Ông Trùm Đương Nhiệm Full

Quay lại 1 phút trước, khi Mary định đưa tay lên tát Jungkook cái nữa nhưng cậu kịp thời bắt lấy tay ả, đúng lúc thấy Taehyung đang từ cửa bước vào ả liền vung tay ngã nhào xuống đất dưới con mắt nhìn thấu hồng trần của cậu.

"Không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?" Taehyung tiến đến lo lắng hỏi, lấy tay Jungkook lên xem có bị trày xước chỗ nào không, bàn tay to lớn nhẹ nhàng áp lên cái má đang dần sưng đỏ của cậu. Đúng! Mọi người không nhầm đâu người Taehyung hỏi là Jungkook chứ không phải là người nằm dưới đất kia.

"Taehyung à! Em mới là người bị hại đấy" Mary tức đến ói máu nhưng vẫn diễn cho đến cùng, khó khăn đứng dậy còn giả vờ xoa xoa cổ tay, mặt đã chảy ra vài giọt nước mắt cá xấu.

"....."Taehyung một chút cũng không quan tâm đến ả, cái hắn quan tâm bây giờ là cậu là Jungkook mà thôi. Jungkook rút tay khỏi Taehyung đưa hai tay vào túi tiến đến gần, cúi người xuống đưa mặt sát tai ả nói.

"Chị à! Tôi biết cuộc sống có rất nhiều vai diễn, nếu chị diễn tốt thì người đời sẽ nói chị là 1 diễn viên chuyên nghiệp, còn nếu chị diễn mà đéo ra diễn thì tôi sẽ tiễn chị đi nhé? Chị mà còn đứng đây làm màu thêm một giây nào nữa thì tôi sẽ cho chị ngã xuống đống kia thật đấy, tôi không phải dạng thương hoa tiếc ngọc như người khác đâu, nhất là với thể loại như chị" Jungkook nhếch khoé môi, nở một nụ cười vô cùng trào phúng, âm thanh lành lạnh mà phát ra từng chữ khiến ả phải rùng mình.

"Mày...." Mary nghiến răng căng cắt, ánh mắt hằn lên những vệt đỏ vì tức giận.

"Ra ngoài" Taehyung thấy một cảnh như thế trong lòng cảm thấy khó chịu, bảo Mary ra ngoài, Jungkook thẳng người, đứng sang một bên nhường đường cho ả đi.

"Snack của tôi đâu?" Khi ả đã ra ngoài Jungkook mới quay qua nhìn xuống tay hắn.

Taehyung hướng mắt đến hai bị lớn đang được đặt dưới đất không xa "Đằng kia"

"Tôi không sao hết, đừng chau mày nữa, thật sự rất xấu" cậu đưa tay ấn vào giữa hai chân mày bị chau lại như muốn chạm vào nhau của Taehyung

"Thật?"

"Ừm" Jungkook gật đầu, bấy giờ mày hắn mới yên tâm mà giãn ra.

"Nhưng má của em?"

"Như mèo cào thôi"


"Mary đánh em?" Taehyung ngồi xuống sofa kế bên Jungkook, thật ra hắn không nghĩ cậu là sẽ là người ra tay, chỉ là hắn muốn hỏi xem cậu sẽ trả lời như thế nào mà thôi.

"Đoán xem" Jungkook đưa miếng snack lên miệng trả lời mắt vẫn hướng vào ti vi.

"Tôi tin em" Taehyung nói một câu không đầu không đuôi mà trả lời lại cậu.

"Hả?" Jungkook nhướng mày qua nhìn.

"Ăn ít thôi tí còn ăn trưa" Taehyung đứng dậy xoa đầu cậu sau đó đi lại bàn làm việc gọi nhân viên vào dọn dẹp chỗ đổ bể kia.

Jungkook vừa bóc túi snack vừa nhìn xuống chiếc ipad vừa gửi lịch hẹn của chủ tịch thông báo cho hắn "À hôm nay, anh có cuộc hẹn cùng với ông Vinal vào lúc 2 giờ chiều"

Vinal? Tên này cậu nghe rất quen.

"Được chuẩn bị đi, em đi với tôi"

"Vâng" Jungkook gật đầu đã biệt, chuyện đi gặp đối tác cùng Taehyung cũng không phải lần đầu, là thư kí đây vốn dĩ là công việc của cậu, vả lại hắn chính là muốn đi cùng cậu chứ không muốn cùng những thư kí khác.

.

Đến điểm hẹn, cả hai tiến tới quầy tiếp tân, cô nhân viên của một nhà hàng năm sao lên tiếng hỏi Taehyung "Quý khách có đặt bàn trước không ạ?"

"Kim Taehyung" hắn diện vô biểu tình trả lời.

"Vâng thưa ngài đi lối này" cô nhân viên kiểm tra một lúc, xác định chắc chắn sau đó bước trước chỉ đường cho hai người.


*cạch*

Taehyung và Jungkook mở cửa bước vào một phòng ăn Vip của nhà hàng nhìn sơ qua nó khá sang trọng mang lại cho thực khách không gian ẩm thực hài hòa với đồ nội thất cao cấp và hoàn hảo, trước mặt có một lão già khoảng chừng 48 50 tuổi, ắt hẳn lão chính là Vinal, đằng sau có hai tên vệ sĩ Jungkook thầm nghĩ: 'Trái Đất thật tròn'

Vinal chính là người mà Pekey đã nói, là người mà muốn xử lí cậu khi còn trên đất Hàn cũng là người mà cậu theo dõi ở bar cách đây vài ngày, nhưng lão làm sao có thể nhận ra trong khi đến mặt cậu lão còn không biết.

"Tới rồi sao, ngồi đi" Lão ta đứng dậy chào, Taehyung cũng gật đầu rồi tiến đến bàn.

"Ngài gọi món trước đi công việc chúng ta bàn sau" Lão lại lên tiếng, Taehyung lấy menu đưa cho Jungkook tự chọn, lúc này lão mới đưa mắt nhìn sang người kế bên hắn.

Chàng trai này

Hình như....

*E hèm* Taehyung thấy gã cứ chăm chăm vào thư kí của mình liền e hèm lên giọng.

"Ngại quá...nhìn cậu trai này rất quen không biết ta đã gặp nhau lần nào chưa?"

"Rồi, tôi gặp ông rất nhiều thậm chí còn muốn giết luôn cả ông" đương nhiên đây cũng chỉ là câu trả lời trong đầu Jungkook mà thôi, cậu không muốn vì chuyện riêng của mình mà ảnh hưởng đến việc làm ăn của Taehyung, vả lại ở Hàn này cậu không có quyền thế nên không thể manh động.

Chờ đợi đến lúc thích hợp ra tay luôn một lần.

"Ông chắc đã gặp thư kí của tôi rồi?" giọng Taehyung lành lạnh thốt lên khiến cả căn phòng tràn ngập sát khí, vì hắn đang không được vui khi lão ta dùng con mắt đó nhìn 'người của mình'


"Kh..không chắc chỉ là người giống người thôi" Lão cũng run sợ vài phần, ai mà dám nhận quen người của hắn đâu chứ, dù có quen cũng phải bảo là không quen.

"Được rồi, vào vấn đề đi" Taehyung vừa nói vừa đẩy bản hợp đồng đã chuẩn bị sẵn qua phía lão, sau đó tay lấy đũa gắp thức ăn đặt vào chén người bên cạnh, Jugkook nảy giờ vẫn ngồi ăn ngon lành ăn hết thì Taehyung sẽ gắp cho, cậu không màng đến việc của bọn họ, dù sao cậu cũng không hứng thú mấy chuyện này lắm.

"Rất vui vì đã hợp tác với ngài" Sau khi đọc hợp đồng thì cả hai cũng đã thỏa thuận xong lão dơ tay ngõ ý muốn bắt tay với hắn, nhưng Taehyung một chút cũng không quan tâm, thấy vậy Jungkook liền đưa lên bắt lấy tay lão, lão khá ngạc nhiên nhưng rồi vẫn mĩm cười cho qua. Có lẽ lão không biết khi cậu quyết định bắt tay với mình cũng đồng nghĩa với việc cuộc chơi đã bắt đầu, và chắc lão cũng không biết mình chính là con mồi của hai thợ săn máu lạnh trước mặt, nhưng ngay cả Taehyung và Jungkook không ai biết được mục đích của đối phương.

Những ngày sau đó lão Vinal và Taehyung thường xuyên gặp nhau để bàn bạc về việc công ty, lão ăn nói mật ngọt để lấy lòng hắn muốn dựa vào hắn mà một bước lên cao, nhưng lão vẫn hơi dè chừng vì có mặt của Jungkook lúc nào cũng ở bên Taehyung. Không biết vì sao lão cứ cảm thấy người thư kí này rất quen mắt cũng có phần rất đáng sợ.

Tốt nhất đừng nên động đến.

"Để tôi đưa em về" Taehyung bỏ tài liệu xuống nhìn con người đang sắp xếp chuẩn bị đi về kia.

"Không cần đâu tôi muốn đi dạo thư giản một chút" Jungkook không nhìn lên nói, tay vẫn làm động tác nhét mấy giấy tờ vào balo.

"Cẩn thận"

Jungkook rời khỏi công ty thì trời cũng đã chợp tối, cậu men theo những ánh đèn đường mà đi, cùng với bản nhạc du dương đang vang từ chiếc tai phone trong tai mình. Jungkook chìm vào suy nghĩ, mặt bổng chốc đã hiện lên một nổi u buồn đầy tâm tư, Jungkook là như thế, cậu có rất nhiều tâm sự, rất nhiều chuyện đau khổ nhưng lại chọn cách giấu giếm nó vào sâu bên trong thay vì nói ra cho người nào đó biết, để đi đến bây giờ bản thân thật sự rất cô độc, một mình cậu bước đi trên con đường mà không có sự lựa chọn,kể cả mạng sống của mình cũng không có quyền quyết định.

Thuốc? Bây giờ thuốc đã hết, ngay từ đầu Jungkook đã chuẩn bị tâm lí sẵn rồi, nhưng không ngờ lại đến nhanh vậy, thời gian sống của cậu bây giờ thật rất ít ỏi, chỉ cần một điều không may nào đó cũng dễ dàng cướp đi. Cậu bây giờ phải làm sao? Nên quay về để chấp nhận số mệnh hay ở lại đây cố gắng từng ngày để tìm ra người? Nhưng cái cậu luyến tiếc không thể quyết định ngay đó chính là tình cảm. Jungkookchợt nhận ra mình đã có tình cảm với người tên Kim Taehyung kia mất rồi, bản thân có nên đáp trả lại tình cảm này hay không? Hay là vẫn mãi giấu cho đến chết? Cậu không muốn gieo hi vọng cho Taehyung, không muốn mang đến hạnh phúc cho hắn rồi một ngày nào đó rời đi để lại cho hắn những đau khổ, nhưng liệu hắn có đau khổ khi không có cậu hay không? Hắn có cần cậu như cách cậu cần hắn hay không? Jungkook rất muốn được Taehyung che chở muốn được hắn bao bọc, khi ở bên hắn cậu lại trở thành một người yếu đuối chỉ muốn dựa dẫm vào hắn mà thôi. Nhưng Jungkook chỉ nghĩ cho Taehyung, mà không nghĩ cho bản thân mình, cậu vì lo cho hắn mà những ngày cuối đời cậu cũng không chịu tìm cho mình chút hạnh phúc để lắp đầy những khoảng trống cô độc mà cậu đã che giấu.

Jungkook vẫn ngồi đó, ngồi ngay tảng đá ven sông chống hai tay ra sau lưng ngã người ra thả lõng, ngước mặt lên nhìn những vì sao nhỏ bé đang le lói những ánh sáng. Mặt Trăng hôm nay không xuất hiện, nến nó cũng hiểu được tâm trạng của cậu nên mới không chịu ló dạng sao?

"Ra đây đi, khó khăn lắm tao mới ngắm mày mà mày trốn đâu rồ?" Jungkook nằm xuống đưa tay dơ cao lên trước mặt chỉ vào bầu trời đen kia trên miệng nở một nụ cười chua chát, cậu muốn nhìn trăng, cậu muốn tận hưởng những khoảnh khắc nhỏ nhoi này, biết đâu sau này không còn cơ hội nữa thì sao?

"Đến mày cũng muốn trốn tao sao? Sao mày....hức..." nước mắt Jungkook đã chảy xuống từ bao giờ, cậu đã quá mệt mỏi khi không biết mình đang cố gắng vì điều gì? Cố gắng để được sống tiếp? Cố gắng để tìm hành phúc? Hay cố gắng để chịu những nổi cô đơn chỉ mỗi mình thấu? Jungkook ngồi dậy co hai chân lại với nhau, gục mặt xuống gối mà khóc nức nở, cậu cảm thấy lạnh lẽo vô cùng, cậu thật sự không chịu nổi nữa, những  thứ mình muốn điều không thể có được. Người ta nói đúng khi ai đó không chịu đựng được nữa họ sẽ rất yếu đuối, Jungkook trước giờ vẫn yếu đuối cậu vẫn hay khóc vào mỗi đêm trong căn phòng tối tăm của mình vì cảm thấy cô quạnh, vì cảm thấy tủi thân nhưng sang ngày hôm sau thì cậu lại bày ra khuôn mặt lạnh, khuôn mặt tươi tỉnh như chẳng có gì xảy ra, cậu không muốn người ta nhìn thấu được mình. Nhưng có lẽ Jungkook không biết những sự buồn tủi mà mình luôn che dấu, từ lâu đã bị người nào đó nhìn thấy rất rõ. Jungkook khóc ngày một lớn những tiếng nấc nghẹn ngay cổ họng khiến cậu khó thở nhưng lại không thể nào ngừng khóc được.

Có lẽ những sự mệt mỏi uất ức kìm nén bao lâu nay điều tuông trào ra.

Jungkook vừa lạnh, vừa tủi thân, ngồi co ro lại thành một cục tay siết chặt lấy vạt áo mình, mặt cứ dụi vào tay áo để lau đi những giọt nước mắt không nghe lời mà cứ thay nhau rơi xuống kia..... Bổng nhiên có một hơi ấm truyền đến người, cậu giật thót mình đẩy ra, mắt lờ mờ nhìn đến con người vừa chạm vào mình.

"Ngoan, đừng khóc nữa" Taehyung khụy xuống bên Jungkook cởi áo chiếc áo khoác duy nhất trên người mình khoác cho cậu, rồi đưa tay lên lau nước mắt đang lăn dài trên má, sau đó vòng tay qua eo kéo cậu nép sát vào lòng mình.


Đến giờ Jungkook vẫn chưa kịp tiếp thu hết những gì vừa xảy ra.

"Em như thế này thì làm sao tôi để em về một mình nữa đây? Hửm?" Taehyung ôm cậu vào lòng xót xa nhẹ nhàng vỗ tấm lưng đang run lên của cậu.

"Taehyung...hức?" Jungkook ngẩng đầu lên nhìn lên khuôn mặt phóng đại trước mặt mình bất giác nói, những tiếng nấc vẫn chưa thể lắng xuống.

"Tôi đây" Taehyung nở một nụ cười ôn nhu trả lời.

"Tae..Taehyung à...hức ....hức..." Jungkook ôm chầm lấy Taehyung mà òa khóc lên, khoảng khắc nhìn thấy hắn, Jungkook như một đứa trẻ khi thấy ba mẹ đi làm xa về, rất muốn được ôm lấy, để kể cho họ nghe những tủi thân mình đang phải chịu. Cậu ôm chặt lấy Taehyung, cậu ôm rất chặt như sợ hắn sẽ bỏ cậu mà đi, giây phút ấy Jungkook đã nghĩ thông hơn, cậu muốn tận hưởng một chút hạnh phúc của những ngày cuối đời, dù một chút thôi cũng được như vậy có thể cảm thấy cuộc đời này không hẳn chỉ là bi thương.

Taehyung cũng ôm chặt người nhỏ vào lòng mình, lúc Jungkook ra về hắn đã gác công việc sang một bên liền lấy áo khoác sau đó xuống xe lái đi theo sau cậu. Hắn không an tâm khi để cậu đi về một mình, và hắn cứ đi theo sau mãi nhìn theo bóng lưng đầy ắp nổi buồn của Jungkook đang lê từng bước nặng nề đi trên đường. Taehyung thật sự muốn chạy đến ôm lấy Jungkook, chạy đến an ủi cậu, muốn thay cậu chịu những nổi buồn, muốn nghe cậu nói hết lòng mình, muốn tâm sự cùng cậu. Nhưng hắn không thể, Taehyung sợ không chấp nhận mình, nên chỉ biết nhìn theo, nhìn cậu khóc òa lên như một đứa trẻ, nhìn cậu thu mình trong vỏ bọc do chính mình tạo ra.

"Đ...đừng bỏ tôi....được không?" Jungkook trong lòng Taehyung khó khăn nói ra từng chữ, nói những điều mình cất giấu bao lâu nay, cậu đã nhận định hắn chính là người mình muốn ở bên, muốn nằm trong vòng tay hắn khi ngủ như cách mà hắn đã ôm cậu khi bị ốm, muốn được mỗi sáng thức dậy mở mắt ra điều thấy đầu tiên là khuôn mặt của hắn chứ không phải là căn phòng trống trãi, muốn được ngắm nhìn hắn nấu những món ăn ngon cho mình, muốn được hắn tận tình chu đáo chăm sóc cho mình, muốn được làm ngoại lệ của Kim Taehyung, nhưng cậu sợ rằng hắn thấy cậu quá ích kỉ, sợ cậu quá phiền mà bỏ rơi mình.

" Taehyung nghe cậu nói trong lòng liền vui sướng không thôi đưa tay lên xoa đầu cậu "Tôi yêu em không hết làm sao có thể bỏ em được đây"

"....."

"Về thôi ở đây sẽ cảm lạnh" nói rồi Taehyung đứng dậy bồng Jungkook lên theo, cậu không còn ngạc nhiên như những lần trước nói đúng hơn là giờ cậu không còn để ý đến việc gì nữa, cậu khóc đến mệt lã người rồi, mắt đã nhắm nghiền từ lúc nào.

Taehyung bồng Jungkook ra xe cẩn thận đặt cậu xuống ghế, sau đó vòng ra cốp xe lấy chiếc chăn nhỏ đắp lên, rồi nhẹ nhàng thắt dây an toàn lại. Xong xuôi Taehyung, cũng đến ghế lái khởi động xe đi đến thẳng nhà Jungkook, lâu lâu còn nhìn qua cái người đang ngủ nhưng vẫn còn sụt sùi kia, lúc đầu hắn định mang Jungkook về nhà mình nhưng nhớ lại ở nhà vẫn còn có người được cậu cho là ' hồ ly tinh', nên đành đến nhà cậu, dù sao Jimin của đã đi vắng

Về đến nhà, Taehyung lại bồng Jungkook lên phòng, khi được đặt lên giường cậu mới mở mắt ra níu lấy hắn không buông "Đừng đi mà" Jungkook đột nhiên biến thành một con thỏ thích làm nũng, nắm lấy tên hắn mà níu.

"Tôi không đi, tôi lấy nước cho em"

"Không muốn" Jungkook vẫn dùng chất giọng nũng nịu đó nói, làm cho timTaehyung mềm nhũn ra thành vũng nước "Được rồi, vậy em ngủ đi" Taehyung ngồi xuống bên cạnh kéo chăn lên đắp lại cho cậu.

"Tôi chưa tắm" nói rồi cậu mơ màng ngồi dậy, lí trí mách bảo cậu hôn chụt lên môi hắn một cái sau đó chạy thẳng vào phòng tắm để lại khuôn mặt ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì của Taehyung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận