Từ ba năm trước,ông nội Âu đã là một người thích bỏ nhà đi.
Không phải là do Âu Mạc Thiên Vũ không đến ăn cơm hoặc cũng là Âu Mạc Thiên Vũ trễ hẹn.
Đang ngồi phê duyệt hợp đồng,bỗng điện thoại rung lên.
Âu Mạc Thiên Vũ nhìn dãy di động nhanh chóng bắt máy,giọng nói lạnh lùng xuyên qua màn hình điện thoại" Tôi nghe"
" Âu Tổng,ông nội Âu đã bỏ nhà đi đâu nữa rồi.
Tôi đã cử người tìm nhưng vẫn chưa có tung tích" Giọng nói sốt ruột vang lên,thì ra đây là người hầu thân cận bên cạnh ông nội Âu.
Vừa nghe xong,khuôn mặt Âu Mạc Thiên Vũ lạnh đi vài phần,anh lạnh giọng cất tiếng" Các người cứ tìm tiếp,tôi sẽ về nhà ngay"
Không biết có phải là do lực lượng của Âu Mạc Thiên Vũ quá yếu hay là ông nội Âu trốn quá tài tình mà đến tối Âu Mạc Thiên Vũ mới tra ra được nơi mà ông nội Âu đã trốn.
Ngồi trên xe từ xa anh nhìn thấy ông nội Âu cùng với một cô gái khoảng chừng hai mươi đang ngồi nói chuyện trên ghế đá.
Xe nhanh chóng dừng lại trước ghế đá,Âu Mạc Thiên Vũ nhanh chóng bước xuống.
Ánh mắt anh đầu tiên là rơi vào người cô gái khoảng chừng hai mươi.
Do đèn xe chiếu thẳng vào mặt cô nên anh nhìn rất rõ khuôn mặt của Thẩm Lạc Ngưng.
Sóng mũi cao,làn da trắng mịn mái tóc dài cùng với khuôn mặt sắc sảo.
Tuy cô rất đẹp nhưng đối với anh thì cũng chỉ giống những cô gái khác.
Anh hờ hững liếc cô một cái rồi quay qua nhìn ông nội Âu.
Khác với Âu Mạc Thiên Vũ phải dùng hàng trăm câu từ mới khiến ông nội Âu đi về,Thẩm Lạc Ngưng chỉ dùng vài câu nói ngắn gọn đã có thể thuyết phục ông.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô gái này anh đã nhận xét cô là người hoạt bát dễ thuyết phục người khác nhất là chơi trò tâm lý nhưng có điều cô chưa bao giờ nhìn thẳng mặt anh.
Mấy ngày sau,cứ tưởng sẽ không gặp lại Thẩm Lạc Ngưng,anh và ông nội Âu lại bắt gặp cô đang đi mua sắm.
Nhìn dáng vẻ chăm chú cùng với khuôn mặt nhỏ xinh non nớt càng khiến người ta không thể không chú ý.
Tối hôm đó,ông nội Âu đã nói với anh" Thiên Vũ,cháu cũng đã lớn tuổi rồi nên hãy tìm một cô gái xinh đẹp rồi nhanh chóng kết hôn.
Nếu như không tìm được thì để ông giới thiệu Tiểu Ngưng Ngưng cho cháu,con bé rất là đáng yêu và lễ phép"
Lúc đó anh cứ tưởng ông nội Âu chỉ nói giỡn nhưng không ngờ khi ngồi trên bàn ăn,ông lại hỏi Thẩm Lạc Ngưng rằng muốn kết hôn với anh không.
Haizzz! nhờ ông nội mà người ta sặc cơm không dám nhìn thẳng mặt thằng cháu của ông luôn.
Biểu hiện của Thẩm Lạc Ngưng rất khó nhìn thấu.
Cả anh nhìn cô mà cô còn không thèm liếc mắt tới.
Tuy không có chút tình cảm nào với Thẩm Lạc Ngưng nhưng anh lại không cự tuyệt ngay lập tức.
Anh im lặng không từ chối cũng không đồng ý càng làm Thẩm Lạc Ngưng rối tung lên.
Cả mấy tuần sau,anh được hội bạn thân rủ vào trường cũ tham quan nhưng anh nào có thời gian để đi.
Khi ngồi xem phim cùng ông nội anh nghe ông nội Âu nói" Tiểu Ngưng Ngưng mới học đại học nên không thể nào hỏi cưới con bé.
Chờ nó tốt nghiệp con phải nhanh tay mà cưới con bé về dinh.
Tránh để người ta cướp mất"
Thẩm Lạc Ngưng đang học năm nhất hay năm hai?
Không biết có phải là ma xui quỷ khiến mà Âu Mạc Thiên Vũ lại đồng ý ở đám bạn đi thăm trường cũ.
Vào trường,không đợi quá lâu anh đã thấy bóng dáng Thẩm Lạc Ngưng mặc bộ đồng phục đi vào.
Dù anh chỉ liếc hờ đến cô nhưng thấy rõ khuôn mặt của cô bé tối hôm đó.
Khuôn mặt lạnh nhạt thờ ơ mọi chuyện.
Dù anh chính là tâm điểm của sự chú ý nhưng chưa bao giờ anh nhìn thấy Thẩm Lạc Ngưng liếc nhìn qua bên anh dù chỉ một lần.
Thẩm Lạc Ngưng cô thật sự đã thành công gây sự chú ý với anh!
Đừng nói là ở ngoài sân,trong phòng ăn dù khoảng cách rất gần nhau nhưng Thẩm Lạc Ngưng cũng không hề nhìn sang anh.
Dù anh rất muốn đi lại chào hỏi cô nhưng nghĩ lại anh và cô đâu có mối quan hệ nào với nhau.
Vả lại không chừng Thẩm Lạc Ngưng còn chẳng nhớ anh là ai.
Cô chỉ nói chuyện với ông nội Âu.
Ai cô cũng rất thân thiện trừ anh ra.
Không chừng khi lại gần Thẩm Lạc Ngưng,cô còn sợ hãi mà tránh né anh.
Biểu cảm của Thẩm Lạc Ngưng không một thiếu sót cũng không có chút thừa thải nào dành riêng cho anh.
Dù có đánh chết anh thì anh cũng không tin Thẩm Lạc Ngưng thích anh.
Mấy điều mà mình không tin thì thường sẽ là sự thật.
Nhất là nghe được rằng có người thích mình.
Ai đã nghe được thì thử kiểm chứng xem.
Nhưng có điều Âu Mạc Thiên Vũ lại không tin.
Tác giả có lời muốn nói: Đây là theo những gì mà Âu Mạc Thiên Vũ thấy.
Còn trong truyện kể là do Thẩm Lạc Ngưng nghĩ vậy.
Cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện.
Tác giả sẽ nhanh chóng hoàn thành tác phảm.
Xin cảm ơn!