Cả hai ăn xong thì trời cũng đã ngã chiều, Jungkook bảo muốn đi dạo biển ngắm hoàng hôn, Taehyung không còn cách nào khác liền chiều theo ý cậu, dù sao cũng mới ăn xong nên đi lại cho dễ tiêu hóa.
"Đẹp thật" Jungkook ngồi trên bãi cát đưa mắt nhìn về phía bầu trời xa xăm, nơi có ánh Mặt Trời đang dần lặn xuống kia không kìm được lòng mà phát ra lời cảm thán.
"Đúng! Đẹp thật" Cái Jungkook nói đẹp là hoàng hôn đẹp, nhưng cái Taehyung nói đẹp là người ngồi bên cạnh hắn đẹp, đẹp tựa như hoàng hôn kia.
Ông mặt trời sau một ngày làm việc hết sức mình cũng đã đến lúc cần được nghỉ ngơi, Mặt trời không còn treo lơ lửng trên đỉnh đầu nữa mà đã xuống thấp hơn, lúc này nó có màu cam, đỏ rực như hòn lửa xuống dần ở phía chân trời, lúc thì ẩn sau đám mây, lúc lại như nằm một nửa trên mặt biển, nửa kia bị chìm xuống biển. Những tia nắng cuối cùng của ngày như còn bịn rịn, trút hết sinh khí của mình trên những cành cây, mái nhà, tràn xuống cả bãi cát dài mênh mông, tia nắng mặt trời đã trở nên yếu ớt mặc dù nhìn ông ặt Trời to hơn rất nhiều so với buổi ban trưa nhưng lại chiếu sáng làm nổi bật hình ảnh hai chàng trai đang nắm tay cùng nhau ngắm biển kia. Những con sóng xô bờ nhanh hơn và mạnh hơn, gió thổi hai rặng phi lao ven bờ nghe xào xạc như đang cất lên khúc ca ca ngợi vẻ đẹp diệu kì cùng vài nét dễ thương của Jungkook và nét đẹp hào hùng, bi tráng pha cùng với ánh mắt ôn nhu của Taehyung dành cho người bên cạnh. Bầu trời như kéo xuống thấp để gần với biển hơn từng đám mây hồng chuyển dần sang màu vàng nhạt, chầm chậm bay trên trời cao rồi chuyển sang xám xịt lấp ló trên bầu trời những ánh sao nhỏ bé.
"Tại sao em lại thích biển?" Taehyung quay sang nhìn người bên cạnh mình, bàn tay vươn lấy năm lấy tay Jungkook.
"Anh không thấy nó rất yên bình sao?" Jungkook mĩm cười nhìn hắn, rồi lại nhìn bầu trời xa xôi kia.
"....." Taehyung im lặng siết chặt tay cậu không vội trả lời.
"Trước kia em thường hay ra biển lắm, nhưng không phải để ngắm mà là để luyện tập, em chạy quanh biển từ sáng cho đến trưa, những lúc mệt đến đứt hơi nhưng cuộc sống ở đó không cho phép em dừng lại, những buổi xế chiều em đều phải đứng quyền và hít đất ở dưới những con sóng kia, chiều tà sóng rất mạnh từng cơn từng cơn đập thẳng vào lưng em, nhưng xã hội ngoài kia không cho phép em chùn bước, khi đó em chỉ mong khóa tập luyện ở biển nhanh chóng kết thúc thôi, có khoảng thời gian thậm chí em còn không dám đặt chân đến đó"
"......"
"Nhưng không ngờ khi cùng anh đến đây cùng anh ngắm biển em mới cảm thấy nó bình yên đến lạ thường, em chợt nhận ra không phải vì bản thân không dám đặt chân đến biển, mà là vì ở biển đó không có người yêu em"
Taehyung nghe lời Jungkook nói mà không khỏi xót xa, đưa tay lên xoa đầu rồi kéo cậu vào lòng để giúp người thương vơi đi những chuyện buồn của trước kia Jungkook thật sự đã quá khó khăn rồi "Em chịu khổ nhiều rồi"
Jungkook nhìn hắn rồi mĩm cười "Chịu khổ một chút cũng không sao, bù lại giờ em có anh"
"Jungkook của anh yên tâm, từ giờ trong hồi ức về biển của em chắc chắn chỉ toàn là hồi ức đẹp, đẹp vì có anh, vì có tình yêu của chúng ta"
"......."
"Nào!" nói xong Taehyung đứng dậy đỡ Jungkook, Mặt Trời cũng đã lặn hẳn từ lúc nào, Jungkook nghe những lời Taehyung nói thì có chút ấm áp nhưng cũng có chút buồn cười.
"Bẩn cả rồi" Kéo Jungkook đứng dậy Taehyung cúi xuống nửa qùy nửa ngồi nâng chân cậu lên đặt lên đùi mình, hắn dùng tay phủi những hạt cát bám dưới bàn chân cho Jungkook rồi cẩn thận mang giày lại cho cậu.
Jungkook nhìn người nọ dùng tay lau bẩn cho mình liền cúi xuống ngăn hàng động đó lại"Em tự làm được mà"
"Yên nào!"
"......"
Buộc xong dây giày, Taehyung cúi thấp người bảo Jungkook leo lên lưng mình "Anh cõng em"
Jungkook leo lên lưng hắn, đầu nằm tựa trên vai Taehyung kể chuyện cho hắn nghe "Lúc trước khi còn ở căn cứ, mỗi lần mà tập mệt quá không còn sức để quay về khu tập luyện thì luôn có một người anh lớn hơn em cũng hay cõng em như thế này."
"......."
"Anh ấy thương em lắm, khi đó cơ thể em yếu, sức khỏe không tốt để tập ngày tập đêm như người khác, nên cứ mỗi lần không chăm chỉ tập em sẽ bị phạt mà anh ấy lại luôn chịu phạt thay em"
"Vậy giờ cậu ta đâu? Anh chưa thấy em đi với ai ngoài cậu Pekey" Taehyung cõng Jungkook trên lưng bước từng bước dạo trên bãi cát, tai lắng nghe người nhỏ kể những gì đã xảy ra với mình.
"Anh ấy vì không chịu được áp lực của thế giới đó nên đã lén rời khỏi căn cứ, khi đó ảnh luôn muốn mang em theo nhưng em không thể "
"Tại sao không thể? Nếu em rời đi em sẽ có cuộc sống tốt hơn"
"Em không muốn anh ấy trốn đã khó khăn rồi còn mang em theo để làm gánh nặng, em còn nhỏ mà, anh ấy cũng chưa gọi là lớn làm sao mà để anh ấy lo cho mình được đây? Không phải em sợ anh ấy không lo dược, mà sợ anh phải vất vả lo cho em, và đến tận bây giờ em vẫn chưa gặp lại người luôn bên cạnh em năm đó"
"Vậy em có nguyện làm gánh nặng của anh không đây? Hửm?" nghe đến đây Taehyung nhìn lại quay mặt qua một bên ngõ ý muốn nghe lời cậu nói.
"....."Jungkook không trả lời, tay chỉ siết chặt cổ Taehyung hơn thôi, mặt cậu vùi hẳn vào hõm cổ của hắn.
Taehyung thấy cậu không muốn trả lời câu hỏi ngượng ngạo như thế liền đánh sang câu khác "Theo anh biết em gặp Pekey chỉ mới đây thôi, vậy trước đó trong lòng có tâm sự em thường nói cùng ai?"
"Không nói ạ"
"......"
Jungkook suy nghĩ một lúc liền nói"Em không có bạn, em không muốn kết bạn, em không muốn gần gũi với bất kì ai, không có ai thật sự tốt với em cả, họ luôn đối xử tệ bạc, chỉ xem em như một bao cát để mỗi khi tức giận liền mang ra đánh...." Cậu siết chặt tay kiềm nén sự tức giận trong lòng "...và những người đó giờ đã cùng nhau nằm chung một chỗ cả rồi"
Nghe cậu nói thế, tim Taehyung bổng nhói lên, quằn quại đau lòng đến khó thở. Rốt cuộc tiểu tâm can của hắn đã từng chịu bao nhiêu điều tồi tệ như vậy? Để rồi Jungkook của bây giờ chính là bi thương quá mức, một mình chiến đấu với thế giới tàn khốc, một mình chịu đựng những khó khăn của xã hội và tự mình chữa lành những vết thương sâu tận đáy lòng ....
Trong mắt Jungkook có lẽ hoàng hôn là thứ đẹp đẽ nhất, là thứ không thể bỏ lỡ, nhưng trong mắt Taehyung chắc chắn Jungkook là thứ khiến hắn chỉ muốn mãi đắm chìm trong cái nét đẹp quyến rũ động lòng người này và cũng là người mà cho đến chết hắn cũng không nở mà rời xa.
Hoàng hôn và Jungkook rất giống nhau cả hai điều rất đẹp, nhưng hoàng hôn đến và đi cũng thật nhanh, có đôi lúc Taehyung cũng sợ điều đó xảy ra, sợ rằng cậu giống như hoàng hôn.
Nhưng hoàng hôn đi rồi sẽ trở lại.
Vậy còn Jungkook? Nếu ngày nào đó Jungkook rời đi liệu có trở lại hay không?
3