn bè trong lớp vô cùng kinh ngạc, có người nhạc nhiên nhìn thầy dạy toán, có người kinh hãi nhìn Diệp Nhiễm, có người còn tỏ vẻ nên đi gọi người đến hay không.
Còn có một học sinh dũng cảm kêu lên: “Diệp Nhiễm, cậu không được đánh thầy giáo.”
Hệ thống bàng quan: “!!!!”
Diệp Nhiễm bình tĩnh nói: “Tớ không có đánh thầy giáo.”
Lúc này, cũng không biết cơ duyên nào đã đưa chủ nhiệm lớp đến, bên cạnh còn có chủ nhiệm giáo dục.
Hiển nhiên là họ nghe được học sinh báo cáo sôi nổi nên dùng ánh mắt khiển trách nhìn Diệp Nhiễm.
“Diệp Nhiễm, cô tin tưởng lời em, cho là em sẽ cố gắng học tập, nhưng mà em đã làm gì?” Cô chủ nhiệm xụ mặt nói: “Em phải biết rõ, đây là trường học, không phải là xã hội bên ngoài, ở trong trường học thì phải tuân thủ nội qui nhà trường.”
Chủ nhiệm lớp vô cùng đau đớn, những lời trước kia mà Diệp Nhiễm nói với cô đều là châm biếm, trong lòng cô rất khó chịu.
Cô cũng nghĩ lại, có phải mình đã sai rồi không? Có phải ánh mắt hay lời nói của cô khi đối đãi với Diệp Nhiễm đều sai rồi không?
Làm người công tác giáo dục, cô cũng cần nhìn lại mình.
Nhưng mà bây giờ cô vừa nhìn lại mình thì sau lưng lại bị vả mặt.
Diệp Nhiễm lại dám đánh giáo viên coi thi? Đẩy thầy giáo?
Chủ nhiệm lớp bi thống thở dài: “Diệp Nhiễm, em đến văn phòng một lát, chúng ta phải nói chuyện với nhau.”
Chủ nhiệm giáo dục đẩy mắt kính: “Trò Diệp Nhiễm, chúng ta ra ngoài một lát, đừng làm ảnh hưởng đến không khí lớp học.”
Nhưng ngay lúc này đây, thầy giáo dạy toán chạy đến: “Đừng, đừng, mọi người hiểu lầm rồi!”
Hiểu lầm?
Thầy dạy toán: “Không phải trò Diệp Nhiễm đẩy tôi, mà là do tôi bị bài thi của trò Diệp Nhiễm làm cho hết hồn, mới không cẩn thận ngã một cái, tôi không sao, không có việc gì.”
Chủ nhiệm nhìn Diệp Nhiễm bằng ánh mắt không thể hiểu được: “Em nộp giấy trắng? Vẫn vậy?”
Vẫn viết những điều không nên lên bài thi?
Nếu không thì thầy dạy toán sẽ không hết hồn đến nỗi muốn té như vậy?
Thầy dạy toán gấp đến độ đổ mồ hôi, nhưng thấy các em học sinh bên dưới đang làm bài, nên ông ta lôi mọi người ra khỏi phòng học: “Ra đây, tôi sẽ từ từ giải thích cho mọi người.”
Nói xong, họ đều đi ra ngoài đóng cửa phòng học lại.
Cứ như vậy, học sinh trong phòng đều không còn tâm trạng làm bài thi mà vểnh lỗ tai lên nghe chuyện bên ngoài phòng học.
Chuyện này thú vị hơn nhiều với bài thi buồn tẻ kia!
Chỉ nghe được thầy dạy toán kích động nói: “Mọi người xem, đây là bài thi của trò Diệp Nhiễm, mới hơn nửa tiếng mà trò ấy đã làm xong, hoàn chỉnh các bước, ý nghĩ rõ ràng, hơn nữa tôi nhìn vào đáp án đều đúng cả.”
Những đề mà mà ông ta ra đều tương đối khó, không phải ai cũng có thể làm được.
Nhưng mà bây giờ, Diệp Nhiễm đã giải đúng hết!
Quan trọng là Diệp Nhiễm còn làm rõ ràng từng bước một, quả thực là cách giải đề của sách giáo khoa.
Thầy giáo toán học hưng phấn nói: “Trò Diệp Nhiễm học toán rất tốt, đề này, trước đây tôi từng giảng qua cho các em ấy, nhưng không hề giải tường tận như vậy, nhưng mà Diệp Nhiễm giải bài này còn tốt hơn cách của tôi!”
Cô chủ nhiệm: …
Chủ nhiệm giáo dục: …
Học sinh trong phòng học nghe xong cũng ngây người.
Mọi người đồng loạt nhìn vào bài thi, xem đến câu hỏi cuối cùng, vừa nhìn đã không biết giải.
Đây là chuyện gì, làm như thế nào?
Hoàn toàn không nghĩ ra được!
Vậy mà Diệp Nhiễm có thể giải được loại đề này?
Nhưng mà đó từng là Diệp Nhiễm hay cúp học, suốt này chỉ biết đánh nhau, ẩu đã sao?
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Diệp Nhiễm bình tĩnh đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của các thầy cô: “Em có thể đi rồi phải không?”
Vẻ mặt thầy dạy toán kích động, nghe thấy cô hỏi nên sửng sốt, một lúc sau mới phản ứng lại: “Có thể, có thể! Trò Diệp Nhiễm, thầy sẽ nhanh chóng chấm bài thi! Sẽ nhanh có điểm của các em thôi!”
Xoa xoa tay, thật kích động, chẳng lẽ lớp của mình sẽ có điểm thật cao?
Diệp Nhiễm lại lễ phép chào cô chủ nhiệm và chủ nhiệm giáo dục, sau đó rời đi.
Chủ nhiệm giáo dục thấy vậy, vui mừng nhìn theo bóng dáng rời đi của cô.
Một cô học sinh tinh tế, văn minh, lễ phép mà còn học tập tốt, vừa nhìn là biết là học trò ngoan!
Ông không thể tưởng tượng được mà lắc đầu, hỏi chủ nhiệm lớp: “Đây là học sinh Diệp Nhiễm mà cô hay nói là không học vấn, không nghề nghiệp sao? Tôi thấy không giống vậy!”
Chủ nhiệm lớp: “ ….”
Bây giờ cô như ở trong mộng.
Quỷ mới biết rốt cuộc chuyện này là thế nào!