Đỗ Bách Linh đá một cước vào lồng ngực hắn, cậu cảm thấy mình sắp bốc khói rồi.
Vốn đã xấu hổ thì thôi Cung Kinh Mặc còn...!còn làm loại chuyện đó với cậu.
"Anh...!Anh là đồ biến thái!"
"Anh làm sao cơ?"
Đỗ Bách Linh xấu hổ muốn khóc, "Tại sao anh lại có thể hôn...!Hôn tôi...!tôi..."
Cung Kinh Mặc nói, "Hôn chân của em?"
Đỗ Bách Linh vội vã che mặt, "Anh đừng nói nữa..."
Cung Kinh Mặc bật cười, hắn nhìn chân của Đỗ Bách Linh.
Mu bàn chân cậu tinh tế thon dài, da dẻ trắng nõn nhìn thôi cũng thấy yêu thích.
Nhưng mà mới chỉ hôn một thôi đã khiến cậu ngượng ngùng đến như vậy rồi ư?
Cung Kinh Mặc không nhịn được trêu cậu, "Hôn một chút thôi mà, bé ngoan ngượng sao?"
Đỗ Bách Linh đỏ mặt ấp úng nửa ngày, nếu như không phải không gian trong xe quá nhỏ hẹp thì có lẽ cậu đã co tròn mình lại rồi.
Thật quá đáng, sao lại có thể hôn chỗ đó chứ, xấu hổ quá...
Cung Kinh Mặc đưa tay xoa xoa mặt cậu, an ủi, "Được rồi được rồi, chỉ là hôn một chút thôi mà, có thiếu miếng thịt nào của em đâu.
"
Đỗ Bách Linh thở phì phò nói, "Lần sau anh không được làm như vậy nữa!"
Cung Kinh Mặc nói, "Vậy không được.
"
Đỗ Bách Linh miệng cong lên, nước mắt lập tức trào ra, Cung Kinh Mặc vội vàng đáp ứng, "Được được được, nghe theo em hết.
"
Nước mắt Đỗ Bách Linh thu lại về, Cung Kinh Mặc vừa bực mình vừa buồn cười, dùng sức bóp khuôn mặt nhỏ của cậu, "Sao lại làm nũng như vậy chứ?"
Đỗ Bách Linh bĩu môi làm nũng, "Anh đừng có mà lúc nào cũng bóp mặt của em như thế!"
Cung Kinh Mặc bị cậu chọc cười, hít sâu một hơi nói, "Đỗ Bách Linh, anh có chuyện muốn nói với em.
"
Bầu không khí đột nhiên trở nên nghiêm túc, Đỗ Bách Linh một giây trước còn đang xoa khuôn mặt bị nắm đau của mình, một giây sau liền lắc đầu mình như trống bỏi, "Không nghe không nghe.
"
Cung Kinh Mặc ấn cậu lại không cho cậu lộn xộn, đôi mắt nhìn thẳng vào cậu, trịnh trọng nói, "Đỗ Bách Linh, anh yêu em, anh muốn hẹn hò với em, em có thể cho anh một cơ hội không?"
Đỗ Bách Linh mở to mắt nhìn hắn, dần dần...!đôi mắt bị phủ bởi một tầng nước mắt.
Cung Kinh Mặc luống cuống tay chân lau nước mắt cho cậu, "Tại sao khóc? Có phải anh dọa em rồi không? Đừng khóc đừng khóc, là anh quá vội vàng..."
Đỗ Bách Linh mặc kệ cho Cung Kinh Mặc đang lau nước mắt cho mình, đẩy tay của hắn ra nói, "Anh lại bắt nạt em..."
"Sao anh có thể bắt nạt em chứ??"
Đỗ Bách Linh chỉ lo lắng khóc, Cung Kinh Mặc là đồ đáng ghét, ép cậu đi giày, còn gọi cậu là công chúa, còn...!Giờ còn nói yêu cậu, Cung Kinh Mặc là tên lừa đảo! Rõ ràng là hắn chỉ thích bắt nạt cậu thôi, cậu còn lâu mới tin!
Cậu càng lúc càng khóc dữ hơn, Cung Kinh Mặc nghe mà nát hết cả tim gan, "Đừng khóc mà bé ngoan, đều là lỗi của anh, em nói cho anh biết em làm sao được không?"
Đỗ Bách Linh từ trong ngực hắn tránh ra, "Anh...!Anh còn lâu mới thích em ý! Anh chỉ toàn bắt nạt em, anh chả tốt với em chút nào.
"
Cung Kinh Mặc trăm miệng cũng không thể bào chữa, 'Anh không tốt với em chỗ nào chứ? Em nói với anh, sau này anh sửa được không?"
Đỗ Bách Linh giận hờn nói, "Anh chả tốt chỗ nào cả.
"
Cung Kinh Mặc đau lòng nước mắt của cậu, ôn nhu nói, "Bé ngoan cho anh một cơ hội có được không? Để anh được theo đuổi em, coi em như là bảo bối cưng chiều, em muốn cái gì anh đều cho em, không để em chịu oan ức cũng sẽ không làm em khóc, để em chỉ cần làm một công chúa nhỏ xinh đẹp.
"
Đỗ Bách Linh đỏ mắt lên, như con thỏ nhỏ nhìn hắn, "Nhưng em không phải công chúa nhỏ..."
"Vậy hoàng tử nhỏ có được không? Để anh làm kỵ sĩ của em, bảo vệ em cả một đời bình an, sống lâu trăm tuổi.
"
Đỗ Bách Linh có chút ngượng ngùng, "Tại sao vậy? Em chả tốt chút nào, thích làm nũng lại còn thích nổi nóng..."
Cung Kinh Mặc cười sờ sờ tóc của cậu, "Anh thích em làm nũng, cũng thích em lúc nổi nóng, em làm cái gì anh đều thích.
"
Đỗ Bách Linh thẹn thùng quay đầu, tai hồng hồng, sao lại yêu cậu chứ, rõ ràng là cậu chả có chỗ nào tốt cả, không phải Cung Kinh Mặc thích bắt nạt cậu sao? Sao lại yêu cậu chứ...!Bạn có biết trang truyện -- TгùмT ruyện.мE --
Cung Kinh Mặc hỏi, "Bé ngoan nghĩ xong chưa?"
Đỗ Bách Linh nhíu mày, tựa như vô cùng khó xử, than thở nhìn hắn, bất đắt dĩ gật đầu, "Được rồi -- "
Cung Kinh Mặc bật cười, "Cảm ơn bé ngoan đã cho anh cơ hội này, anh nhất định sẽ quý trọng.
"
Đỗ Bách Linh lập tức lại bổ sung, "Anh đừng có mà cao hứng quá sớm! Nếu như em không hài lòng, là, là sẽ thu hồi..."
Cung Kinh Mặc cười gật đầu, "Được.
"
Đỗ Bách Linh thẹn thùng co hai tay co vào ống tay áo, vươn tay về phía Cung Kinh Mặc, "Vậy, vậy anh ôm em lên đi -- "
Cung Kinh Mặc cố ý hỏi, "Hử? Tại sao?"
"Em không mặc như vậy mà đi lên, hơn nữa anh, không là anh thích em sao, ôm em một chút thì sao chứ?"
Cung Kinh Mặc xoa xoa mặt cậu, "Em tùy hứng quá đấy hoàng tử nhỏ"
Đỗ Bách Linh chớp chớp mắt, "Em rất tùy hứng sao?"
Cung Kinh Mặc nhìn hắn nói, "Không, em còn có thể tùy hứng hơn một chút.
"
Cung Kinh Mặc ôm cậu đi lên lầu, vào nhà đặt cậu lên trên ghế sô pha rồi đi tìm dép lê cho cậu, Đỗ Bách Linh lắc hai cái chân nhỏ, chỉ huy hắn nói, "Em muốn uống nước.
"
Cung Kinh Mặc rót cho cậu chén nước.
Đỗ Bách Linh uống thử một ngụm nói, "Em muốn thêm mật ong.
"
Cung Kinh Mặc bỏ thêm mật ong cho cậu.
Đỗ Bách Linh lại uống thử một ngụm, yếu ớt nói, "Quá nóng rồi.
".