Đặt Jungkook an ổn xuống giường, đắp chăn cẩn thận, bật máy xông tinh dầu lên cho cậu dễ ngủ, sau đó Taehyung quay lưng định rời đi thì bị bàn tay Jungkook níu lại "Đi đâu vậy ạ?"
"Bảo bối ngoan! Anh xuống nói chuyện với Eunwoo tí, rồi sẽ lên ngủ cùng em, được chứ?" Taehyung quay lại ngồi xuống cạnh giường, gỡ bàn tay đang nắm vạt áo mình xuống rồi bỏ lại vào trong chăn, nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc đang vươn trên trán của cậu rồi đặt lên đó một nụ hôn.
"Không muốn"
"Được rồi, ngoan" Taehyung làm sao có thể nỡ bỏ bảo bối của hắn được chứ, nói rồi hắn nằm xuống kế bên rồi ôm cậu vào lòng, vỗ nhẹ lên tấm lưng gầy gò của Jungkook để cho cậu cảm thấy an tâm mà dễ ngủ. Nhận được cái ôm ấm áp từ Taehyung, cậu càng rúc sâu vào bờ ngực hắn hơn, thêm cái mệt mỏi của cả ngày hôm nay nên rất nhanh chóng Jungkook đã chìm vào giấc ngủ.
Cảm thấy hơi thở người trong lòng đã ổn định, Taehyung nhẹ nhàng gỡ cánh tay đang siết chặt người mình ra, cẩn thận bước xuống giường, tắt đèn sau đó đi ra ngoài.
"Jungkook ngủ rồi?" Eunwoo thấy Taehyung xuống một mình thì liền lên tiếng hỏi.
"......." Gật đầu thay câu trả lời, Taehyung đi đến chỗ Eunwoo và Pekey đang ngồi, mà ngồi xuống phía đối diện.
"Rốt cuộc là sao?"
*1 tháng trước*
*Tút tút tút......* Từng tiếng máy móc trong phòng Jungkook cứ liên tục vang lên, căn phòng tràn ngập mùi tinh dầu bưởi, trên chiếc giường rộng lớn có hình ảnh của một thanh niên đang nằm thoi thóp, trên người chi chít những dây điện, ống chuyền nước, ống thở oxi,....
Đôi chân mày rậm rạp thanh tú khẽ nhíu lại vì khó chịu rồi dần dần mở mắt ra, Jungkook mệt mỏi đưa bàn tay không có ống truyền dịch lên che đi cái ánh sáng le lói của ánh Mặt Trời vì sau nhiều ngày nên mắt cậu vẫn không thể tiếp thu được ánh sáng cho nên có chút khó khăn khi đối diện với nó. Jungkook nằm im nhìn trần nhà rồi suy nghĩ mọi thứ đã diễn ra, khoảng một lúc sau thì cánh cửa phòng được hé mở Jungkook vội nhắm mắt mình lại.
Người bước vào phòng là bác sĩ Kang, ông đến để kiểm tra và tiêm chất dinh dưỡng cho cậu.
"Jeikei? Cậu tỉnh rồi?" kiểm tra một lúc, bác sĩ Kang phát hiện bệnh nhân này đã có dấu hiệu khôi phục, và cũng đã dần tỉnh dậy, ông thử gọi tên cậu xem.
Jungkook biết mình không thể giấu được người bác sĩ tài ba này, liền mở mắt ra nhìn ông, Bác Kang thấy cậu đã thật sự tỉnh liền vui mừng không thôi, vội vàng định chạy ra gọi Taehyung nhưng liền bị Jungkook ngăn lại.
"Khoan đã! Đừng báo cho mọi người cháu đã tỉnh, cháu cần tìm ra người hãm hại mình. Người đó nhất định sẽ không để yên cho cháu hồi phục dễ dàng được, vài ngày nữa nhất định sẽ có người giở trò khiến cháu chết một cách nhanh nhất, vì không lâu nữa là đến ngày nhậm chức rồi"
"Nhưng bgài đã đoán được người đó là ai chưa?"
"Bác quản gia!"
6
Kế hoạch được lập ra, việc Jungkook đã tỉnh dậy ngoài bác sĩ Kang ra thì không một ai hay biết, cho đến một hôm, mọi người điều ra ngoài để xử công việc thay cậu, thì ngay lập tức cửa phòng của Jungkook được mở, và không ai khác chính là người cậu mong đợi bấy lâu nay - bác quản gia.
"Đáng tiếc cho một thằng nhóc như mày, khi còn quá trẻ lại nắm trong tay một quyền lực mạnh đến thế, nhưng không may lại mang trong người chất độc để rồi sống không bằng chết mà nằm đây, nhìn mày thoi thóp như thế này chẳng khác nào con chó hoang bị mất đi tứ chi của mình, thôi thì tao có lòng tốt sẽ giúp mày đi trước một đoạn cho thanh thản hơn" Nói rồi gã ta tiêm vào bịch dịch của Jungkook một lượng thuốc gì đó khiến cho mạch đập cùng huyết áp của Jungkook nhanh chóng giảm xuống.
Các y tá nhận được tín hiệu từ máy đo của Jungkook thì vội vàng báo cho bác sĩ, Bác sĩ Kang nhận được tin liền ngay lập tức chạy lên quả nhiên như những gì Jungkook đã nói, đã có người giở trò với cậu, may là trước đó ông đã tiêm một lượng kháng thể mạnh cho cậu, có thể chống lại được các chất hại khi vào cơ thể, và vì máy móc cũng đã được xử lí qua, nên khi nhận thấy bất thường thì chúng liền có phản ứng.
*Ngày báo tin Jungkook qua đời*
"Phóng điện"
"175J"
"Phóng điện"
"Thêm đi. 200J"
"Phóng điện"
"Được rồi đấy bác sĩ, ra báo với mọi người rằng ông đã cố hết sức. Nhớ! Phải nói làm sao cho bác quản gia tin chuyện này là thật" Jungkook nằm trên giường nhìn đám y tá và bác sĩ đang làm việc một bên kia liền lên tiếng.
.
Một giọt, hai giọt, ba giọt, từng giọt nước mắt cứ liên tục lăn trên má Taehyung, hắn khóc rồi, hắn thật sự khóc rồi, khóc vì đã mất đi bảo bối, bảo bối mà hắn cưng chiều nhất đã rời bỏ hắn mà đi.
"Bảo bối! Đừng ngủ nữa được không em? Dậy nói chuyện với anh đi em"
"......"
"Mở mắt ra nhìn anh đi em! Anh Taehyung đây, Kim TaeHyung đang ở trước mặt em đây"
"........"
Taehyung vẫn cứ ngồi đấy, vẫn cứ liên tục gọi tên Jungkook, nhưng đáp trả lại hắn chỉ là một khoảng không im lặng và tiếng tút tút của máy móc.
Khuôn mặt Jungkook ấy từ khi nào đã không còn hồng hào nữa thay vào đó là một màu xanh nhợt nhạt, đôi môi ấy từ khi nào đã không còn mềm mại nữa mà thay vào đó là những với vảy bong tróc do khô khốc gây nên, đôi mắt long lanh ấy không biết đã bao lâu rồi Taehyung không còn nhìn thấy nữa, đến bây giờ cũng vậy nó mãi mãi nhắm nghiền lại theo thời gian. Đến hơi thở yếu ớt ngày nào giờ đây cũng không còn phả ra nữa, một lần cũng không.
"Bảo bối! Em tàn nhẫn đến mức để anh lại một mình hay sao?"
Bàn tay được Taehyung bao trọn của Jungkook khẽ động đậy, cậu không nỡ nhìn thấy hắn đau khổ vì mình thêm lần nào nữa, nên cậu quyết định sẽ cho Taehyung biết sự thật này.
3
"Taehyung à!" Jungkook khẽ gọi tên hắn, cái tên mà dù trong mơ cậu vẫn luôn ghi nhớ.
"Bảo bối?" Taehyung nghe tiếng gọi tưởng như mình nghe nhầm, nhưng khi vừa ngước mặt lên nhìn gương mặt của Jungkook, thì hắn không hỏi bất ngờ. Bảo bối của Taehyung thật sự đang mở mắt nhìn hắn sao?
2
"Em xin lỗi" Jungkook khó khăn ngồi dậy, ôm lấy Taehyung, cái ôm mà cậu hằng mong nhớ, cái ôm mà có chết cậu cũng không thể quên.
"Chuyện này là sao?"Bình tĩnh lại mọi chuyện Taehyung như nhận ra điều gì đó, vội đỡ Jungkook ra nhìn thẳng vào mắt cậu mà hỏi.
"..........." Jungkook kể hết mọi chuyện cho Taehyung nghe, hắn như đã hiểu hết tất cả, nhưng ngay lập tức lại quay ra tức giận, tức giận vì Jungkook dám che giấu hắn, tức giận vì Jungkook dám lừa hắn bằng cách này, tức giận vì Jungkook dám mang mạng sống của mình để làm mồi nhử cho tên kia xuất hiện, và tức giận vì Jungkook lại một lần nữa có ý định bỏ rơi hắn.
Jungkook ôm chặt lấy hắn, vùi mặt vào lồng ngực Taehyung, gắng hết sức để hấp thụ hơi ẩm, hương thơm trên người hắn.
"Anh có biết cảm giác khi chết như thế nào không?"
"......"
"Em đã từng thử qua."
"......."
"Rất lạnh, từng giọt, từng giọt máu trên cơ thể cứ dần dần trở lên lạnh lẽo, em rất nhớ anh, rất nhớ mọi người, sau đó em bỗng nhớ ra, nếu em chết đi em sẽ không còn cơ hội được làm bảo bối của anh, không còn cơ hội
hẹn hò với anh, không còn cơ hội cùng anh đi xem phim, không còn cơ hội níu lấy tay anh cùng đi dạo phố..."
1
"Đừng nói nữa...xin em" Taehyung ôm chặt cơ thể đang run rẩy của Jungkook, cơ thể cao lớn của hắn cũng khẽ run run.
"Em...em đã rất sợ Taehyung à"
"Ngoan! Có anh đây rồi, không có gì làm bảo bối của anh sợ nữa cả, anh hứa đấy"
*Trước lễ sắc phong 1 ngày*
"Vậy thì cùng nhau đi xem kịch vui thôi, để xem ai mới là người đủ bản lĩnh để làm kẻ đứng đầu " Nói rồi Taehyung bỏ đi một mạch lên phòng, căn phòng mà trước kia Jungkook vẫn hay nằm, để lại 4 ánh mắt hoang mang đầy lo sợ của Eunwoo và Pekey.
Ngã tấm lưng rộng lớn xuống giường, nơi vẫn còn thoang thoảng mùi hương của cậu, Taehyung tham lam hít lấy hít để nó, cảm nhận như Jungkook vẫn chưa hề rời đi, Jungkook vẫn luôn luôn ở bên cạnh hắn. Căn phòng này dù có chủ nhân hay không nó vẫn như thế, vẫn mang lại cho Taehyung một cảm giác ấm áp, mặc dù Jungkook không còn nữa hắn vẫn có thể cảm nhận được từng đêm cậu vẫn luôn ngủ trong vòng tay của hắn.
"Bảo bối à! Anh nhớ em"
"Không ai theo lên cả" Jungkook từ sau cánh cửa xuất hiện, kiểm tra chắc chắn rằng không ai đi theo Taehyung lên phòng thì cậu mới dám lên tiếng, nhẹ nhàng đi đến chỗ Taehyung đang nằm rồi nằm xuống đặt đầu lên cánh tay của hắn.
"Vụng trộm thế này cũng tốt, chỉ có mỗi anh được nhìn thấy em" Taehyung siết chặt lấy eo Jungkook rúc mặt vào hõm cổ mà tham lam hít lấy mùi hương dịu nhẹ của cậu.
"Em thì thấy bức quá đi mất, ở suốt trong phòng thật sự rất chán"
"Hay là?...." Taehyung đột nhiên chòm người dậy đè Jungkook dưới thân, nở một nụ cười ranh mãnh, tay dần dần đi vào chiếc áo mỏng của cậu.
"Nè nè! Ngày mai em còn giải quyết chuyện đại sự đấy" Jungkook dĩ nhiên biết hết ý đồ của Taehyung, cậu vội ngăn bàn tay đang xoa nắn nhũ hoa của mình lại.
"Vậy thì hôm nay, sẽ giải quyết chuyện đại sự của anh" Dứt câu Taehyung cúi xuống ngậm lấy chiếc môi hồng hào của Jungkook, hắn điên cuồng ngấu nghiến cho đến khi cậu không còn dưỡng khí nữa thì mới luyến tiếc buông ra.
.
"Chậm thôi! Yahh Kim Taehyung, tôi giết chết anh, anh có biết tôi vừa khỏi bệnh không hả?" Jungkook bị Taehyung chơi đùa nơi lỗ huyệt đến sưng tấy lên, làm cậu bực bội không thôi mà giở giọng quát mắng. Nhưng Taehyung không vì thế mà giảm tốc độ, càng nghe Jungkook hét hắn càng kích thích hơn, phía bên dưới như trướng lên một vòng.
Cũng may là phòng cách âm chứ không mọi thứ đổ sông để biển cả.
"Vậy thì tôi sẽ thao nát cái lỗ này của em"
Cuộc hoan ái trôi qua, Taehyung giúp Jungkook vệ sinh sạch sẽ thay cho cậu một bộ đồ ngủ rồi ôm cậu lại giường.
"Em vẫn luôn thắc mắc, tất cả nguyên liệu có trong thuốc em điều tìm ra, nhưng vẫn có một loại không thể biết được, đó là gì vậy?" nằm trong vòng tay rộng lớn của Taehyung, Jungkook tựa vào ngực hắn mà hỏi.
3
"Em đoán xem" Taehyung cưng chiều vuốt những lọn tóc trên trán cậu, sau bao nhiêu khó khăn cuối cùng Taehyung vẫn có thể ôm Jungkook vào lòng mà nâng niu, trước đây hắn từng nghĩ, ngay từ khi cậu đặt chân vào máy bay để về Hoa Kỳ thì có lẽ đời này Jungkook mãi sẽ không thuộc về mình nữa, nhưng thật không ngờ giây phút này người hắn ôm vẫn mãi là Jeon Jungkook bảo bối mà hắn yêu nhất.
"Em không biết! Pekey đã tìm rất rất lâu, nhưng vẫn không thể tìm ra được, cho nên em mới đi đến bước đường cùng như thế này"
"Là máu của anh"
"Sao cơ?" Jungkook nghe câu trả lời của Taehyung liền vô cùng ngạc nhiên, vội ngước đôi mắt long lanh của mình lên nhìn hắn.
"Anh cũng không ngờ máu của anh là thành phần chủ chốt cho thuốc giải của em"
*Sáng hôm sau*
"Nếu em muốn đến hội nghị cũng phải cần có thiệp mời mới có thể vào ở đấy vệ sĩ canh gác rất nghiêm ngặt, nếu muốn trà trộm, thì em có thể nhưng chỉ là không muốn tốn sức vào những chuyện nhỏ nhặt này thôi" Jungkook dựa lưng trên giường nhìn Taehyung đang chuẩn bị mọi thứ để đến hội nghị kia mà nói.
"Không cần lo, lát nữa Pekey sẽ mang đến cho em" Taehyung đeo chiếc đồng hồ lên tay rồi nhìn sang cậu trả lời.
"Anh nói cậu ấy biết rồi?"
"Không"
"Chắc sẽ ngạc nhiên lắm đây"
"Ừm, nhưng anh vẫn thích vụng trộm như thế này hơn" Chống hai tay lên giường Taehyung cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi mềm mại của Jungkook.
"Anh nghiêm túc một chút" Miệng thì nói nghiêm túc, nhưng hai tay Jungkook lại đưa lên cau lấy cổ Taehyung kéo hắn lại gần để nụ hôn dễ dàng hơn.
"Được rồi, anh đi trước đây, tí gặp em sau, nhớ cẩn thận đừng kích động quá, không tốt cho cơ thể biết chưa?" môi lưỡi day dưa một lúc Taehyung luyến tiếc rời khỏi môi Jungkook, hắn nhanh chóng đặt thêm lên môi cậu một nụ hôn rồi rời khỏi phòng vì dưới lầu Eunwoo vẫn còn đang đợi.
Vài phút sau khi Taehyung rời khỏi biệt thự, theo lời dặn của hắn Pekey không theo hai người họ mà đi đến phòng mà trước kia Jungkook vẫn hay ở, Pekey không biết có việc gì mà tối qua Taehyung dặn sau khi người trong biệt thự đi hết thì hãy lên phòng của hắn.
"Đã lâu không gặp" cánh cửa phòng vừa được mở ra, một giọng nói quen thuộc của Jungkook vang lên khiến Pekey hoảng sợ điêu đứng cả người.
"Jei...Jeikey?" Pekey như không tin vào mắt mình, chẳng lẽ trên đó nhàm chán quá nên Jungkook về đây gặp anh sao?
1
"Ừm"
"Jeikei à...tao....tao biết là mày không nỡ rời xa tao cũng như mọi người, nhưng mày hãy an tâm mà yên nghĩ nơi thiên đàng có được không? Tao sẽ giúp mày lo liệu mọi thứ, mày nên siêu thoát đi đừng vương vấn điều gì nơi trần gian này nữa, được....được chứ?" Pekey vừa ngạc nhiên vừa hoảng sợ, sống hai mươi mấy năm cuộc đời lần đầu tiên gặp lại người đã khuất vào ban ngày, nói không sợ là nói dối, mặc dù đây là Jungkook nhưng là Jungkook nên anh mới càng sợ hơn.
2
Jungkook đang vui vẻ vì có thể nói chuyện với Pekey nhưng rất nhanh chóng biết sắc. Pekey đây là đang cho rằng cậu là ma sao? Không ngờ cánh tay phải nổi tiếng lạnh lùng giống chủ nhân của mình lại sợ ma cơ đấy! Vậy thì trêu chút cho có không khí buổi sáng.
"Pekey à.....! Mày biết đấy, mày luôn theo tao, bên tao mọi thúc mọi nơi, là người thân cận nhất của tao, nên dù có chết tao vẫn phải dẫn theo mày, khi sống mày là cánh tay phải của Jungkook tao vậy khi chết mày cũng phải làm cánh tay phải của tao rõ chưaaaaa" Chữ 'chưa' cuối cùng được Jungkook đặc biệt kéo dài ra cho tăng thêm phần đáng sợ.
Pekey nghe những lời Jungkook nói vậy liền cả kinh, nhưng rất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, Taehyung bảo anh lên đây chắc chắn biết rằng Jungkook sẽ về và muốn mang theo anh, dù sao mạng này là của Jungkook mang về vậy thì có chết cũng nguyện theo Jungkook.
"Được rồi! Mày đi một mình chắc buồn lắm, tao nơi trần gian này không có mày cũng chả có gì thú vị, thôi thì từ bỏ chốn hồng trần đầy rẫy chông gai này để theo mày yên nghĩ nơi suối vàng" nói đoạn Pekey rút sau lưng khẩu súng luôn mang bên mìn ra đưa lên trán mình, ngay tức khắc chuẩn bị bóp còi thì liền bị Jungkook vội vàng chạy đến.
"Này này! Tao đùa thôi" Jungkook giật lấy khẩu súng ra khỏi ray Pekey, còn Pekey thì vẫn ngơ ngác chẳng lẽ chưa bắn mà đã chết rồi sao? Tại sao Jungkook có thể chạm vào mình được chứ? Còn rất chân thật nữa.
"Không đùa nữa" thấy gương mặt hoang mang của Pekey, Jungkook không thể nào ngượng cười được, liền phấn khích vì vừa trêu Pekey một vố, nhưng rồi cũng lấy lại sắc thái nghiêm túc mà đi ngồi xuống giường kể hết mọi chuyện cho Pekey nghe.
Lúc đầu Pekey vẫn chưa thể tin được chuyện này là thật, nhưng lúc sau thì vô cùng vui mừng khi Jungkook vẫn còn sống còn vừa mới trêu mình nữa. Anh vui đến mức thiếu điều muốn ôm chầm lấy cậu.
Sau khi kể hết mọi chuyện thì Pekey cũng ngầm hiểu ra mọi thứ, vội lấy tấm thiệp mời của mình đưa cho Jungkook, đợi cậu chuẩn bị hết rồi cả hai cùng nhau đến hội nghị.