Thương Hải Tình còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, cái người tâm tình bất định đó mới buông nhẹ cánh tay yếu ớt của cô ra, Hàn Quang Lỗi đột nhiên từ trong túi áo khoác trên người lấy ra vài gói xôi nhỏ.
“Làm sao có những gói xôi này?” Đôi mắt đỏ hồng của cô không khỏi kinh ngạc hỏi.
“Hư!” Con ngươi tối tăm ẩn chứa chút trêu tức, ngón tay nhanh chóng che lại cái miệng nhỏ nhắn ồn ào của cô, dùng âm thanh ra vẻ thần bí cười nói:“Là anh lén lấy từ nhà hàng của khách sạn, em bữa sáng ăn ít như vậy, anh nghĩ em có khả năng sẽ thấy đói, ngay cả bơ cũng đã có, hãy ăn đi!
Giờ phút này vẻ mặt của anh tựa như một đứa nhỏ đơn thuần, vội vã dâng lên báu vật trân quý của mình cho người quan trọng, hy vọng đối phương có thể nhận thức được tâm ý của anh.
“Anh……” Thương Hải Tình kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, trong ngực vốn còn đang khó chịu, nhất thời bị hành động chăm sóc này làm ấm lòng, trong cổ họng càng cảm thấy nghẹn ngào vì cảm giác được hạnh phúc mênh mông mà chậm chạp nói không ra lời.
“Mau ăn, anh giúp em canh chừng.” Anh lộ ra bộ dáng chọc cười cô
Cô lúc này bị bộ dáng chọc cười của anh tác động không biết nên khóc hay cười.
“Quang Lỗi, cám ơn anh.”
Cô nghĩ rằng anh lại sẽ tức giận đùng đùng dùng lý luận giáo huấn cô, không nghĩ tới lúc này đây, anh chẳng những không có nổi bão, ngược lại chú ý tới cô bởi vì tâm tình biến chuyển mà không thiết ăn uống, anh không hề để ý đến cảm thụ của chính mình mà là chú ý tới nhu cầu của cô.
“Thực đáng tiếc, nếu có thể lén lấy ra một chút nước trái cây nữa thì tốt rồi, các loại nước trái cây buổi sáng có hương vị thật tuyệt vời, em đã nếm thử chưa?”
“Rất muốn a, nhưng cũng đã bỏ lỡ, làm sao bây giờ?” Cô bướng bỉnh chu miệng lên, muốn xem anh có thể làm cách nào phát minh ra sáng kiến mới để dỗ cô.
Một ánh sáng loé lên trong đáy mắt anh, anh dường như vừa nghĩ đến cái gì đó chỉ thẳng vào miệng mình,“Anh đã uống rất nhiều, không ngại cho em thử xem hương vị.”
Nghẹn họng nhìn trân trối.“Anh biến thái!” Thương Hải Tình dở khóc dở cười đưa tay đánh vào ngực anh.
Hàn Quang Lỗi cất cao giọng cười thuận thế đem cô ôm nhẹ vào lòng, cảm giác hạnh phúc làm tan băng đá trong lòng.
“Chúng ta đều bỏ sự tức giận trong lòng được không? Cảm giác kia rất khó chịu, anh thích nhìn bộ dáng vui vẻ cười to của em.” Anh nhu tình chân thành nhẹ giọng nói.
“Em cũng vậy.” Cô thành thực đáp lời.
Đáy mắt hiện lên ý cười, anh nâng cằm của cô lên, dùng tốc độ sét đánh hôn vào môi cô.
Người trong lòng giãy dụa né tránh,“Đừng như vậy, mọi người đều ở trên xe, sẽ bị nhìn thấy!”
Cô lúc nào cũng là người kêu ngừng, bởi vì Hàn Quang Lỗi căn bản đã quen ngông cuồng, chưa bao giờ để ý ánh mắt của người khác.
“Vậy thì sao chứ, mọi người đều là đi hưởng tuần trăng mật, huống hồ, trình độ ân ái của những người khác hoàn toàn không thua chúng ta, hai người chúng ta có lẽ là lạc hậu nhất trong đoàn a.”
Thương Hải Tình căn bản không thể nghe lọt những câu nói lộn xộn của anh, đôi mắt cô đã hoàn toàn bị đôi môi gợi cảm mê người của anh hấp dẫn, tâm tình lay động, không thể khắc chế khi đến gần, giây tiếp theo, hô hấp lập tức bị cướp đi!
Cảm giác hôn như vậy thật là tuyệt, cô hoàn toàn không thể chống đỡ được anh đoạt lấy, đôi mắt nhắm lại, thừa nhận cùng anh triền miên.
“Nha, Hàn tiên sinh, Hàn phu nhân, tôi thấy cả đoàn này đều không khỏi ngắm nhìn hình ảnh tình cảm mặn nồng của vợ chồng mới cưới hai người, sáng tinh mơ đã ân ái như vậy, chờ đến sau khi quay lại Đài Loan, tôi muốn trở về chịu đòn nhận tội cùng bà xã của mình a.”
Câu nói trêu chọc vang lên làm cho Thương Hải Tình đỏ mặt, lập tức đẩy con người đang nồng nhiệt nóng bỏng kia ra, cầm lấy gói xôi nhỏ để che giấu tâm tình.
Hàn Quang Lỗi đôi mắt ánh lên trêu tức, chăm chú ngắm nhìn cô gái đang cố trấn tĩnh tâm tình trước mặt anh.
Xe chậm rãi lăn bánh, Thương Hải Tình giống như chú sóc nhỏ đáng iu, cô vo gói xôi lại thành một khối, ngẫu nhiên bẻ xuống một miếng đưa đến trước miệng anh, mà người nào đó ăn miếng xôi được đưa đến đó vẫn không thấy đủ, lại còn hôn lên những ngón tay của cô, tham lam mút vào, cho đến khi thoả mãn mới nhả ra.
Cô ngẩng đầu lên, dùng môi nói không ra tiếng động lên án,“Anh là đại sói hoang!”
“Đại sói hoang thích nhất là ăn tiểu hồng mạo.” Hàn Quang Lỗi dương dương tự đắc cãi lại. (tiểu hồng mạo: cô bé quàng khăn đỏ)
Vô tình, trang phục hôm nay Thương Hải Tình mặc ngay cả áo khoác ngoài chính là màu đỏ, thành tiểu hồng mạo hàng thật giá thật.
Từ khi bắt đầu đưa ra quyết định, quyết tâm muốn thay đổi phương thức, anh liền nói cho chính mình không được lại ngu xuẩn tức giận, mà là phải hiểu được lấy tiên phát chế nhân.
Chôn ở trong lòng cái rađa tinh chuẩn một ngày hai mươi tư giờ vận tác, một khi dò thám phát hiện được trong phạm vi trăm dặm có phần tử đáng nghi thường lui tới, anh sẽ áp dụng gấp gáp phương thức tránh người, giám sát chặt chẽ bà xã nhà mình, tuyệt không cho người ta có cơ hội tiếp cận cô nửa bước.
Có cẩn thận nghiêm mật theo dõi như vậy, anh cũng không tin những tên ruồi bọ này, còn có thể đột phá vòng vây, tiếp cận vợ yêu của anh!
Anh không hề ngây ngốc vội vã phát tiết bất mãn trong lòng, mà là dùng phương thức thần không biết quỷ không hay, một đao chặt đứt ý đồ tiếp cận.
Nhìn lại chỉ trong thời gian ngắn qua, anh đã thành công chặn lại bốn người trong đoàn, ba tên chủ cửa hàng lưu niệm và một tên bán đồ uống, hai tên đen đủi vừa rồi tuổi cũng chỉ mới trưởng thành, ở trên bờ cát phóng tín hiệu.
Xem, ngay cả ông già, nhóc con cũng có ý rục rịch với vợ của anh, cũng không thể trách anh khẩn trương.
Nghĩ đến như vậy vẫn còn chưa có tác dụng sao?
Không đủ, không đủ, như vậy còn chưa đủ, chuyện kia càng phải cẩn thận, càng phải quan tâm chăm sóc, chìu chuộng, mới là trọng điểm.
Bà xã còn chưa nói khát, nước trà đã có ngay bên cạnh đợi cô chiếu cố, trên trán mới toát ra một giọt mồ hôi, anh lập tức lại là che nắng lại còn đưa tay quạt, cô muốn đi dạo, anh tựa như một người hầu, một tấc cũng không rời canh giữ ở một bên, phụ trách trả tiền.
Nhất là hai cánh tay rắn chắc hữu lực kia, lúc nào cũng bảo đảm có một cái là vòng ở trên lưng cô, yêu chiều sủng ái, khiến cho các cặp vợ chồng mới cưới khác cùng đoàn không khỏi ghen tỵ, những người vợ liên tục nhìn chồng mình bằng ánh mắt oán giận, kháng nghị, hại những tên chồng không khỏi lên tiếng oán than không dứt.
Ở nước Mỹ có câu lời nói quê mùa như vậy –once you go black, you never go back!(một khi bạn bị nhiễm đen, bạn sẽ không thể nào quay lại được, cỏ cũng không hiểu dịch như thế có sát nghĩa không nữa *gãi đầu* nói chung mình hiểu nhưng không biết giải thích thế nào)
Này cùng Hàn Quang Lỗi trong lòng tính toán căn bản là không mưu mà hợp, một khi anh chìu hư cô, cô sẽ thấy không thể rời được anh, kể từ đó, anh cũng chẳng cần quan tâm những tên đàn ông thối đó lấy cơ hội gì để tiếp cận cô.
Ánh mắt anh ôn nhu, lại làm cho Thương Hải Tình trong lòng hoảng loạn.
Không lâu trước vẫn còn bộ dạng ghen sống ghen chết, mới qua vài tiếng đồng hồ, cái ghen tuông vô lý đó dường như biến mất, có vẻ như dấm chua mất đi mà thay vào đó là đường phèn, trong miệng nói ra toàn lời ngon tiếng ngọt, kèm theo cử chỉ săn sóc, làm cho cô không khỏi cảm thấy quái lạ.
Thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt thâm tình nhìn cô, thích thú chơi đùa cùng mái tóc của cô, giúp cô uống nước mát, ăn quà vặt, khi bốn bề vắng lặng liền hôn trộm, trước mắt bao người cũng ôm, trình độ lãng mạn đến phim thần tượng cũng chào thua.
“Anh đang đóng phim thần tượng sao?” Cô nhịn không được hỏi.
“Ngô, làm sao? Làm sao có máy chụp ảnh?” Anh làm như có thật ngẩng đầu nhìn xung quanh.
“Hàn Quang Lỗi, anh nghiêm túc một chút.”
“Anh là đang tìm máy chụp ảnh thật mà!”
“Anh rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Người này săn sóc quá, làm cho người ta trong lòng bất an.
“Anh vẫn bình thường mà, sao vậy? Anh có chỗ nào không thích hợp sao?” Anh xoè tay ra, ra vẻ xem xét bản thân.
“Anh nguyên cả một ngày đều đặt tay trên lưng em.” Cô nắm cánh tay bên hông mình nâng lên.
“Anh là chồng của em, em là vợ của anh, anh vì sao không thể đặt tay trên lưng em chứ?” Anh lơ đễnh áp lại gần cô.
“Trên hiệp ước vốn không có nhắc đến vấn đề ôm ấp, còn có, chúng ta đều biết không đến một tháng sẽ ly hôn, như vậy thực kỳ quái.” Cô hạ giọng nhắc nhở anh.
“Làm sao kỳ quái? Chúng ta hiện tại quả thật là vợ chồng, cũng đúng là hưởng tuần trăng mật, tân hôn vợ chồng trong lúc này có chút hành động thân mật vốn cũng rất bình thường, em xem bọn họ, bọn họ……” Ngón tay chỉ trái chỉ phải,“Ai mà không vai dựa vào vai, tay đặt ở thắt lưng ân ái ngọt ngào, nếu biểu hiện của chúng ta thật sự câu nệ, mới lạ, kia không phải ngược lại làm cho người ta cảm thấy kỳ quái sao?”
Không gì phá nổi lí do thoái thác, Thương Hải Tình hoàn toàn không có đường cãi lại.
Hàn Quang Lỗi nhíu mày, khuôn mặt điển trai lộ ra nét tự tin tâm đắc.
“Em sao cảm thấy anh như đang có âm mưu gì đó……”
“Đó là do em đa nghi thôi, chúng ta không phải đã nói qua, cố gắng hoàn thành một tháng vợ chồng này thật vui vẻ sao? Anh chỉ là có chút cẩn thận thôi, ai biết cái đám em họ của anh lại rỗi chuyện đi mai phục, chúng ta cũng không thể cố gắng lâu như vậy, kết quả thua ở chuyến đi tuần trăng mật được?”
Nói như vậy, giống như cũng không có gì sai.
“Chúng ta thừa dịp hiện tại tích cực bồi dưỡng ăn ý, chờ về nước, sẽ không ở trước mặt ba mẹ anh bị lộ tẩy. Tóm lại, em đừng nghĩ nhiều quá, một ngày làm hoà thượng cũng phải gõ chuông, chuyên tâm sắm vai tân hôn vợ chồng của chúng ta đi!”
Lời nói của anh hoàn toàn chính xác, không có chút sơ hở, nhưng Thương Hải Tình lại không lý giải nỗi cảm giác rầu rĩ trong lòng, đến tột cùng là vì sao mà xuất hiện.
Suy nghĩ mãi cũng không ra, cô đưa tay gõ gõ vào đầu của chính mình, thầm mắng chính mình một tiếng đứa ngốc.(ờ, chị ngốc thật)
Xem ra thật là chính cô suy nghĩ nhiều quá……
Hàn Quang Lỗi chỉ là làm chuyện phải làm, không có gì không đúng. Nhưng nếu là như thế này, vì sao lòng của cô lại cảm thấy nếu có chút mất mát.
Có phải hay không chỉ cần không nghĩ nhiều, chuyên tâm sắm vai Hàn phu nhân, loại cảm giác không thoải mái này sẽ biến mất?
Hàn Quang Lỗi lấy lòng đem quả dừa đã được chặt tiến đến gần miệng cô,“Ngoan, uống nhanh.”
Vô lực chống đỡ sự quan tâm của anh, trong lòng cô than nhẹ một tiếng, quyết định đón nhận.
Mặc kệ anh là thực hay giả, cho dù này chính là cơ hội một lần phóng túng của chính mình, cô cũng quyết định tạm thời đem lý trí toàn bộ bỏ xuống, cứ như vậy cái gì cũng không nghĩ đến, ngoan ngoãn nằm trong lòng anh cảm nhận sự yêu chìu.
Hàn Quang Lỗi ngóng nhìn cô gái trước mắt, mặc dù chỉ là lông mi nhẹ nhàng lay động, nhưng trong mắt anh luôn đặc biệt mê người.
Anh lòng tham muốn đem ánh mắt của cô vĩnh viễn tập trung ở trên người anh, làm cho cô không có cách nào khác liếc mắt đến những tên đàn ông muốn đến gần.
Các nàng bây giờ đã hiểu vì sao tên truyện là ông xã ăn dấm chua rồi chứ, công nhận trình độ ghen của anh Lỗi khiếp thật, không có ghen nhất, chỉ có ghen hơn a *sặc nước*
Trong phòng khách, Hàn Quang Lỗi mặc quần áo thoải mái ở nhà, ngồi ở trên sô pha check mail được tích luỹ trong mấy ngày xuất ngoại của anh, đột nhiên trong nhà vang lên tiếng chuông điện thoại, làm cho anh không thể không ngưng tay, tiếp nhận điện thoại.
Ngày hôm qua máy bay vì thời tiết có chút thay đổi nên hạ cánh trễ, từ sân bay trở về Đài Bắc đêm cũng đã khuya, bọn họ đều mệt muốn chết rồi, vội vàng tắm rửa một cái, cả người mệt nhọc đi gặp chu công, trong lúc hai người vẫn còn tại thời gian nghỉ kết hôn, thẳng đến mặt trời lên ới thản nhiên tỉnh dậy.
Lúc này, Hải Tình hẳn là ở trong phòng giặt quần áo sau ban công, giặt đống quần áo bẩn cả một tuần của bọn họ.
“……Được, con đã biết, chút nữa sẽ mang Hải Tình trở về, như vậy đã được chưa?” Anh bất đắc dĩ hứa hẹn với mẹ.
Nghe được con đáp ứng, Hàn mẫu cuối cùng cảm thấy mỹ mãn gác máy, nhảy nhót đi thu xếp các món ăn sở trường, chờ con đem ‘ánh sáng’ mà bà vất vả lắm mới đón về được nhà, chính là con dâu bảo bối.
Gác điện thoại xuống, Hàn Quang Lỗi bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, đều do cha chìu hư mẹ.
Chọn lọc những mail quan trọng, anh đứng dậy đem một loạt các mail quan trọng cần tự mình xem xét cho vào một thư mục lưu vào rồi đóng máy lại, sau đó mang dép lê đi tìm người.
Trong phòng giặt quần áo, một người đang mặc quần đùi ngắn, trên người mặc chiếc áo sơ mi, mái tóc buộc thành một chùm, bên miệng còn không ngừng hát khẽ, chiếc mông tròn lẳn không ngừng xoay trái xoay phải, hồn nhiên không biết đằng sau đang có ánh mắt gian tà tập trung vào cô.