Editor: Lam Liên
Nửa đêm Đỗ Bách Linh tỉnh lại, cậu không ăn cơm tối đã đi ngủ nên lúc này hơi đói bụng.
Định đi làm chút gì đấy để ăn nhưng mới ra tới phòng khách đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, còn chưa biết mùi thơm này từ đâu bay tới đã nhìn thấy một bóng người trên ghế sô pha.
Cung Kinh Mặc mặc quần áo tựa vào sô pha, nhắm mắt lại, hình như là ngủ thiếp đi.
Mặc dù hơi ngạc nhiên khi thấy Cung Kinh Mặc còn chưa đi, nhưng Đỗ Bách Linh vẫn vào phòng ngủ lấy cho hắn một cái chăn, dù sao Cung Kinh Mặc cũng đã giúp cậu không ít, giờ cũng không thể gọi người ta dậy rồi đuổi đi.
Đắp chăn lên cho Cung Kinh Mặc, Đỗ Bách Linh thuận tay tắt chiếc đèn bàn đi.
Cậu vừa mới xoay người thì tay lại bị người nào đó nắm chặt, Cung Kinh Mặc không biết đã tỉnh từ lúc nào cười cười nhìn cậu.
Đỗ Bách Linh có chút lúng túng, tức giận nói, "Anh đã tỉnh rồi còn giả bộ ngủ làm gì?"
Cung Kinh Mặc cười nói, "Muốn nhìn xem cậu định làm gì tôi.
"
Đỗ Bách Linh mặc kệ hắn, Cung Kinh Mặc lôi kéo tay cậu về phía mình, trong nhất thời tư thế của hai người trở nên vô cùng ám muội, Đỗ Bách Linh ngồi trên đùi Cung Kinh Mặc mà tay Cung Kinh Mặc lại đặt ở sau eo Đỗ Bách Linh.
Đỗ Bách Linh chưa từng bị người khác ôm ngồi trên đùi như vậy, hai tay cậu chống lên ngực Cung Kinh lồng ngực, vẻ mặt căng thẳng, "Anh...Anh làm gì thế hả?"
Cung Kinh Mặc ôm lấy eo của cậu, kéo cậu về lại gần phía mình hơn một chút, thân thể hai người càng dán sát vào, hô cũng hấp hòa vào với nhau, lời nói của hắn còn mang theo mấy phần ý cười, "Bé ngoan lúc đối mặt người khác thì nhát nhát gan mà sao lúc đối mặt với tôi lại hung dữ như vậy?"
Đỗ Bách Linh bị hơi thở của hắn làm nóng lên, khuôn mặt không tự chủ được mà trở nên đỏ bừng, "Tôi, tôi hung dữ với anh lúc nào chứ?"
Cung Kinh Mặc tay cách lớp áo vuốt nhẹ eo của cậu, "Thật sự không có sao?"
Đỗ Bách Linh bị kích thích nhắm chặt mắt lại, "Bởi vì...!Bởi vì tại anh rất đáng ghét!"
"Thật hử? Ghét tôi còn để tôi vào trong nhà ư? Không sợ tôi làm gì cậu hả?"
Đỗ Bách Linh khẩn trương vặn vẹo loạn xạ trên người Cung Kinh Mặc, nhưng cậu làm sao đấu lại được Cung Kinh Mặc chứ, ngược lại còn đem mình càng dán sát vào lồng ngực hắn.
Ánh mắt Cung Kinh Mặc ở chỗ cậu không nhìn tối sầm lại, bàn tay cuối cùng cũng không nhịn được mê hoặc vươn vào trong bộ quần áo ở nhà.
Ngón tay hơi lạnh mơn trớn làn da nhẵn nhụi, Đỗ Bách Linh bị kích thích cả người nổi lên một tầng da gà, nằm nhoài trên vai hắn run lẩy bẩy, nước mắt thấm ướt khóe mắt.
Cung Kinh Mặc như là bị sự yếu đuối của cậu đầu độc, bàn tay to lớn càng làm càn xoa xoa lưng cậu, chậm rãi lướt qua từng đốt cột sống, tay Cung Kinh Mặc di chuyển tới bên eo cậu, véo nhẹ một cái vào phần thịt mềm bên hông cậu.
Thân thể Đỗ Bách Linh mềm nhũn, ngã vào trong lồng ngực hắn rên rỉ như con mèo nhỏ nghẹn ngào, "Ngứa..."
Hô hấp của Cung Kinh Mặc trong nháy mắt trở nên rối loạn, qua vài giây nữa, bàn tay độc ác kia cuối cùng cũng chịu ra khỏi áo cậu.
Lúc này Đỗ Bách Linh mới thở phào nhẹ nhõm một cái nào ngờ lại nghe thấy Cung Kinh Mặc gọi tên của mình.
"Đỗ Bách Linh.
"
"Hử?"
"Chuyện tôi vừa làm với em nếu có bất cứ người nào khác làm như vậy thì em phải báo cảnh sát ngay, biết chưa?"
Đỗ Bách Linh trong nhất thời không phản ứng lại, cậu không biết tại sao đề tài lại bay đến nơi này rồi.
Cung Kinh Mặc vỗ mông cậu một cái, "Có biết chưa?"
"Biết, biết rồi mà.
"
Cậu ngoan như vậy, Cung Kinh Mặc cũng không nỡ hung dữ với cậu, "Bé ngoan có phải là đói bụng rồi không?"
"Ừm...!Có một chút.
"
Nhưng thật ra là đói lắm rồi.
Cung Kinh Mặc cọ mũi cậu, "Mèo nhỏ tham ăn.
"
Cũng may là cơm tối đã chuẩn bị xong cả rồi, chỉ cần hâm nóng lại là được.
Cung Kinh Mặc bế cậu từ trên đùi ôm xuống, tự mình đi vào nhà bếp, Đỗ Bách Linh nhìn bóng lưng bận rộn của hắn trong lòng cảm thấy hơi ngại ngùng, Cung Kinh Mặc rất hung dữ nhưng cũng rất đáng tin cậy.
Cung Kinh Mặc rất nhanh đã bưng cơm tối đi ra, mùi thơm bay vào mũi của Đỗ Bách Linh khiến vị giác của cậu cũng rung động theo, Cung Kinh Mặc chỉ đưa bát đũa cho cậu..