Ánh nắng ấm áp sau rèm cửa, mặt trời đã lên cao.
Hôm nay trời có gió nhẹ vẫn ngửi được hương hoa hậu viện bên dưới.
Trong căn phòng có chút bừa bộn khó diễn tả, trang phục bị vứt lung tung, người nữ vẫn còn ngủ say, người nam đặc biệt tỉnh trước, cậu ngồi đó quần áo đã được mặc vào chỉnh tề, chỉ có chiếc áo sơ mi trắng hôm qua thẳng tắp hôm nay lại nhăn nhúm đi.
Cậu ngồi đó bất động rất lâu, vô hồn nhìn ra cửa sổ không biết nghĩ điều gì.
"Cốc Cốc" Đến khi có tiếng gõ cửa của dì Thiền.
"Tiểu thư, cô phải đến giờ đi làm rồi, trợ lý Thiệu thông báo hôm nay có cuộc họp quan trọng.Túi xách và quần áo mới tôi để ngay trước cửa nhé.
Sau đó bà có chút lưỡng lự, lại tằng hắng một cái rồi tiếp tục cất lời:
"Quần áo nam, tôi cũng đã chuẩn bị để cạnh bên."
Bà nói xong liền không nán lại lâu, rất chuyên nghiệp mà đi xuống nấu bửa ăn sáng.
Lục Mạn Nhu bởi âm thanh chuông điện thoại ngoài cửa reo liên tục mà bị đánh thức.
Cô theo quán tính ngồi dậy, đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Bước được hai bước thì khuỵ xuống.
Chân cô bị làm sao thế này.
Cố gắng hết sức đứng dậy đi vào bên trong.
Khoảng hơn nửa giờ sau mới thấy người bước ra.
Lúc này thì đã tỉnh hẳn rồi, đã kiểm tra toàn bộ, nhớ hết chuyện điên rồ đêm qua.
Cô thế nào ép buộc người ta nhiều lần trong đêm.
Thật giờ chỉ muốn biết đỉnh núi cao nhất gần nhất ở đâu, cô muốn đến đó, sau đó nhảy xuống cho xong.
Nửa giờ trước, nửa giờ sau, người ngồi nhìn cửa sổ như pho tượng kia vẫn bất động.
Lúc đầu trong mơ màng không phát hiện, giờ không thể giả vờ như không thấy người được.
"Cậu..À..Ừmm.." lần này tới cô nói lắp.
Cô lại gần cười giả lả:
"Cậu đây là..Thiền buổi sáng à?"
Người ta vẫn không hề đếm xỉa đến cô.
Cô phải làm sao đây, vào đề chính thôi:
"Chuyện..chuyện tối qua, là lỗi của tôi, tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm."
Nói xong liền không cần ai hồi đáp, Lục Mạn Nhu nhanh chóng chạy vọt ra cửa lấy túi xách và quần áo dì Thiên đưa đi phòng khác thay vào, lấy ít đồ trang điểm trong túi make up chuẩn bị đến công ty .
Xong hết mọi thứ cô lén quay lại nhìn, thì người kia vẫn ngồi bất động.
"Ôi trời..!!" Thật không biết phải đối mặt thế nào.
Cô đành phải lấy hết can đảm đời mình, đi ra phía trước mặt cậu, chắn tầm nhìn của cậu ta.
Giọng điệu có chút thay đổi, mạnh mẽ như mọi quát nhân viên:
"Những gì tôi nói, cậu có nghe lọt tai không vậy?" Tên này làm gì thế chứ, ai cũng có kiên nhẫn, cô đã xuống nước lắm rồi, tại sao lại thái độ không ra thái độ như thế.
Điên thật mà, phải kích thích hắn xem sao.
" Đêm qua đổi nhiều tư thế, mà cậu lại như khúc gỗ, lần đầu có đúng không?" cô cảm thấy mình thật trơ trẽn mà.
Lời như vậy lại từ miệng cô mà ra.
Đúng là chơi với bạn xấu học hư rồi.
Hải Niệm đang chạy bộ hắt xì liên tục: "Mới sáng ra ai đã chửi rủa bà đây..
Hừ" hắt xì....
Cố Gia Vận lúc này hai má có chút hồng, mí mắt giựt giựt.
Bắt được sự thay đổi, Lục Mạn Nhu liều mạng công kích tiếp:
"Nhưng..
mà à à.." giọng kéo dài.
"Cậu..Yếu quá!!"
Lúc cô nói xong thật sự là không còn gì có thể nói tiếp được, đây là chiêu cuối bất đắc dĩ rồi.
Thật sự là không còn gì để lại mặt mũi cho đôi bên.
Lục Mạn Nhu nói thầm trong lòng, đây chỉ là khiêu khích, chỉ là khiêu khích mà thôi.
Cậu trai trẻ vừa trãi sự đời đêm qua chưa hồi thần, liền bị công kích, chí mạng mãng cấp luôn..
[...]
Lúc Lục Mạn Nhu ra khỏi biệt thự, sự bình tĩnh trên mặt cô đã không giữ vững nữa.
Cô ngồi trên xe đến công ty trong tư thế ôm đầu, vò tóc.
Tài xế thấy vậy quan tâm hỏi:
"Cô chủ người không sao chứ? Có cần đến bệnh viện trước không, tôi thấy cô hình như tinh thần không ổn lắm!"
"Tôi không sao, do tối qua uống quá chén mà thôi."
Tài xế nghe vậy gật đầu tiếp tục tập trung lái xe.
Lâu lâu lại ngoái nhìn cô chủ nhà mình một lần.
Lục Mạn Nhu ngoài nhớ những việc trước khi say, những việc sau đó thật mong lung, nhưng không có nghĩa là cô không biết mình đã làm gì.
Vừa đến cửa văn phòng ở công ty đã thấy Lục Hiểu Tinh xuất hiện.
"Em chẳng phải là đi công tác rồi à?"
Cô em gái cười hè hè:
"Em bay gấp về trong đêm" để hóng chuyện.
Em gái nhỏ nhà cô đúng là có tin tức nhanh hơn cả giới báo chí truyền thông mà.
"Em nói rồi mà, nhìn tên đó được quá trời, không ngờ chị lần này lại ra tay quyết đoán như vậy, không phụ lòng khuyên nhủ bao lâu này của em."
Lục Mạn Nhu lúc này chỉ muốn tìm băng keo dán miệng nó lại ngay lập tức.
"Được rồi, chuyện của chị để chị tự giải quyết"
Thấy chị mình có vẻ sắp nổ tung, cô liền biết chừng mực mà ra hiệu kéo khoé miệng lại.
"Cốc cốc.."
"Vào đi"
Ngoài cửa là trợ lý Thiệu Viễn đang cầm một tệp hồ sơ chuẩn bị cho buổi họp bị trì hoãn sáng nay.
Nhìn nét mặt của bà chủ không tốt chút nào, thân là trợ lý kiêm bạn thân cậu ta liền hỏi:
"Sắc mặt của cô..." lời chưa ra khỏi miệng thì đã bị chặn
"Nhanh thông báo họp ngay lập tức"
Thiệu Viễn nhướn mày nhìn về phía Lục Hiểu Tinh đang đứng ngoan ngoãn kế bên.
Lục Hiểu Tinh định mở miệng liền nhận lấy một ánh mắt vô cùng sắc lạnh từ bà chị mình, vì cảm giác muốn sống tột cùng lại ra hiệu kéo khoé miệng, cô tuyệt đối không nói lung tung.
Thiệu Viễn: "???" Hai chị em nhà này có bí mật.
Lục Mạn Nhu ra đến trước cửa chợt nhớ ra điều gì đó.
"Một chút họp xong gửi cho tôi thông tin người vừa đến biệt thự hôm qua."
Thiệu Viễn cũng có chút ngạc nhiên.
Lần đầu hắn nghe nói cô muốn bao người, cũng giật mình hỏi lại mấy lần.
Lúc đó Mạn Nhu nói với hắn rằng lỡ thua trong một lần cá cược với nhóm bạn, hắn mới hiểu ra đây là trò đùa quái dị của mấy cô bạn của cô.
Trước giờ cô vẫn không quan tâm người được bao là ai, hôm nay có chút khác à nha.
"Tôi biết rồi, cậu ta là sinh viên năm cuối, không vì nhà có người bệnh cần chi phí thì cũng không nhận công việc này đâu."
Cô vừa nghe xong cây bút trên tay nhém rơi, trong lòng lại nặng thêm một bậc, thôi xong, trách nhiệm này cô phải gánh cho đến cùng rồi sao!.