Ông Trùm Đương Nhiệm Full

*Bar B&Q*

Vào bar Jungkook chọn một bàn ở góc khuất cùng với ly rượu và đĩa trái cây, tâm trạng cậu đang không tốt cộng với lão già phiền phức cứ ám lấy cậu mãi nên trong lòng không thấy gì thú vị cả. Đáng ra bây giờ Jungkook phải đang nằm dài trên giường cùng với chiếc chăn ấm cúng của mình mà đánh một giấc chứ không phải ở đây nghe mấy tiếng nhạc sập sình chói tai này đâu.

Jungkook đưa mắt tìm kiếm khuôn mặt mà cậu đang muốn tìm, dò xét xung quanh một lúc mắt cậu dừng lại ở người đàn ông mặt bộ vest đen trông có vẻ 48 50 tuổi ở phía xa xa kia đang lén lén lút lút chuyền qua tay một người Tây cao lớn bị màu trắng không có nhãn tên công ty. Jungkook lấy điện thoại đưa lên chụp sau đó nhấn nút gửi cho Pekey cùng với dòng chữ "Giải quyết tên Tây kia đi" xong xuôi cậu cất điện thoại đứng dậy định tiến đến chỗ lão ta.

"Jungkook?" chân chưa đi bao xa một người đàn ông đang đi tới thấy cậu liền gọi.

"Anh Namjoon?" Jungkook nghe có người gọi mình liền nhìn lên.

"Bác sĩ?" cậu nhìn qua người kế bên NamJoon nhìn rất quen mắt liền nhớ ra đây là người hôm bữa chữa trị cho mình.

"Chào! Cậu là Jungkook đó sao?" Seokjin dơ tay ra bắt tay chào bệnh nhân đặc biệt hôm đó được Taehyung mang đến, nhưng anh không nhận ra được bởi vị cậu của hôm đó và bây giờ hoàn toàn như hai người khác vậy. Hôm đó, Jungkook là một người lạnh lùng, nhu nhuận, hôm nay Jungkook như một kẻ ăn chơi bởi cậu mặt chiếc quần jean đen bó sát đôi chân dài, cùng chiếc sơ mi rộng.

"À vâng"

"Gọi tôi là Jin được rồi"

"Cậu định về sao?" NamJoon sau khi thấy màn chào hỏi qua đi liền lên tiếng.

"Vâng ạ"

"Ở lại uống với anh vài ly, sau hôm đó anh cũng chưa có dịp cảm ơn cậu một cách đoàn hoàn"

"Có gì đâu, chuyện nên làm thôi mà"

"Thôi nào, lại đây đi" NamJoon tiến lại một bàn gần đó ngồi xuống, Seokjin cũng bước theo sau, Jungkook nghe anh nói vậy cũng đi tới không quan tâm lão già kia nữa, dù sao về sau sẽ gặp lão dài dài.

"Cho tôi 1 chai Belver Bears" Belver Bears là một loại rượu mà chỉ những khách VIP mới có thể thưởng thức nó, c hai rượu vodka này được trang bị đèn nền tạo điểm nhấn thu hút lạ mắt

"Phiền anh cho tôi hộp sữa chuối" Jungkook không uống được rượu nhưng cậu cực kì thích sữa chuối, đây là thứ uống yêu thích nhất của cậu.

"Đến đây rồi thì phải uống rượu chứ?" NamJoon đợi nhân viên đi xong nhìn qua cậu nói.

"Thật ngại quá! Tôi không uống được rượu" .

"Cậu với Taehyung tình cảm hai đứa tốt nhỉ?" NamJoon lắc lư ly rượu thứ 2 trên tay hỏi, với đôi mắt trải qua khá nhiều chuyện, anh có thể nhận ra rằng Taehyung và Jungkook không đơn giản là cấp trên và cấp dưới.


"Vâng? Cũng thường thôi ạ" Jungkook có hơi bất ngờ khi bị hỏi về chuyện này nhưng rồi cũng lấy lại bình tĩnh nhàn nhạt trả lời.

"Không bình thường chút nào, ánh mắt nó dành cho cậu rất khác, anh thấy Taehyung nó quan tâm cậu lắm, anh chơi với nó mấy năm trời nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy nó quan tâm, chăm sóc một ai đó. Nó vốn là con người vô cảm không để ý đến bất kì ai, không ai dám nhìn thẳng vào mắt nó cả, nó luôn tỏ ra bình tĩnh trong tất cả mọi việc, nhưng cậu là người đầu tiên khiến nó cuống cuồng lên vì lo lắng đấy " SeokJin nhìn cậu lên tiếng, với anh cũng vậy chơi chung với Taehyung khá nhiều năm anh biết rất rõ về con người của hắn.

"Đến anh bị thương mà nó cũng không hỏi lấy một tiếng" NamJoon ủy khuất nói chen vào.

"Anh nói ai đó?" một người đàn ông đang bỏ hai tay vào túi từ từ đi đến chỗ ba người,nghe nhắc đến mình liền lên tiếng.

"Ch...chủ tịch?" Jungkook nghe thấy giọng nói quen thuộc liền quay ra, NamJoon và SeokJin cũng đồng lượt nhìn theo cậu.

"Chủ tịch?" người trước mặt đanh giọng nói, ban nãy đang dự tiệc ở Jung thị cùng Mary trong lòng cảm thấy không vui, đầu óc cứ suy nghĩ đến Jungkook, không biết cậu đang làm gì, không biết cậu đã ăn tối chưa. Những câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu hắn, nhưng rồi Hoseok gọi cho hắn nói rằng mới gặp thư kí của mình ở bar đang ngồi cùng với NamJoon. Taehyung không nhanh không chậm liền bảo có việc nên đưa Mary về nhà sau đó phóng thẳng đến địa chỉ mà Hoseok đã gửi. Taehyung biết bar phức tạp như thế nào hắn cũng biết cậu không dễ gần nhưng hắn không muốn bất kì ai để ý đến con thỏ nhỏ xinh đẹp của mình.

"Sao anh lại ở đây?" Jungkook thắc mắc hỏi đáng ra bây giờ hắn phải đang ở bữa tiệc mới đúng chứ.

"Tại sao không ở đây?" Taehyung nhẹ giọng trả lời.

"Đến rồi thì ngồi xuống đi" NamJoon lên tiếng cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, Taehyung nghe thế liền ngồi xuống kế bên Jungkook.

.

"Taehyung uống cà phê đi, em mới tìm thấy loại mới ra này anh xem có vừa miệng không?" Mary mang ly cà phê nghi ngút khói vào đặt lên bàn làm việc cho Taehyung. Lúc thấy Jungkook tự chuyển ra ngoài trong lòng cô ta vui vẻ không thôi cảm thấy Jungkook khá biết điều nên ả càng ngày càng lên mặt. Ả biết Jungkook có tình cảm với Taehyung nhìn vào cách cư xử cũng như ánh mắt cậu dành cho hắn với giác quan của người phụ nữ khiến cho ả biết cậu chính là con mồi cần phải diệt trừ.


Sau đêm ở bar hôm đó đến nay cũng đã được 1 tuần, vì có sự xuất hiện của Mary nên Jungkook không còn nằm dài trên sofa của Taehyung như mọi khi nữa, bàn làm việc cũng được cậu yêu cầu mang ra ngoài, cậu không muốn làm phiền hai người họ nói chuyện. Cũng từ đó mà những lần Jungkook gặp mặt Taehyung càng ít hơn nói đúng ra là cậu tránh mặt hắn, vì cậu không muốn chen chân vào cuộc tình của hắn và Mary, cậu biết mình chả là gì cả trước sau gì cũng sẽ rời khỏi đây nhanh thôi, Jungkook không muốn thứ tình cảm chưa đi đến đâu này khiến mình phải bận tâm, những khi báo cáo lịch trình cậu chỉ nói nhanh gọn lẹ sau đó rời đi ngay không đợi hắn hỏi thêm câu gì. Taehyung dạo này không biết tại sao mà cậu cứ thờ ơ lạnh lùng với mình, nên trong lòng ngày nào cũng tức giận khó chịu.

"Tôi không uống cà phê" Taehyung nhìn ly cà phê thơm nức nở trước mắt nhưng lại không muốn uống, thứ nhất là vì đó không phải là đồ của Jungkook làm, thứ hai là vì lúc trước cậu bảo hắn không được uống cà phê nữa nên đến nay một giọt hắn cũng không động đến mà thay vào đó hắn thường xuyên uống nước trái cây hơn, có khi được cậu pha cho ly sữa thì hắn vui đến chín tầng mây. Ai mà biết được Chủ tịch Kim thị nổi tiếng lạnh lùng mặt lạnh vì được Thư kí Jeon pha cho ly sữa nóng mà vui cả ngày đâu.

"Chẳng phải trước kia anh rất thích cà phê sao? Em biết anh rất thích nên đã lên mạng tìm những loại ngon nhất mang về cho anh đấy" Mary ủy khuất nhìn hắn, nhìn vẻ bề ngoài Mary là một người dịu dàng, ra dáng của một tiểu thư xinh đẹp động lòng người, nhưng sau bên trong cô là một con cáo già làm đủ mọi cách để tiêu diệt những người ở gần Taehyung của ả. Ả cũng có thể giết chết bất kì ai dám đứng gần hắn, lúc Mary còn ở nước ngoài đã cho người ở bên này theo dõi canh chừng những con hồ ly đến gần Taehyung, và kết cục của những người đó là bị cô cho biết mất khỏi thế giới này ngay lập tức mà chưa kịp biết lí do. Ả chính là con người như vậy, độc ác, giả tạo, giết người không nương tay chỉ vì muốn chiếm Taehyung là của riêng.

"Đó là trước kia" Taehyung cũng không thèm quan tâm đến cô vốn dĩ hắn chả có cảm tình gì với ả cả, cảm thấy có ả rất phiền phức nhưng vì Mary có  bà Kim ở phía sau chống lưng nên hắn cũng không muốn nói gì nặng lời, chỉ tỏ vẻ chán ghét để cho ả biết mà tránh.

Vậy mà ả cứ mặt dày bám lấy không thôi.

"Nhưng đ.."

"Ra ngoài đi, gọi Jungkook vào đây" Taehyung không đợi cô nói hết câu mà cắt ngang lời, hắn không muốn tốn thêm thời gian với cái người phiền phức này nữa.


"Vâng ạ" Mary bực bội cúi đầu ra ngoài, chỉ biết im lặng rời đi chứ nào dám nói thêm câu gì.

"Jungkook! Chủ tịch gọi cậu" Mary đi ngang qua Jungkook nói, còn tặng thêm cậu cái liếc mắt không mấy thiện cảm.

"Vâng?" Jungkook hơi ngạc nhiên khi nghe ả nói, bình thường chỉ khi có lịch trình cậu mới vào báo cáo ngoài ra không phận mà vào nữa vậy mà hôm nay hắn đòi gặp cậu.

"Cậu đừng có mà bày ra cái vẻ mặt ngây thơ đó, tôi thấy kinh tởm lắm, đồ không biết xấu hổ"

.

"Anh gọi tôi?" Jungkook vào phòng tiến lại chỗ hắn mà hỏi nhưng cậu vẫn đứng ở khoảng cách khá xa, cậu đang suy nghĩ xem bản thân đã làm gì sai khiến hắn tức giận đến mức gọi mình.

"Lại đây" Taehyung rời mắt khỏi máy tính ngã người ra ghế bảo cậu lại chỗ mình.

"Anh có g..."

"Tôi bảo em lại đây" Taehyung gằn giọng, trong giọng nói có chút tức giận. Hắn đang cực kì tức giận khi thấy Jungkook giữ khoảng cách với hắn, hắn tức giận khi cậu cứ tránh né hắn, hắn tức giận vì mấy hôm nay cậu không để tâm đến hắn. Jungkook thấy Taehyung đang tức giận liền cúi đầu đi đến gần và cũng như thói quen cũ hắn kéo cậu ngồi xuống đùi mình tay tìm đến chiếc eo mà bấy lâu nay không được chạm tới mà ôm chặt.

"Buông ra" vẫn như cũ Jungkook vẫn vùng vẫy thoát khỏi Taehyung, nếu như cậu không biết rằng hắn đã có hôn ước thì cậu sẽ không phản kháng, nhưng hiện cậu đã biết rồi, chưa kể hô thế hắn còn đang ở ngoài kia cậu không muốn tiếp xúc thân vật với người này thêm nữa, cậu không muốn trở thành kẻ phá vỡ hạnh phúc người khác .

"Đừng bướng" Taehyung siết chặt tay hơn Jungkook cảm thấy mình đang ở thế bị động nên cũng ngồi yên không nhúc nhích.

"........"

"Ngoan! Nói tôi nghe tại sao lại tránh mặt tôi? Hửm?" hắn thấy cậu đã yên vị thì hài lòng lên tiếng, nhưng tay vẫn không buông lỏng vì chỉ cần hắn lơ là một chút thì cậu sẽ thoát ra ngay.

"Tôi không có" Jungkook cúi đầu xuống xoay mấy ngón tay của mình.

"Không có?" Taehyung nâng mặt cậu lên đối diện với mình

Cậu định nói dối hắn đến bao giờ?

"....." Jungkook gật đầu ngại ngùng tránh đi ánh mắt đang dò xét mình của Taehyung, nhưng vẫn không thoát được bàn tay đang giữ chặt cằm mình.

"Vậy tại sao lại dọn ra ngoài?" hắn vẫn giữ gương mặt lạnh hỏi cậu.


"Muốn....riêng tư" Jungkook nói dối một cách hoàn hảo nhưng rất tiếc không thể qua mắt được Lão Đại của Hắc Bang.

"Nói thật" Taehyung đang dần mất kiên nhẫn, nếu như với những kẻ dòng do như Jugkook thì đã bị hắn cho ăn ngay một viên đạn giữa sọ rồi, nhưng đây là cậu là Jungkook, hắn không hành động, chỉ kiên nhẫn ngồi đợi cậu nói.

"Vì tôi không muốn làm..phiền hai người" Jungkook thấy ánh mắt sắc lạnh của Taehyung liền bối rối nói, tuy cậu không ngán một ai nhưng đối diện với ánh mắt này của hắn quả nhiên có chút đáng sợ.

"Hai người?" Taehyung thắc mắc nhướng mày hỏi lại.

"Thì anh và.. vị hôn thê"

"Đồ ngốc" Taehyung nghe cậu nói có hơi bất ngờ nhưng suy nghĩ lại một lúc liền bật cười cốc đầu cậu, không dừng lại thuận thế hắn hôn nhẹ lên môi Jungkook một cái rõ kêu.

"A.. Anh nói ai ngốc hả?"

"Em chính là con thỏ ngốc" Taehyung mĩm cười cưng chiều xoa đầu cậu.

"Yahh!"

"Hửm?"

"Tôi..tôi là Jungkook đấy nhé không phải con thỏ ngốc gì đó đâu"

"Được rồi em là Jungkook, là của tôi được chưa" Taehyung thấy cậu hành động quá đổi đáng yêu không kìm lòng được mà mĩm cười.

"Được" cậu gật đầu hài lòng.

"......."

"Mà khoan gì mà của anh hả?" giờ Jungkook mới để ý đến câu nói sau cùng của người nọ.

"Em đáng yêu quá đi, tôi bảo này Mary chỉ là hôn thê do ba mẹ tôi đính ước mà thôi, còn tôi muốn lấy ai làm vợ thì đó là quyền của tôi, không ai ngăn cản được cả, em đừng lo, giờ thì đi ăn trưa thôi tôi đói rồi " Taehyung thấy Jungkook xù lông, thấy vậy liền không trêu nữa, giải thích rõ cho cậu biết, sau đó đặt cậu xuống đất cùng nhau ra ngoài.

"Tại sao tôi phải lo chứ" Jungkook lẩm bẩm trong miệng lẽo đẽo đi theo sau Taehyung, dù cậu nói nhỏ nhưng những lời đó vẫn lọt vào tai hắn.

.

Kể từ hôm đó khi Taehyung nói Jungkook không cần bận tâm về chuyện của hắn và Mary thì cậu không còn tránh mặt hắn nữa, mọi thứ điều quay lại quỹ đạo ban đầu, nhưng vẫn có một con người không hài lòng vì điều đó. Mary không cam tâm khi nhìn thấy Taehyung của ả dùng ánh mắt hết sức ôn nhu, cưng chiều nhìn Jungkook, điều đó càng khiến ả căm thù Jungkook hơn và tính chiếm hữu của ả ngày càng cao. Ả chỉ muốn nhanh chóng làm cho Taehyung thành của riêng mình mà thôi, để cậu không còn bất cứ cơ hội nào đến với người của mình nữa.

Hôm nay, Jungkook được về sớm, đáng ra còn 2 tiếng nữa cậu mới tan làm, nhưng Taehyung bảo cậu hết việc rồi thì cứ về nghỉ ngơi trước còn hắn vẫn ở lại tiếp tục công việc của mình và đương nhiên không thể thiếu bóng dáng của cô gái nào đó.

"Taehyung à, chúng ta uống vài ly nhé? Lâu rồi anh với em không uống cùng nhau" Mary từ đâu bước vào trên tay cầm theo chai Champagne đắt tiền và hai cái ly đặt xuống bàn.

"Cũng được" hắn suy nghĩ một lúc liền đồng ý, dù sao làm từ sáng đến giờ có hơi mệt uống vài ly cho tỉnh táo cũng không sao.


"Anh đi đâu thế?" nghe Taehyung đồng ý ả vui vẻ không thôi, nhưng đột nhiên thấy hắn đi ra khỏi cửa cô liền lên tiếng hỏi.

"Rửa mặt"  để lại một câu rồi rời đi, ả phấn khích chạy đến cửa xác định chắc chắn rằng Taehyung đã đi xa, liền khép cửa chạy đến chỗ chai rượu rồi lấy trong túi ra một viên thuốc bỏ vào trong ly rượu sau đó lắc lắc cho tan, và những hành động của ả vừa rồi điều bị một người thu hết vào mắt, không ai khác đó chính là Jungkook

"Cô đang làm gì thế?" Mary giật mình khi nghe tiếng cậu liền lúng túng đừng dậy quay ra.

"S...sao mày lại ở đây?" Mari khá ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện của Jungkook.

"Sao không được ở đây? Cô làm gì mờ ám sợ bị phát hiện sao?" Jungkook liếc mắt nhìn ly rượu trên bàn sau đó nhìn ả.

Ban nảy đang trên đường về Jungkook chợt nhớ ra lâu rồi không hỏi thăm Jimin không biết cậu ấy bên đấy ra sao, nghĩ là làm đưa tay vào túi lấy điện thoại nhưng mò mãi cậu không thấy điện thoại đâu. Liền ngưng lại nhớ một chút, lúc cậu mang tài liệu đến cho Taehyung trên tay có cầm điện thoại sau đó lo mãi sửa lại tài liệu mà bỏ quên điện thoại trên bàn hắn. Jungkook liền nhanh chân quay lại công ty, và khi định gõ cửa nhưng thấy cửa không đóng cậu đưa mắt nhìn vào thì thấy hành động mờ ám của Mary.

"Mờ..mờ ám gì chứ, tôi chỉ đang đợi Taehyung quay lại cùng uống rượu thôi" Mary lấy lại bình tĩnh lên giọng nói lại.

"Tôi đến lấy điện thoại" nói rồi Jungkook đi thẳng đến chỗ bàn làm việc của hắn lấy điện thoại của mình rồi đi thẳng về phía trước tay đưa lên định mở cửa đi ra thì "Làm việc xấu luôn có tật giật mình"

"Tôi và Taehyung đã có hôn ước rồi, trước sau gì tôi cũng sẽ là phu nhân Kim tương lai mà thôi nên cậu đừng có mà bám lấy Taehyung nữa, một đứa quê mùa như cậu mà cũng muốn trèo cao sao? Nực cười thật! Cậu nên sớm bỏ ngay cái mộng tưởng đó đi đồ không biết xấu hổ" Mary nhìn theo Jungkook nói móc nói méo sỉ nhục cậu.

"Nói cho cô biết 'Người ta hơn nhau ở cái đầu, chứ không phải ở đôi giày hay cái váy' tôi mà quê mùa thì cô cũng chỉ là thứ rách nát dơ bẩn của xã hội này mà thôi, còn nữa cô bảo tôi không biết xấu hổ? Được! vậy cô có muốn người không biết xấu hổ này khiến cô không còn cái mạng mà làm phu nhân Kim luôn không?" Jungkook nghe Mary sỉ nhục mình liền nhếch môi cười, cậu tiến một bước ả lùi một bước cho đến khi lưng ả chạm phải ghế thì cậu mới dừng lại, Mary bây giờ mặt mày đã tái xanh tái mét trước hành động và lời nói mang tính chất uy hiếp củ Jungkook. Không nói không rằng cậu lướt qua, đi đến cầm lấy ly rượu mà ả đã dở trò đưa lên miệng uống một hơi, đáng ra cậu không muốn bận tâm về việc làm xấu xa của ả, nhưng bị ả sỉ nhục mình như thế cậu liền phá ngay cái kế hoạch ngu xuẩn này.

"Mày..." Mary nhìn Jungkook uống hết thành quả của mình liền nóng mặt tức giận.

"Tôi cảnh cáo cô, đừng để tôi thấy cô làm mấy trò trẻ con này để được lên giường với Taehyung thêm lần nào nữa, ấu trĩ lắm!" Jungkook biết trong rượu đó có gì nhưng cậu vẫn uống vốn dĩ cơ thể cậu khá đặc biệt dăm ba cái thuốc kích dục ít ỏi này không làm gì được cậu.

"Jungkook? Sao em ở đây?" Taehyung lúc này mới rửa mặt xong, bước vào phòng hắn ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện của Jungkook cùng với khuôn mặt không chút máu nào của Mary đang đứng bên cạnh, nhưng điều hắn chú ý nhất là trên tay cậu đang cầm ly rượu chỉ còn xót vài giọt.

"........"

"Em uống nó sao?" Taehyung đi đến lấy lại ly trên tay Jungkook đưa lên mũi ngửi xác định chắc chắn đây là rượu liền chau mày khó chịu nhìn, hắn biết cậu không uống được rượu vậy tại sao bây giờ lại uống sạch ly như vậy chứ?

"Tôi để quên điện thoại, xin phép" Jungkook dơ điện thoại ra trước mặt hắn giải thích, sau đó nhanh chóng rời đi còn không quên để lại cho ả cái liếc mắt. Khiến Mary phải rùng mình lo sợ, Taehyung suy ngẫm một hồi sau đó nhớ lại lần trước cậu uống rượu và bị gì đó liền quay lưng đuổi theo, khi thang máy dần khép lại liền bị mở ra bởi bàn tay người nào đó, Taehyung bước vào thang máy tiến đến chỗ chàng trai đang ôm ngực dựa lưng vào thang máy thở từng hơi khó khăn mà ôm lấy.

"Em ổn chứ?" Taehyung lo lắng không thôi khi thấy cậu hệt như lần hôm đó.

"Tôi..muốn về nhà" ban nảy Jungkook mạnh dạng uống ly rượu đó vì nghĩ rằng thuốc mình luôn có trong túi, nhưng khi rời khỏi phòng cậu định lấy ra uống thì không có viên nào cả, rõ ràng là thường ngày cậu vẫn mang bên mình vậy sao giờ lại không thấy?

"Em ráng chịu một chút" Taehyung nhất bổng Jungkook lên ôm vào lòng, cậu thuận tay đưa lên quàng qua cổ hắn, Taehyung không biết cậu đang bị gì nhưng hắn biết người trong lòng đang rất khó chịu nhìn những giọt mồ hôi đang chảy trên trán cậu khiến hắn nhận ra điều đó.

.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận