CHƯƠNG 9: Nụ hôn của Tiêu Chiến Vũ
Đêm nay, Diệp Nhiễm đã uống rượu.
Là Tiêu Chiến Vũ đưa cho cô uống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc Tiêu Chiến Vũ đưa rượu cho cô, cậu nhìn cô, hỏi: “Mùi vị thế nào?”
Diệp Nhiễm không nhớ rõ chính mình đã uống rượu, sau khi cô uống xong, đầu óc vẫn còn rất tỉnh táo, không hề say, chỉ là cổ họng bị nóng rát.
Cô thấp giọng nói: “Không thấy có mùi vị gì đặc biệt cả.”
Tiêu Chiến Vũ cười, bởi vì uống rượu, thanh âm thô trầm: “Vậy sao, uống thêm chút nữa không?”
Diệp Nhiễm lắc đầu: “Không muốn.”
Tiêu Chiến Vũ cũng không miễn cưỡng cô, tiếp tục cùng bọn Dũng ca uống rượu.
Một lát sau, Diệp Nhiễm cảm thấy có chút đau đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tác dụng của rượu này rất mạnh, bây giờ mới phát huy.
Diệp Nhiễm miễn cưỡng ngồi thẳng người, không để chính mình lộ ra bộ dạng say rượu.
Không ngờ rằng lúc đang uống rượu Tiêu Chiến Vũ đột nhiên tìm cớ rời khỏi, lát sau cậu đi đến túm lấy Diệp Nhiễm: “Đi.”
Diệp Nhiễm hơi hơi nhướng mày, buồn bực nhìn Tiêu Chiến Vũ.
Tiêu Chiến Vũ liền dẫn Diệp Nhiễm rời đi.
Ra khỏi phòng Karaoke, do bị gió bên ngoài thổi qua nên đầu óc Diệp Nhiễm thanh tỉnh lại đôi chút.
Tiêu Chiến Vũ nhìn bộ dạng này của cô, nhịn không được vỗ vỗ mặt cô: “Say rồi phải không, ngày thường thấy cậu là một cô nàng khôn khéo, tại sao vừa uống rượu vào lại ngây ngốc như thế?”
Diệp Nhiễm theo bản năng muốn thoát khỏi Tiêu Chiến Vũ, bất quá nghĩ lại cậu ta chính là chàng trai mình phải giành lấy nên đành nhịn xuống.
Cô nhíu mày: “Tớ ngây ngốc gì chứ? Bây giờ tớ rất tỉnh táo.”
Tiêu Chiến Vũ nhìn gò má đỏ ửng của cô, vẻ mặt say rượu nhưng lại cố giả bộ trấn tĩnh, nhịn không được cười ra tiếng: “Diệp Nhiễm, lần đầu tiên tớ nhìn thấy cậu, tớ cảm thấy dáng vẻ cậu luôn cao ngạo lạnh lùng, không vướng bụi trần, lúc đó tớ liền muốn bắt nạt cậu.”
Diệp Nhiễm: “Thì ra là cậu cố ý bắt nạt tớ.”
Đã nói rồi mà, xe đạp để trong nhà xe, vô tình đụng trúng là không phải là chuyện rất bình thường sao, nếu cảm thấy xe đạp của mình quá quý giá thì đừng có chạy đến trường, cớ sao lại vì một vết sước nhỏ mà bám theo cô không tha.”
Chính là cố ý.
Tiêu Chiến Vũ: “Tớ thật sự thích nhìn bộ dạng hiện tại của cậu, sau khi uống rượu liền giống con người rồi.”
Diệp Nhiễm: “Ý cậu là nói tớ không giống con người sao?”
Tiêu Chiến Vũ cười nhẹ một cái, lúc sau cười to lên.
Diệp Nhiễm lạnh lùng liếc nhìn cậu, cảm thấy người này rất đáng ghét.
Nếu cậu không phải là chàng trai mà cô cần giành lấy thì cô đã không thèm để ý cậu, trốn đến một nơi thật xa.
Lúc này Tiêu Chiến Vũ rút ra một điếu thuốc, đưa đến trước mặt Diệp Nhiễm: “Nào, hút một cái.”
Cổ họng cậu vừa hút thuốc xong, âm thanh trầm khàn.
Diệp Nhiễm không vui nhíu mày: “Tớ không muốn thử.”
Tiêu Chiến Vũ theo bản năng nhìn chằm chằm cô: “Tớ không muốn hát, tớ không muốn uống, tớ không muốn thử, Diệp Nhiễm, đừng phản kháng và cự tuyệt theo bản năng như vậy, có quá nhiều thứ cậu không muốn, tại sao cậu không chịu thử xem thế nào? Thế gian này có trăm vị, cậu có thể thử xem, giống như khi cậu uống một ly rượu, thực ra cũng không có gì đáng sợ, có phải không?”
Diệp Nhiễm lại không vui nhìn Tiêu Chiến Vũ.
Tiêu Chiến Vũ đưa điếu thuốc tới bên miệng Diệp Nhiễm: “Nào, thử xem.”
Diệp Nhiễm im lặng.
Hệ thống kêu to: “Nếm, nếm đi, đây là hôn môi gián tiếp, nếm đi! Diệp Nhiễm, ngẫm lại tiến độ đi, tiến độ chỉ mới có 8%!”
Vẻ mặt của Diệp Nhiễm dần dần buông lỏng, cô hơi hơi hé miệng, liền cầm tay của Tiêu Chiến Vũ, hút một ngụm.
Một luồng khí mãnh liệt tràn vào yết hầu khiến cô bị sặc đến ho khan, nước mắt cũng rơi xuống.
“Đây là nước mắt của cậu?” Cậu lấy đầu ngón tay chùi nước mắt cô rồi để vào trong miệng mình.
Một màn đầy mãnh liệt đã kích thích Diệp Nhiễm, cô càng ho mãnh liệt hơn.
Tiêu Chiến Vũ đỡ Diệp Nhiễm, cười: “Cậu ngoan quá, ngày thường nhất định cậu rất là ngoan, tớ thật sự rất muốn xem dáng vẻ của cậu khi làm chuyện xấu.”
Diệp Nhiễm thật vất vả mới ngừng ho, mắt ngấn nước hỏi: “Chuyện xấu gì?”
Tiêu Chiến Vũ: “Đi, tớ dẫn cậu đi xem một thứ.”
Diệp Nhiễm do dự một lúc.
Hệ thống bán mạng kêu: “Đi, đi đi! Tiến độ đã 15%, 15%, ký chủ cố lên!”
Diệp Nhiễm cắn răng một cái, vì tiến lên, liều mạng.
Đi!
….
Tiêu Chiến Vũ dẫn Diệp Nhiễm đi đến rạp chiếu phim.
Rạp chiếu phim cách tiệm bida của Dũng ca không xa, cửa hiệu treo một tấm biển đen, trên đó viết đầy đủ các tiết mục đêm nay bằng những loại phấn đầy màu sắc, có phim võ hiệp, cũng có phim tình cảm lãng mạn.
Rạp chiếu phim cũng giống như một phòng học lớn, có từng hàng ghế cũ, bốn người ngồi một ghế.
Lúc bọn họ đi vào đã có rất nhiều người ngồi, Tiêu Chiễn Vũ dẫn Diệp Nhiễm tìm được ghế ngồi trong góc, vừa đủ chỗ cho hai người bọn họ.
Rất nhanh sau đó thì đèn tắt, rạp chiếu phim bị bao trùm bởi một mảng đen nhánh, sau đó âm nhạc vang lên, màn đầu tiên là cảnh thịnh vượng ở HongKong, có thể nghe được âm thanh hô hào, tiếng đánh võ cùng với tiếng đau kiếm leng keng va vào nhau.
Thực ra, Diệp Nhiễm cũng không hứng thú với loại điện ảnh này, cô hơi hơi nghiêng đầu, dựa theo ánh sáng màn hình quan sát người xung quanh.
Cũng chính lúc này, Tiêu Chiến Vũ vươn tay chạm vào tay cô.
Vốn dĩ theo bản năng cô muốn tránh né, nhưng không gian này qua nhỏ hẹp, hơn nữa cô cũng nhớ lại thân phận của cậu-chàng trai mà cô cần giành lấy.
Thế là tay cô cũng không tránh đi.
Tiêu Chiến Vũ cầm tay cô, nắm chặt trong lòng bàn tay cậu.
Tay cậu to hơn tay cô nhiều hơn nữa còn khô ráo, thoải mái.
Trong phòng oi bức, người lại nhiều, cả phòng tràn ngập một loại hương vị kỳ quái, mùi mốc, mùi mồ hôi, còn có hơi thở đầy hormone nam tính.
Diệp Nhiễm cảm thấy không thở nỗi, oi bức, khó chịu, co quắp, trên mặt cũng bắt đầu nóng lên.
Tiêu Chiến Vũ hơi hơi cúi đầu xuống: “Hả…Không thoải mái sao?”
Thanh âm trầm thấp, khàn khàn, phảng phất như gió thổi nhẹ qua mặt biển, lười biếng gợi cảm, ở trong âm thanh ồn ào, náo động kia nhẹ nhàng truyền vào tay cô.
Cả người cô chợt giật mình, vội vàng lắc đầu.
Tiêu Chiến Vũ: “Không thoải mái thì nói với tớ, chúng ta không xem nữa.”
Diệp Nhiễm cắn môi, thẳng thắn nói: “Không có việc gì.”
Tiêu Chiến Vũ cười nhẹ ra tiếng, không nói gì nhưng lại dựa vào gần cô.
Cái ghế kia miễn cưỡng lắm mới có thể ngồi được hai người, cậu dựa như vậy, cô gần như là dựa sát vào người cậu.
Cơ thể cô cứng đờ cũng không dám nhúc nhích.
Cô dựa vào ngực một chàng trai xa lạ, đây là một trãi nghiệm lạ lẫm vì vậy cô không dám động đậy.
Thậm chí cô còn đang nghĩ, có lẽ căn bản chính mình không cần làm gì thì nhiệm vụ này cũng có thể thuận lợi hoàn thành.
Chỉ cần mình không kháng cự là được.
Hô hấp của cậu ở phía trên đầu cô, lồng ngực của cậu nóng bỏng, cứng rắn, Diệp Nhiễm nhếch môi, lặng lẽ nghe tiếng tim đạp của cậu bên tai mình.
Mà đúng lúc này, một cảnh phim tiếp theo cũng bắt đầu.
Phim vừa bắt đầu, cả rạp cũng hưng phấn lên, không khí xung quanh rõ ràng khác biệt.
Thậm chí Diệp Nhiễm cảm thấy, thân thể của chàng trai bên cạnh cô cũng từ từ cứng lên.
Diệp Nhiễm kinh ngạc nâng mí mắt nhìn về phía màn hình.
Trên đó là một cô gái, ăn mặc váy áo hở hang, tạo dáng õng ẹo, bên cạnh còn có một người đàn ông đang ôm cô ta.
Diệp Nhiễm lập tức hiểu rõ!
Trong thời đại này, trong rạp chiếu phim sẽ có một vài bộ phim phải giữ kín không thể nói ra.
Trong nháy mắt hô hấp của cô trở nên khó khăn.
Tiêu Chiến Vũ vòng tay ôm lấy cô.
Cô định giãy giụa.
Cậu lại thấp giọng bên tai cô, khiêu khích nói: “Diệp Nhiễm, cậu sợ hãi sao? Cậu từng xem loại phim này chưa? Xung quanh đều là đàn ông, cậu đoán xem bọn họ đang suy nghĩ điều gì?”
Diệp Nhiễm cắn răng, ngẩng đầu lạnh lùng liếc Tiêu Chiến Vũ.
Người này quá xấu rồi, thế mà lại dẫn cô đi xem cái này.
Tiêu Chiến Vũ cúi đầu nhìn cô chăm chú, hắng giọng nói: “Sợ hãi? Đừng sợ, tớ sẽ bảo vệ cậu, sẽ không để bất kì ai tổn thương cậu. Tớ đã nói rồi, nếu cậu cảm thấy không thoải mái, tớ dẫn cậu ra ngoài, được không?”
Âm thanh trầm thấp, lượn lờ, gợi cảm làm người ta phát run.
Lúc cậu nói như thế, sâu trong mắt cậu mang theo ánh sáng mà Diệp Nhiễm không hiểu được.
Diệp Nhiễm không hé răng, cô ngẩn mặt nhìn chăm chú Tiêu Chiến Vũ.
Trong ánh sáng không rõ ràng, Tiêu Chiến Vũ cũng nhìn cô gái trong lòng ngực cậu, cô dùng đôi mắt lãnh đạm kia nhìn cậu, lạnh nhạt, vô tội, rõ ràng là cô ấy biết rõ tình cảnh của chính mình hiện tại nhưng lại dường như không mấy quan tâm.
Cô…Rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì?
Âm thanh chất lượng kém truyền đến trong tai, hơi thở oi bức xung quanh khiến người ta hít thở không thông, Tiêu Chiến Vũ nhìn cô gái đang nhấp nháy môi mỏng, cúi đầu.
Cậu hôn lên môi cô.
Lúc bắt đầu chỉ là hôn nhè nhẹ, sau đó liền mất khống chế, cậu hung hăng ôm cô trong ngực, cúi đầu, dường như muốn trút hết tất cả nhiệt tình của mình cho cô, triệt để mà tham lam.
Diệp Nhiễm dường như cảm thấy chính mình bị cậu ăn luôn.
Mùi vị, hương vị, hơi thở vẩn đục xung quanh, còn có hô hấp nóng bỏng của cậu, tất cả đều thâm nhập vào trong đầu cô, làm cho não bộ ngừng hoạt động, trái tim mất khống chế, máu chảy ngược.
Trong tai truyền đến âm thanh say mê khẽ kêu của con gái, dưới ánh đèn mờ ảo này cô sinh ra ảo giác, âm thanh này là của diễn viên kia hay là của cô?
Không biết trãi qua bao lâu, đến khi Diệp Nhiễm cảm thấy chính mình sắp không thở nỗi nửa, cuối cùng Tiêu Chiến Vũ cũng buông cô ra.
Hô hấp của cậu nặng nề, ngực phập phồng kịch liệt, từng cái giống như một trận trống đánh.
Cậu nắm chặt tay cô, trầm giọng nói: “Chúng ta ra ngoài đi.”
Nói xong liền đứng dậy, túm cổ tay cô chạy ra ngoài.
Đầu đường thành phố B thập niên 90, gió mùa hạ thanh mát, đèn nê ông mờ ảo, không biết nơi nào bên cạnh truyền đến tiếng ca say mê.
Tiêu Chiến Vũ cúi đầu véo khuôn mặt đoan trang của cô.
Đôi môi đỏ hồng ở dưới ánh đèn có chút màu sắc sai lệch, mang theo hào quang như mộng.
Cậu thấp giọng hỏi: “Thích không?”
Diệp Nhiễm: “Không thích.”
Tiêu Chiến Vũ lại cười nhẹ, nhéo mặt cô: “Vậy tại sao không phản kháng?”
Hệ thống kêu to: “Nói ngươi thích đi, nói thích đi.”
Vẻ mặt Diệp Nhiễm miễn cưỡng: “…..Tớ thích.”
Tiêu Chiến vũ nhìn dáng vẻ đó, lại cười tươi hơn: “ Lúc cậu nói dối, hai chữ nói dối đều viết lên gáy cậu cả rồi.”