Ông Xã Ác Ma Của Tôi

Ôi Mạc Hân Như, mày đúng là ngu mà, để một người đàn ông trêu chọc chứ! Nếu mà bây giờ mày mà ở nhà, có phải là được cha mẹ cưng chiều đến lên tận mây rồi không? Tự nhiên đi cái chuyến đi này, găph phải cái tên thần kinh giẫm phải đinh đùa giỡn, có nhục không cơ chứ?!

" Này tiểu thư, em ngủ trong nhà vệ sinh đấy à? Ra đây xem nào?"

Nghĩ sao vậy cha già? Bổn cô nương đây có chết cũng không ra đâu nhé, ra thì chỉ bị trêu, ngu gì mà ra? Chị đây IQ vẫn còn cao lắm! Muốn chị đây ra sao? Trừ khi vào đây lôi chị ra thì được nhé, còn không thì mơ đi. Cho tiền cũng không thèm nhá!

" Anh đừng có nằm mơ giữa ban ngày nhá! Còn lâu tôi mới ra!"

Tư Dạ Phong đứng bên ngoài mặt đen hết chỗ nói, quả là người đầu tiên có gan làm như thế, nếu là người khác chắc là bây giờ đi xuống chơi với Diêm Vương từ lâu rồi! Vẻ lạnh băng tàn khốc dần dần xuất hiện, sát khí lại toả ra từ người anh, cái cốc để trên mặt bàn đã sớm bị đập nát. Có chúa mới biết, tên ác ma này rất ghét những người không nghe lời!


" Tôi cho em 3 giây, nếu không ra thì em sẽ không chịu nổi hậu quả đâu!"

Cái giọng nói lạnh đến thấu xương đó cũng khiến Mạc Hân Như đứng trong nhà vệ sinh có vài phần run rẩy, giọt mồ hôi tí tách bắt đầu chảy xuống. Ôi mẹ ơi, sao dòng đời nó lại xua đuổi con đến nơi này? Tại sao con lại phải gặp cái tên hâm hâm dở dở từ trên trời bắt nạt con như thế này? Kiếp trước con đã làm chuyện phi pháp gì sao?

" Được...được tôi ra! Anh..anh không...được doạ..tôi nữa!"

Nghe được câu trả lời vừa ý, sắc mặt muốn giết người của Tư Dạ Phong mới dịu xuống vài phần, mép môi mới nhếch lên hài lòng, tiểu bạch thỏ, thật là ngoan! Bàn tay nắm vụn thuỷ tinh vỡ cũng buông lỏng, gân xanh trên trán cũng biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết.

" Ra đây đi."

Ước chừng hai phút sau, cánh cửa nhà vệ sinh có lay động một chút, sau đó, khuôn mặt nhỏ nhắn chưa hết phần sợ hãi cũng ló ra, nhìn người đàn ông đang ngồi bên mép giường. Bây giờ Tư Dạ Phong thầm oán trách mình vì đã làm cho cô bị doạ sợ, nhìn nét mặt trắng bệch kia thật là muốn người ta đau lòng muốn chết mà! Không phải anh muốn doạ cô, chỉ là anh không kiểm soát được hành động của mình, khổ cho cô rồi.

Mạc Hân Như rón rén bước chân ra khỏi nhà vệ sinh, từ từ đến đứng cách xa Tư Dạ Phonh ngồi trên giường một chút. Bây giờ mà đến gần hắn ta chắc mất mạng như chơi, quá là đáng sợ, nhìn mặt tên đó cho dù có đẹp trai, hoàn mỹ hơn cả mấy soái ca trong ngôn tình nhưng mà ánh mắt thì nhìn như muốn giết người phơi thây lên vậy á! Uôi, lạnh quá!


" Xin lỗi, bộ lễ phục của em ở trên mác, nhớ mặc thêm áo khoác, sẽ hơi lạnh. Tối nay trên du thuyền có bữa tiệc cho mọi người tham gia. Tôi ở boong tàu, em thay đồ xong thì ra đấy, tôi dẫn em đi."

Nói xong Tư Dạ Phong cũng chả nấn ná lại làm gì, trực tiếp mở cửa đi ra ngoài. Nghe thấy tiếng cửa đóng, Mạc Hân Như mới bắt đầu lấy lại được hơi thở nhịp nhàng, lúc nãy bị doạ cô không dám thở mạnh, chỉ sợ tên đó ăn thịt thôi. Đảo mắt quanh lòng, ánh mắt cô dừng lại trên chiếc váy màu trắng kem treo trên mác, đây là bộ lễ phục tên kia nói sao? Có nên mặc không ta? Suy nghĩ một hồi, cô đưa đến quyết định cuối cùng, đời người cũng phải sang chảnh một lần, cầm chiếc váy lên rồi vào phòng vệ sinh.

Tư Dạ Phong hai tay tự vào thành tàu, lặng lẽ ngắm mặt biển gợn sóng. Một màu xanh biếc bao trùm khắp cả một vùng rộng lớn, vài đợt sóng lăn tăn nhấp nhô trên mặt biển như muốn chơi đùa cùng nhau, tạo nên khung cảnh yên bình mà đẹp đẽ. Mấy cọng tóc trên khuôn mặt anh tuấn bị gió thổi mà tung bay, hương thơm nam tính hoà vào cùng không khí, khiến cho người ta như muốn ham muốn mà bắt lấy, không muốn xa rời. Vẻ mặt bình thản không một chút cảm xúc, chỉ yên lăng nhìn về phía xa xa không rời.

" Này Phong, sao anh đứng xa thế không biết! Làm tôi tìm bở hơi mới thấy anh! Cái đồ chân dài!"

Ánh mắt Tư Dạ Phong dán chặt trên dáng người nhỏ bé đứng trước mặt mình. Cô mặc trên người một chiếc váy viền ren màu kem sữa, trước ngực còn đính hình bông hoa oải hương bạc. Ở vùng thắt lưng còn hơi bó lại một chút, tôn lên bầu ngực hoàn hảo cùng với vòng eo nhỏ nhắn, trông vô cùng hoàn mỹ. Khuôn mặt không một chút phấn son mà vẫn ửng hồng tự nhiên, đôi môi anh đào đỏ mọng khiến người khác chỉ muốn cắn một cái.

Mạc Hân Như thấy người đàn ông ở phía trước cứ nhìn mình không rời, mới bắt đầu cảm thấy xấu hổ, bộ trên mặt cô có cái gì hay sao mà cứ nhìn chằm chằm vậy trời! Tư Dạ Phong một lúc lâu sau mới lấy lại lí trí, mìm cười hài lòng nhìn cô.


" Tốt lắm, đi thôi."

" Ê ê, trông tôi đẹp lắm không?"

Anh hơi khựng người lại một lúc, mỉm cười rồi quay đi, không quên bỏ lại một câu phía sau.

" Trông em đẹp lắm, nhìn xinh hơn mấy con cương thi mà em nói rất nhiều."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận