Ngày thứ hai Đỗ Bách Linh bị đau tỉnh, trải qua cả đêm lên men, mắt cá chân bị thương đã sưng lên như cái bánh màn thầu, hơi hơi động đậy một tí là đau đến nhe răng nhếch miệng.
Cậu từng nghe người ta nói, nếu bị thương mà sưng lên thì phải xoa bóp nhiều, như vậy mới có thể làm tan máu bầm, khỏi nhanh hơn.
Nhưng cậu xoa bóp mấy phút rồi mà mắt cá chân không những không khá hơn trái lại nó còn sưng to hơn.
Nước mắt chầm chậm tràn ra khoé mắt, cậu cảm thấy mình vừa bất lực lại vừa vô dụng nên quyết định mặc kệ nó trực tiếp bước xuống giường, từng bước đi đều như giẫm lên lưỡi dao.
Cậu làm bữa sáng cho mình, còn cố ý làm một cái trứng gà rán hình trái tim nhưng ăn một lúc cuối cùng cũng không nhịn được lau nước mắt, lúc bị nghẹn nước mắt càng chảy ra đầm đìa.
Ăn xong bữa sáng, cậu dùng một chân nhảy nhảy đi rửa sạch bát sạch sẽ, sau đó quét tước gian phòng, đem đồ cần giặt bỏ vào máy giặt, cuối cùng lau nhà một lượt.
Lúc lau đến dưới gầm bàn, cậu nhìn thấy trên đất có một cái thẻ liền nhặt lên nhìn, hóa ra là danh thiếp của người đàn ông tối hôm qua, hôm qua lúc vào nhà cậu tiện tay đặt lên bàn, có lẽ là không cẩn thận chạm phải nên rơi mất.
Đỗ Bách Linh nửa quỳ cúi xuống, mắt và mũi đều hồng hồng, nhỏ giọng ghi nhớ nội dung trên thẻ, "Cung Kinh Mặc, chủ tịch tập đoàn Cung thị kiêm CEO, ồ...!Thật là lợi hại.
"
Phía dưới thẻ còn có một chuỗi số thiếp vàng, Đỗ Bách Linh nhớ tới tối hôm qua người kia có bảo cậu gọi cho hắn nên đây hẳn là số điện thoại của người kia.
Nhưng những đại nhân vật thường xuyên xuất hiện trên ti vi này không phải bình thường đều rất bận sao? Không nên quấy rầy hắn thì tốt hơn dù sao bọn họ cũng không quen không biết, Cung Kinh Mặc có lẽ cũng chỉ thuận tay giúp đỡ một tí thôi.
Đỗ Bách Linh cất danh thiếp cẩn thận vào ngăn kéo tủ rồi tiếp tục lau sàn, cậu chẳng hề nghĩ tới việc đây là dãy số tư nhân của tổng tài bình thường sẽ không dễ dàng đưa ra
Cung Kinh Mặc đợi một tuần nhưng mãi vẫn không nhận được điện thoại của Đỗ Bách Linh sắc mặc hắn ngày càng đen lại.
Mọi người trong công ty đều truyền tai nhau dạo này tổng tay đang khó tính, ngàn vạn lần không thể chọc vào.
Lúc trợ lý gõ cửa tiến vào Cung Kinh Mặc lần thứ n đặt điện thoại xuống, vẻ buồn bực hiện rõ trên mặt.
"Chuyện gì?".
Trợ lý cẩn thận dè dặt nói, "Tổng tài, đây là báo cáo hoạt động mấy năm gần đây của công ty mà ngài đã yêu cầu.
"
Giờ Cung Kinh Mặc làm gì có tâm tình mà ngồi xem báo cáo, nếu có thể thì hắn muốn xem trong cái đầu nhỏ của Đỗ Bách Linh rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
"Để xuống đi.
"
Trợ lý vội vàng bỏ của chạy lấy người.
Cung Kinh Mặc ngậm thuốc lá đi tới bên cửa sổ, văn phòng tổng tài ở tầng cao nhất, có thể quan sát cả thành phố.
Cái thành phố này có hai mươi triệu nhân khẩu, mỗi một phút mỗi một giây đều có người gặp gỡ và bỏ qua nhau, nhưng hắn và người kia chỉ gặp nhau duy nhất đêm đó.
Thuốc lá trong tay chỉ còn lại tàn thuốc, Cung Kinh Mặc ấn nó vào trong gạt tàn, dù sao đi nữa thì cũng không thể ngồi yên được.
Hắn cầm chìa khóa xe tan làm sớm, hắn cần phải làm rõ suy nghĩ của mình, nếu không thì chẳng thể làm chuyện gì khác.
Hắn lái xe trong vô thức, đến lúc phát hiện đã đến dưới tầng của Đỗ Bách Linh, cửa sổ trên ban công mở ra một nửa, trên bệ cửa còn để một bồn hoa lan điếu nở những bông hoa màu vàng hoa nhỏ, đúng là kiểu cậu nhóc ngốc nghếch kia sẽ thích.
Cung Kinh Mặc ngồi xổm ở dưới tầng nhà Đỗ Bách Linh hút thuốc, suy nghĩ xem có nên đi lên hay không.
Giáo dục mà hắn đã nhận được nói với hắn là hắn phải lịch sự và lễ phép,nếu chủ nhân không mời thì không thể tùy tiện tới cửa quấy rầy, nhưng trong lòng lại có một âm thanh đang không ngừng nói với hắn, quan tâm mấy cái lễ phép kia làm gì vứt hết đi, đoạt người về tay đã rồi nói sau.
Hắn buồn bực dập điếu thuốc, đứng dậy khỏi mặt đất, chuẩn bị trực tiếp lên lầu đoạt người về tay trước thì nhìn thấy một tên nhóc vô tâm vô phế từ trong hành lang đi ra, nhảy nhảy nhót nhót như con thỏ nhỏ, cậu ném túi rác vào thùng rồi lập tức quay trở về, chẳng hề chú ý tới người đang đứng cạnh bồn hoa.
"Đứng lại.
"
Âm thanh như tiếng ma trơi từ phía sau lưng truyền đến, Đỗ Bách Linh nín thở, nhìn một vòng xung quanh cũng không thấy ai khác, đành túm chặt một góc áo sợ hãi quay đầu lại, "Anh...!Đang gọi tôi sao?"
Cung Kinh Mặc hỏi ngược lại, "Không thì gọi ai ở đây?"
"...!Chúng ta quen biết sao?".