Ông Trùm Đương Nhiệm Full

Đợi gã rời đi Jungkook mới quay sang đứa bé, nó thấy cậu nhìn mình liền lùi ra sau vài bước vì những việc cậu đã làm khiến nó có chút sợ hãi.

"Xin lỗi, làm em sợ rồi" Jungkook không tiến lại gần nó, cậu biết là nó đang sợ mình, làm sao mà không sợ được cơ chứ trong khi chính mắt nó chứng kiến cậu như một con quái vật bị mất kiểm soát mà lao vào cắn xé ba tên kia.

"Anh sẽ giúp em mang em gái về, nên là bây giờ em cứ đến địa chỉ này gặp người tên Jimin, em bảo anh ấy là có anh Jungkook kêu em đến đây. Đến đó anh ấy sẽ cho em ăn ngon mặc quần áo đẹp. Em nhớ được chứ?" Jungkook lấy điện thoại ra ghi địa chỉ của mình đưa cho cậu bé xem. Nó chăm chú nhìn dòng chữ trong điện thoại để ghi nhớ vào đầu, khi chắc chắn đã nhớ nó gật đầu với cậu.

"Được! Vậy giờ em cứ đi thẳng về hướng này" Jungkook đứng dậy chỉ vào con đường lúc nảy mình đi.

"Anh...anh hứa sẽ đem em gái của...của em về thật ạ?" Thằng bé lúc này mới thôi sợ hãi tiến gần đến Jungkook nắm lấy vạt áo của cậu mà ngước đầu lên hỏi cậu.

"Ừm...anh hứa, em yên tâm" Jungkook gật đầu đồng ý cậu vươn tay xoa đầu cậu bé, nó nghe vậy liền vui vẻ không thôi.

"Dạ...dạ em cảm ơn anh ạ, em...em thật sự cảm ơn anh" Cậu bé cứ liên tục cúi đầu cảm ơn Jungkook.

"Được rồi em mau đi đi trời tối rồi"

"Dạ"

Cậu bé lần nữa cúi chào Jungkook rồi chạy đi theo hướng cậu đã chỉ. Nhìn thấy hình ảnh nó đã khuất xa mặt cậu lập tức biến sắc, một lần nữa ánh mắt cậu lại va vào chiếc bánh kem kia. Jungkook nhanh chóng rời đi nếu còn nhìn nữa biết không chừng sự tức giận của cậu lại lên đến đỉnh điểm.

"Pekey xóa lịch sử của 3 camera chỗ tao đang đứng đi" Nếu không xóa e là vài phút nữa cảnh sát sẽ đến tìm, Jungkook không muốn vì chút chuyện này mà rước thêm phiền phức.

[Ok]

.

[Jungkook thằng bé này là sao?]

"Chăm sóc giúp tớ một hôm, ngày mai tớ sẽ đón" đi được một đoạn thì điện thoại Jungkook reo lên là Jimin gọi.

Có lẽ cậu bé đã đến nhà Jimin rồi.

[Được thôi, mà có chuyện gì thế tại sao lại có thằng bé này?]

"Nói cậu nghe sau"

Jungkook biết Jimin rất thích trẻ nhỏ việc giao cậu bé cho cậu ta là điều vô cùng hợp lí, nói rồi Jungkook tắt máy từ khi nào cậu đã đứng trước công ty, nhưng không vội cậu cứ đứng đờ ra ở đó, Jungkook không biết mình có nên đi vào hay không nữa?

Nghĩ đi nghĩ lại một lúc sau cậu cũng quyết định đi vào.

.

Vừa bước ra thang máy, Jungkook đã bắt gặp ngay bóng dáng của Mari đang cắm từng cây nến vào chiếc bánh kem nhỏ, chiếc bánh kem màu trắng bên trên còn kèm theo vài trái dâu tây bé bé xinh xinh, dù sao giờ cũng gần đến nửa đêm rồi cô ta chuẩn bị chúc mừng sinh nhật cho Taehyung là lẽ đương nhiên. Jungkook không lên tiếng cậu chỉ đứng quan sát cô ta đang cẩn thận nâng niu chiếc bánh trên tay, khi thấy ả đã bước vào phòng chủ tịch thì cậu mới lẳng lặng rời đi không buồn mà nán lại thêm.

Jungkook không muốn vào đó cậu cảm thấy mình thật tệ hại, cảm thấy mình không bằng ả Mari kia.

Jungkook rời khỏi công ty, như thói quen cậu lại men theo con đường cũ với một tâm trạng bất ổn, buồn tủi có, tức giận có, uất ức có,... cùng bài hát du dương bên tai, cậu lê từng bước từng bước nặng trĩu đi đến chân cầu, nơi mà mỗi lần tâm trạng không tốt, không muốn gặp ai cậu liền đến đây. Jungkook dừng lại trước một thân cây to cậu liên tục dùng tay đánh vào nó, từng cú từng cú mà đấm thẳng,  cậu như mang những tức giận những buồn tủi cùng với sự trách móc bản thân mà dồn hết lên tay rồi trút giận vào thân cây kia, cứ như thế khi cảm thấy đã vơi đi phần nào Jungkook mới dừng lại, bàn tay thon gọn mềm mại từ khi nào đã nhuốm một màu đỏ tươi do vết trày gây ra.

Jungkook ngồi gục xuống đất cậu ôm chặt lấy hai chân của mình mà gối đầu lên.

Jungkook khóc rồi, cậu lại khóc nữa rồi.

Jung không cho phép mình yếu đuối nhưng cậu không thể kìm chế được những giọt nước mắt cứ liên tục lăn trên má. Cậu khóc vì tức giận, cậu khóc vì cảm thấy bản thân quá vô dụng, cậu khóc vì cảm thấy bản thân quá tồi tệ, vô dụng vì không thể tự mình mang bánh kem cho Taehyung, tồi tệ vì không thể được cùng Taehyung đón sinh nhật.

Jungkook tự mình vẽ ra cảnh Taehyung vui vẻ thổi nến trên chiếc bánh của Mari mà lòng như quặng thắt lại. Chưa bao giờ cậu cảm thấy mình không có tư cách gì để ngăn hành động của Mari lại như bây giờ. Jungkook nhìn lên bàn tay dính máu của mình cư nhiên lại không thấy đau có lẽ là vì trong thâm tâm cậu đang đau hơn gấp ngàn lần vết thương này.

Thử hỏi ai có thể chịu được khi thấy người mình yêu đón sinh nhật cùng người khác cơ chứ, mà người này không ai khác chính là hôn thê của họ.

Jungkook vẫn cứ ngồi đó, từng cơn gió lạnh của mùa đông cứ liên tục thổi đến với một người sợ lạnh như Jungkook vậy mà bây giờ vẫn cứ ngồi im ở đó mặc cho thân thể mình sắp hóa thành tản băng sống cậu vẫn không nhúc nhích. Cậu vẫn còn khóc, cậu không thể ngăn bản thân dừng lại. Jungkook đưa tay lên lau nước mắt, thì nước mắt lại không nghe lời nó cứ liên tục rơi xuống khuôn mặt của cậu. Jungkook càng chạy trốn nỗi buồn thì gặp một nỗi buồn hơn, chạy trốn cô đơn lại va vào cay đắng.

"Không phải vết thương nào chảy máu cũng đều đau, đôi khi vết thương không nhìn thấy máu mới thực sự là vết thương đau nhất."

....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui