Ông lớn khom lưng vì tôi

CHƯƠNG 44: Nhà Tô Hiểu Vân
 
Bây giờ, ngoài học tập thì Diệp Nhiễm đánh chữ kiếm tiền, cuối cùng đến mùa đông năm nay cũng đánh xong đống tư liệu kia, cô đã tích góp được một nghìn tệ.
 
Một nghìn tệ ở thời này là khái niệm như thế nào? Diệp Nhiễm đến nhà ăn mua đồ ăn, bình thường đồ ăn chay là năm xu một phần, cơm là hai xu, tiết kiệm một chút thì sinh hoạt phí một tháng của cô cũng chỉ một trăm tệ mà thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Một nghìn tệ có thể dùng được mười tháng, đủ để chống đỡ đến lúc cô thi đại học.
 
Mà sau khi thi đậu đại học, lúc nghỉ hè cô có thể đi làm thêm, lên đại học cô cũng có thể xin vay tiền theo chế độ sinh viên, còn có thể nghĩ cách lấy học bổng, tóm lại, những khó khăn về tiền bạc xem như tạm thời vượt qua.
 
Diệp Nhiễm nhẹ nhàng thở ra, mắt thấy sắp đến thi cuối kì, cô định tập trung tinh thần học tập, tranh thủ lấy thành tích tốt một chút.
 
Danh hiệu nhất khối ở trường sẽ nhận được hai trăm tệ, cô không thể bỏ qua số tiền này.
 
Hôm nay, cuối cùng cũng thi xong, Diệp Nhiễm nhẹ nhàng thở ra.
 
Bạn bè trong kí túc xá đều vui vẻ thu dọn đồ đạc về nhà, người trong trường học nhanh chóng rời đi hết.
 
Tô Hiểu Vân không nhanh chóng về nhà mà lôi kéo Diệp Nhiễm nói: “Lúc trước tớ đã mời cậu đến nhà tớ chơi, cậu có đi không?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Nhiễm: “Không đi.”
 
Tô Hiểu Vân không đồng ý: “Diệp Nhiễm, cậu đồng ý đi, tớ đã nói với mẹ tớ rồi! Nhà tớ có phòng, cậu đến đi có được không?”
 
Diệp Nhiễm cũng không biết giao tiếp với người khác lắm, càng không am hiểu chuyện giao tiếp với phụ huynh của bạn học.
 
Hơn nữa, thanh danh của cô cũng không tốt lắm, lời đồn cô là người thứ ba không ai nhắc lại nữa nhưng mọi người vẫn nhớ rõ trong lòng.
 
Cô không muốn kết giao thân mật quá mức với Tô Hiểu Vân.
 
Tô Hiểu Vân thấy vậy, lập tức uể oải, mất mát: “Diệp Nhiễm, cậu không thích đến nhà tớ sao? Tớ cho rằng chúng ta là bạn tốt, bạn thân? Không phải cậu không có nhà để về sao? Đến nhà tớ, mẹ tớ sẽ làm đồ ăn cho chúng ta! Chúng ta có thể chơi máy tính với nhau, trên máy tính còn có phim để xem, còn có nhạc để nghe, có thể chơi rất nhiều thứ, chính là những trò chơi tớ đã từng nói với cậu!”
 
Tô Hiểu Vân khuyên bảo một lúc, Diệp Nhiễm đành phải … Đồng ý thôi.
 
Nếu là Ngưu Hồng, cô sẽ trực tiếp nhấn đầu cô ta vào bồn cầu.
 
Nhưng mà dưới sự lải nhải của Tô Hiểu Vân, cô không có cách nào cự tuyệt.
 
Cô có thể làm gì bây giờ, đành phải đồng ý thôi.
 
Tô Hiểu Vân lập tức vui vẻ, nhanh chóng mở tủ giúp Diệp Nhiễm thu dọn quần áo: “Oh yeah!”
 
Diệp Nhiễm bất đắc dĩ, cô không khỏi nhớ lại lúc ngồi cùng bàn với Tô Hiểu Vân.
 
Khi đó cô ấy chỉ là một cô gái nhút nhát, sao bây giờ lại như vậy?
 
Thu dọn vài món đồ đơn giản, Tô Hiểu Vân dẫn Diệp Nhiễm đón xe buýt về nhà. Diệp Nhiễm vốn cho rằng, nhà Tô Hiểu Vân hẳn là một gia đình giàu có bình thường, nhưng sau khi đến, cô mới phát hiện mình đã sai.
 
Nhà Tô Hiểu Vân ở trong một khu đô thị phồn hoa, xung quanh còn có một công viên lớn, nhà cô ấy là một cái biệt thự to.
 
Mẹ Tô Hiểu Vân là một người phụ nữ nhẹ nhàng, ôn nhu, hơn bốn mươi tuổi, thân thể đầy đặn, tóc ngắn uốn xoăn, bà thấy Tô Hiểu Vân về nên rất vui, cũng rất nhiệt tình tiếp đãi Diệp Nhiễm.
 
“Dì đã nghe nói từ lâu, con vẫn luôn giúp đỡ con dì trong việc học tập, mà còn giúp rất nhiều cho con bé và những bạn khác nữa!”
 
Diệp Nhiễm lễ phép: “Dì đừng khách sáo như vậy, con là bạn cùng bàn của Hiểu Vân, giúp đỡ nhau là điều nên làm.”
 
Mẹ Tô Hiểu Vân thấy cô đối đáp khéo léo, càng thích cô, lôi kéo Diệp Nhiễm và Tô Hiểu Vân nói chuyện với bà, hỏi chuyện trường, lớp, chuyện thi cử ra sao.
 
Tô Hiểu Vân kiêu ngạo nói: “Lần này con làm được hết! Con đạt tiêu chuẩn là chuyện hiển nhiên, con đoán Diệp Nhiễm sẽ được nhất khối!”
 
Mẹ Tô Hiểu Vân cười nói: “Con đó, cũng nên noi gương Diệp Nhiễm, người ta đã được nhất khối nhiều lần rồi!”
 
Mẹ Tô Hiểu Vân đã nghe nói về chuyện của Diệp Nhiễm, biết cô học giỏi, còn có thể giúp con mình tiến bộ, nên bà rất vui.  
 
Trước đây bà cũng từng mời gia sư về phụ đạo cho Tô Hiểu Vân nhưng hiệu quả rất ít.
 
Sau đó không còn cách nào khác, mới để cho con mình vào lớp học bình thường của trường, tránh cho con gái bị áp lực khi không theo kịp ở lớp giỏi.
 
Không ngờ rằng trong lớp Tô Hiểu Vân chơi với một học bá, hơn nữa còn ngồi cùng bàn. Tâm trạng của người làm cha mẹ dĩ nhiên là sẽ thấy vui khi con mình có bạn tốt, cùng nhau tiến bộ.
 
Mẹ Tô Hiểu Vân nhiệt tình chăm sóc Diệp Nhiễm, kêu cô ở lại chơi vài ngày: “Các con có thể chơi với nhau, cùng nhau làm bài tập. Hiểu Vân có gì không biết có thể nhờ Diệp Nhiễm giúp đỡ.”
 
Tô Hiểu Vân vừa nghe đã thấy đau đầu, vừa thi xong nhưng vẫn còn nhiều vấn đề cần nhờ Diệp Nhiễm giúp: “Không học đâu, thi xong rồi mà!”
 
Mẹ Tô Hiểu Vân: “Không phải chỉ còn vài tháng nữa là thi đại học sao, không học cũng phải giải đề gì đó, không thì sẽ quên hết kiến thức.”
 
Tô Hiểu Vân: “…”
 
Diệp Nhiễm thấy vậy, khuyên nhủ: “Dì đừng lo lắng, mấy ngày này con cũng không bận gì, có thể giảng bài cho Hiểu Vân nhiều hơn, thật ra Hiểu Vân cũng giỏi lắm, lại rất thông minh, thích học hỏi, chuyện học tập từ từ cậu ấy sẽ quen thôi.”
 
Cô nhẹ giọng nói, nhưng những lời nói ra như một dòng nước ấm, làm cho mẹ Tô Hiểu Vân rất vui.
 
Thân làm mẹ, ai mà không thích nghe những lời này?
 
“Được, vậy tốt quá! May mà có con, Diệp Nhiễm, nếu không có con, Hiểu Vân nhà dì sẽ đứng nhất từ dưới lên mất thôi!”
 

 
Diệp Nhiễm ở nhà Tô Hiểu Vân hai ngày, cô và Tô Hiểu Vân cùng nhau chơi game, ôn tập, xem phim, mệt mỏi thì nằm trên giường nghe nhạc.
 
Loại cảm giác này thật tốt, dường như cô và Tô Hiểu Vân là bạn thân cùng nhau sinh sống vậy.
 
Chuyện này khiến cô nhớ lại lúc Diệp Nhiễm vẫn là Đỗ Lai Đệ, Đỗ Lai Lệ khi còn ở nhà họ Đỗ cũng có một cuộc sống như vậy.
 
Khi Diệp Nhiễm lang bạt bên ngoài, không còn nhà để về, khi cô thất vọng tột cùng, cô thường hay nằm mơ, mơ thấy mình vẫn mang họ Đỗ, vẫn là con của mẹ mình, còn ở trong biệt thự kia, còn ngủ trên chiếc giường thoải mái kia, trên tủ đầu giường là những đĩa nhạc cô thích.
 
Chỉ là sau khi tỉnh lại, tất cả chỉ còn là kí ức, cả đời cô cũng không thể trở về đó nữa.
 
Diệp Nhiễm nghe bài hát mang giai điệu ưu thương trên mạng, bình tĩnh nhớ lại những kí ức ngày xưa, rõ ràng là trong lòng không chút gợn sóng nhưng nước mắt đã chảy dài trên má.
 
Có lẽ đó là của thân thể này.
 
Tô Hiểu Vân nghiêng người, thấy mặt Diệp Nhiễm đầy nước mắt.
 
Cô ngẩn ra.
 
Diệp Nhiễm là người có đôi mắt thanh thuần, xinh đẹp nhất trên đời này, giống ngôi sao trên bầu trời đêm vậy, lúc ngôi sao rơi xuống suối nước, nước trong mắt cô chảy ra thành những dòng lệ dài.
 
Tô Hiểu Vân lo lắng nhìn Diệp Nhiễm: “Diệp Nhiễm, cậu sao vậy?”
 
Diệp Nhiễm lau nước mắt, cười nói: “Không sao, tớ nghe bài hát này đột nhiên muốn khóc.”
 
Tô Hiểu Vân nhìn cô, đột nhiên phì cười: “Haizz, là tại tớ, có đôi khi tớ nghe nhạc, cũng không nhịn được muốn khóc, lúc tớ nghe Quốc ca cũng muốn khóc đấy!”
 
Tô Hiểu Vân rời giường, chạy ra tủ lạnh lấy đồ ăn ngọt và đồ uống: “Chúng ta ăn gì đó đi, ăn đồ ngọt sẽ giúp ta quên hết chuyện không vui!”
 
Đây là một ý kiến hay.
 
Diệp Nhiễm không phải là người thích ăn đồ ngọt, tính cô trời sinh lãnh đạm, nhưng mà cô lại thích ăn đồ ngọt của Tô Hiểu Vân.
 
Tô Hiểu Vân là người đơn thuần, thế giới của cô ấy không có muộn phiền, đồ ngọt của cô ấy cũng mang theo một loại ấm ám hạnh phúc.
 
Hai người đang ăn thì mẹ Tô hiểu Vân đến gõ cửa: “Hiểu Vân, anh con nghỉ đông nên về này.”
 
Tô Hiểu Vân vừa nghe xong, vui mừng: “Diệp Nhiễm, đi xuống lầu với tớ, anh tớ về rồi.”
 
Diệp Nhiễm từng nghe Tô Hiểu Vân nhắc đến người anh này.
 
Thật ra là anh họ, con trai của cô Tô Hiểu Vân, năm nay học năm hai ở địa học P, đại học đứng thứ hai cả nước, nghe nói cũng là nhân vật có tiếng trong trường, là hội trưởng hội học sinh gì đó.
 
Tô Hiểu Vân hưng phấn lôi kéo tay Diệp Nhiễm: “Chắc chắn cậu có thể thi đậu đại học P, cậu có thể hỏi anh tớ xem chuyên ngành nào tốt.”
 
Thật ra Diệp Nhiễm không cần người khác chỉ cô chuyện chuyên ngành, nhưng mà học hỏi người từng trãi lấy kinh nghiệm cũng được nên lập tức theo Tô Hiểu Vân xuống lầu.
 
Vừa xuống lầu nhìn thấy người kia, cô ngây ngẩn cả người.
 
Anh họ của Tô Hiểu Vân là Tôn Nhiên.
 
Cô biết Tôn Nhiên, chính là người có tiền xuất hiện ở buổi tiệc kia cùng với Đỗ Bảo Tĩnh, chính là người tỏ vẻ mặt kinh ngạc khi nhìn thấy Diệp Nhiễm.
 
Tôn Nhiên vẫn luôn lui tới với nhà họ Đỗ, hai nhà cũng thường xuyên đi du lịch cùng nhau.
 
Lúc Diệp Nhiễm mười ba tuổi cũng từng thích Tôn Nhiên, viết tên Tôn Nhiên đầy trong sổ, ca hát về Tôn Nhiên, nói sau này muốn được gả cho Tôn Nhiên.
 
Tôn Nhiên từng sờ đầu cô, bảo cô đừng quậy nữa.
 
Diệp Nhiễm không ngờ là thế giới này nhỏ như vậy, Tôn Nhiên lại là anh của Tô Hiểu Vân.
 
Lúc này Tôn Nhiên vẫn chưa phản ứng, vẫn luôn nhìn chằm chằm Diệp Nhiễm.
 
Gần năm năm không gặp, Diệp Nhiễm thay đổi rất nhiều, không những hình dáng thay đổi mà khí chất cũng thay đổi.
 
Tô Hiểu Vân bên cạnh buồn bực nhìn anh mình: “Anh, anh sao vậy?”
 
Tôn Nhiên phản ứng lại, nhanh chóng rời mắt khỏi Diệp Nhiễm: “Không có chuyện gì, không có gì, đây là bạn học của em sao?”
 
Nhắc đến bạn học của mình, Tô Hiểu Vân lập tức phấn chấn lên, vui vẻ giới thiệu với Tôn Nhiên: “Đây là bạn cùng bàn của em, là học bá đó, học tập rất giỏi! Cậu ấy tên Diệp Nhiễm.”
 
Nói xong, cô lại quay sang nói với Diệp Nhiễm: “Diệp Nhiễm, đây là anh họ của tớ, Tôn Nhiên. Tớ từng nói với cậu, anh ấy là sinh viên đại học P.”
 
Khi Tôn Nhiên nghe tên Diệp Nhiễm, anh ta nhìn cô hơi nghi hoặc.
 
Một cô gái mười bảy tuổi nhìn mình bằng ánh mắt bình tĩnh, lạnh nhạt, giống như là hoàn toàn không quen biết mình.
 
Đây là cô bé gái từng suốt ngày đi theo anh nói muốn gả cho anh sao?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui