Ông Xã Ác Ma Của Tôi

Cả phòng họp bao trùm bởi sự lạnh lẽo đầy sát khí của người đàn ông đang ngồi tại chỗ cao nhất kia. Cao quý như một vị vua nhưng lại nguy hiểm, dũng mãng như một con sư tử. Mấy vị đổng sự trưởng ngồi bên dưới mồ hôi cứ chảy thành dòng, không dám nhìn lên người đàn ông kia.

Con ngươi đảo qua đảo lại một hồi, cuối cùng cũng có người lấy hết sự dũng cảm của mình để lên tiếng

" Giám đốc, tuy tháng này chỉ tiêu không được như giám đốc đã đề ra nhưng mọi người đã cố gắng hết sức mình, tôi tin tháng sau nhất định có tiến triển"

Ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào người vừa nói, làm cho người đó cảm thấy không khác gì hàng trăm mũi tên đang đâm vào người.

" Giám...giám đốc.."

" Tự tin? Ông có bao nhiêu cái tự tin? Tôi đã nói rồi, Tư Dạ Phong tôi không nuôi người vô dụng! Sa thải hết những nhân viên không đạt chỉ tiêu!"

Lời nói của Tư Dạ Phong vừa thốt lên, cả phòng họp mở to mắt, dù rất muốn nhưng không dám làm trái ý, giữ được công việc giá ngàn vàng này là may rồi. Một khi đã bị Tuyệt Thế đuổi, sẽ không có công ty nào nhận vào làm nữa, đơn giản là: không đủ năng lực!


" Tổng tài, thế không thể được! Nếu sa thải số lượng lớn như vậy thì sẽ mất rất nhiều thời gian để tuyển người. Xin giám đốc hãy nghĩ kĩ lại!"

Đổng sự trưởng Lý vội vàng phản bác, nếu cứ sa thải như vậy thì chẳng phải sẽ thiếu nhân lực sao? Tuy ông đã khá già nhưng phải luôn thông minh trong mọi trường hợp, đối với cái này, tổng giám đốc quyết định như thế thì không thể được!

" Một mình tôi gây dựng nên cái tập đoàn này còn được. Các ông chỉ cần vượt qua chỉ tiêu đề xuất mà còn sợ thiếu nhân lực sao? Tốt nhất là ông nên về chăm sóc gia đình ông đi, nghe nói là con gái ông bỏ đi được 2 tháng rồi!"

" Sao...sao tổng giám đốc biết?!"

Đổng sự trưởng Lý cả khinh, rõ ràng ông không hề để lộ chuyện này ra ngoài, tại sao cậu ta lại biết?

" Tư Dạ Phong tôi thì có chuyện gì không biết chứ? Hoàn thành chỉ tiêu, không thì biết thân phận mà dọn đồ."

Anh đứng lên, mở cửa phòng họp mà đi ra ngoài, sắc mặt không chút biến đổi. Còn mọi người thì như trút được tảng đá nặng ra khỏi đầu, thở hắt ra một hơi.

Lúc này đang xử lí công vụ thì máy tính kêu lên một tiếng, Bạch Nhiếp Nam gửi toàn bộ danh sách khách mời đến cho anh. Vừa chiếc bút đang cầm trên tay xuống, anh bình thàn tựa thân hình cao lớn vào ghế, bắt đầu xem.

Buổi tiệc này cũng chỉ là một buổi tiệc rượu quy mô nhỏ tổ chức trên du thuyền đi Thượng Hải. Chính vì vậy mà cũng không có nhiều người cấp cao tới, chỉ lác đác một vài vị khách quản lí doanh nghiệp nhỏ tới làm quen.

Danh sách đanh bị kéo xuống nhanh chóng bỗng đứng lại, tầm mắt của anh như bị thu hút bởi một khuôn mặt nhỏ nhắn, tươi sáng. Mạc Hân Như, cái tên thật đẹp


Khoé môi không bao giờ cười nay lại nhếch lên, chăm chú nhìn người con gái trong màn hình. Cầm lấy cái điện thoại ở bên cạnh, anh thuần thục bấm một dãy số mà không cần xem danh bạ.

" Tiểu tử Dạ Phong kia, lại làm phiền gì mình nữa hả?"

Người mà gọi anh là tiểu tử thì chỉ có thể là Bạch Nhiếp Nam hoặc là Lãnh Thiên Dạ. Cái tên đó hồi nhỏ hai cậu ta lúc nào cũng luôn mồm luôn miệng gọi nên anh đã nghe quen, không có ý kiến gì. Nhưng người ngoài mà gọi thế thì chỉ có hai kết cục: 1 là bị treo thây, 2 là đến xương cũng không còn.

" Nhiếp Nam, gửi cho tớ toàn bộ tài liệu về cô gái Mạc Hân Như."

" Hả?! Này này Dạ Phong, tại sao hôm nay lại nổi hứng tra tài liệu của người khác thế? Đừng bảo là cậu định hại con gái nhà lành đấy."

" 5 phút sau phải có."

" Sao cậu không phái thuộc hạ dấu yêu làm đi! Huýt sáo một cái 5 giây sau là có chứ chẳng phải 5 phút, tự nhiên nổi hứng tìm mình làm chi?"

" Nếu cậu gửi, từ này tới cuối tuần tuyệt đối không hại một ai."


" Hứa đấy nhé! Nếu không mình liền đem cô gái kia đi giấu."

" Nhiều lời!"

Cúp máy xong, khoé miệng tà mị nhếch lên thêm một lần nữa, chăm chăm vào người con gái tuyệt mĩ kia. Cả đời Tư Dạ Phong đã nhìn qua rất nhiều người phụ nữ đẹp nhưng chưa thấy ai như cô gái này, nụ cười ngọt ngào, đáng yêu; ánh mắt hồn nhiên, vô tư làm người ta muốn yêu thương, nâng niu.

Đúng 5 phút sau, máy tính của anh lại kêu lên thêm một lần nữa, quả là Bạch Nhiếp Nam hoàn thành đúng theo yêu cầu.

Mạc Hân Như, 19 tuổi, sinh viên năm nhất của trường đại học X, thành phố A. Gia đình có bố, mẹ và em trai nhỏ đang học tiểu học. Năm lớp 10 đạt học bổng đi du học Ý nhưng không đi, lí do rằng khi ấy cha mẹ bị ốm đúng lúc chuẩn bị lên máy bay.

Một người thông minh, người con hiếu thảo; Tư Dạ Phong cứ đọc đi đọc lại tài liệu của cô, ánh mắt loé lên một tia suy nghĩ, cô nhất định phải thuộc về anh! ( Editor: Phong ca ca nham hiểm quá :v)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận