Ông Xã Ăn Giấm Chua

Thương Hải Tình khóc rống thất thanh.
Cô khóc lóc bi thương, khóc khàn cả giọng, phảng phất nếu có thể khóc hết nước mắt thì sẽ chẳng còn đau khổ nữa.
Cô tuyệt vọng nằm thẳng trên chiếc giường đôi mà hai người từng trải qua biết bao ngọt ngào, độ ấm bên gối vẫn còn đây, nước mắt không ngừng trào ra, thấm ướt……
“Vì sao lại đối với em như vậy? Vì sao –”
Cô bỗng nhiên mở đôi mắt đau thương, đôi tay nức nở đánh mạnh.
Giây tiếp theo, đồng hồ báo thức đầu giường phát ra tiếng sáo, cô kỳ lạ nhìn tất cả trước mắt, mờ mịt.
Ngồi dậy, lúc này mới ý thức được, đó là một giấc mộng, hình ảnh mê cung đáng sợ kia là mộng trong mộng.
Nhưng vì sao ưu thương trong mộng, lại làm cho tim người ta đau đớn như vậy?
Cô cuộn người lại, hai tay gắt gao ôm lấy chính mình, nghĩ rằng làm như vậy có thể khiến cho thân hình đang rét run của mình có chút ấm áp.
Có phải hay không là một tiếng chuông cảnh báo? Nhắc nhở chính mình, nên dừng lại cái tình cảm không có lối thoát này.
Ý thức được khả năng chia lìa, lệ, trào ra hốc mắt, làm mơ hồ tầm mắt của cô.
hê hê hê, mọi người ăn dưa bở nhá!!!!
Chị hai của Thương Hải Tình là Thương Hải Vi đặt làm một bộ lễ phục ở công ty áo cưới Moonriver, thừa dịp trong công ty vừa làm xong một đống đơn đặt hàng có thể tranh thủ nghỉ ngơi một chút, Thương Hải Tình tự mình về nhà mẹ đẻ đưa lễ phục.
Sau khi xuất giá, cô chỉ quay về nhà một lần là lúc vừa đi hưởng tuần trăng mật về, lần đó là về tặng quà kỷ niệm cho cha mẹ và hai chị, rồi sau đó, bởi vì công tác bận rộn, cô trở thành đúng như câu nói của người xưa– con gái gả rồi như bát nước đổ đi.
Chính là, con gái đã được gả đi này, sau một tháng tân hôn sẽ cáo biệt hôn nhân, đến lúc đó, cô còn có thể đủ can đảm trở lại nơi này sao? Còn có thể quay trở lại như trước kia, tiếp tục làm đứa con gái nhỏ của ba mẹ sao, tiếp tục cùng chị hai, chị ba đấu võ mồm vui đùa ầm ĩ sao?
Đáp án hiển nhiên là không thể được.
Nước đổ khó hốt, đạo lý này, cô hẳn là so với ai khác đều rõ ràng mới đúng a!

Còn nói, ba mẹ nếu biết cô cùng Hàn Quang Lỗi đã có những ước định vớ vẩn trước khi kết hôn, xác định vững chắc tức đến chết thôi, làm sao có thể còn cho cô trở về?
Thương Hải Tình lắc đầu cười khổ, trách cứ chính mình có ý nghĩ kỳ lạ.
Đỗ xe xong xuôi, cô mang theo bộ lễ phục đã được thiết kế cẩn thận đi vào nhà.
Mở cửa cho cô là dì giúp việc, bởi vì ngày hôm nay, ba mẹ vội vàng tham gia hoạt động của chính mình, trong nhà chỉ còn lại cô cùng chị hai và chị ba.
Không còn bộ dáng giỏi giang lúc làm việc nghiêm túc, người ta khó lòng nhận ra hai cô gái đang ngồi trong phòng khách vừa ăn đồ vặt vừa đánh điện tử kia một người là phụ trách công ty kiến trúc, một người luôn lạnh lùng cao ngạo.
Thương Hải Tình cố lấy lại tinh thần,“Chị hai, mau tới thử mặc lễ phục của chị đi! Nếu có chỗ nào không vừa, em sẽ giúp chị sửa ngay.”
“A, em đến rồi ! Chị nghĩ rằng nhanh nhất cũng phải chờ buổi tối sau khi tan tầm sau em mới đến đây.”
“Vừa vặn trong công ty có được chút thời gian thong thả, những việc vặt còn lại đều giao nhân viên để ý.”
“Đợi chị một chút, chị sắp đánh bại Hải Nhược rồi.” Thương Hải Vi đầu cũng chẳng thèm quay lại nói.
“Đánh bại? Nếu chị nói sắp đầu thai lại thì có vẻ đúng hơn a?” Chị ba Thương Hải Nhược lạnh lùng nói.
Cảm giác quen thuộc, làm cho Thương Hải Tình không tự giác lộ ra một chút mỉm cười. Đây là các chị của cô, nói chuyện lúc nào cũng thẳng thắn không vòng vo như vậy.
Thật vất vả mới chờ được trò chơi chấm dứt, người thua Thương Hải Vi lúc này mới có vẻ không vui đứng dậy, đi theo em gái vào phòng thử mặc lễ phục.
Trời sinh khí chất xinh đẹp, khi cô mặc bộ lễ phục vào, xuất ra sự tao nhã , cùng với hình tượng cô gái vừa rồi thật khác biệt, Thương Hải Tình bên cạnh tiến lên hỗ trợ kéo khóa kéo.
“Cũng không tệ lắm, thẩm mỹ của em rất tốt, bộ lễ phục thêu ren màu bạc này chị thực thích.”
“Phần nách có cảm thấy chật không? Có cần nới ra một chút hay không?”
“Không cần, nhưng thật ra thì chị muốn phần eo bóp vào một chút, em cảm thấy như thế nào?” Thương Hải Vi trời sinh xinh đẹp rất nghiêm khắc đối với vòng eo của mình.
“Còn bóp vào, như vậy trong buổi tiệc chị làm sao mà ăn?”

“Biết cái gì? Đói chết so với xấu vẫn còn tốt hơn a.” Thương Hải Vi đột nhiên phát ra một câu đằng đằng sát khí.
“Chị, chị làm sao vậy? Rốt cuộc là muốn liều mạng với ai?”
“Một tên đồng nghiệp không biết sống chết, hắn muốn cướp một miếng đất với chị. Hứ, cũng không nhìn xem chị là ai, không cho hắn nhìn một chút nhan sắc, xem Thương Hải Vi chị là ngu ngốc sao!”
Thương Hải Tình sợ run. Thật lâu không thấy chị hai tức giận, cho tới nay, chị cô luôn thành thạo ở phía sau quản lý tất cả, không ai có thể thoát khỏi ma chưởng của chị ấy, có thể chọc giận chị ấy như vậy, đối thủ này xác định vững chắc thực không đơn giản.
“Cuộc sống tân hôn tốt đẹp chứ?” Thương Hải Vi đột nhiên liếc nhìn mặt em gái hỏi:“Thấy em có vẻ béo lên.”
Thương Hải Tình né tránh không kịp, đành phải đau thương thừa nhận,“Nào có?” Vẻ mặt vô tội.
“Còn nói không có, sắc mặt trắng trẻo hồng hào, có phải hay không, Hải Nếu?”
Thương Hải Nhược đứng bên cạnh cửa gật gật đầu, hoàn toàn tán thành.
“Chắc sẽ không phải là ứng nghiệm câu nói kia — ăn no ngủ ấm lại nghĩ đến dâm dục?” Thương Hải Vi hỏi trực tiếp. (chị này nói chuyện thẳng thấy sợ)
Hoàn toàn vô lực chống đỡ lời nói ác độc của chị hai, Thương Hải Tình chột dạ cúi đầu, không dám liếc mắt đến hai người kia một cái.
“Tiểu thư, ăn trái cây.” Dì giúp việc bưng một mâm hoa quả cùng nước trái cây lên lầu.
“Dì, cám ơn.”
Chỉ thấy trừ bỏ Thương Hải Tình nói cảm ơn, mặt khác hai vị thương gia nữ nhi kia lập tức biểu tình biến đổi, chán ghét vuốt tóc.
“Như thế nào lại là táo tây ! Đã phải ăn một tuần rồi.” Thương Hải Vi lên tiếng mở màn cơn bão.
“Bởi vì còn có rất nhiều.” Dì giúp việc vô tội nói.

Khoát tay, cho dì giúp việc rời đi trước, Thương Hải Vi lập tức nắm lấy bả vai của em gái, dám không để ý đến cô chỉ lo nhìn cái mâm hoa quả kia.
“Ăn, em ăn hết cho chị, chồng em gây ra, em làm vợ phải lo thu dọn.”
“Quang Lỗi?! Anh ấy làm gì?” Thương Hải Tình hoàn toàn ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
“Cái gì cũng không có làm, chỉ là sai người từ nơi trồng đưa tới hai rương lớn táo tây mà thôi.” Thương Hải Nhược ngoài cười nhưng trong không cười trả lời, vẻ mặt lãnh đạm.
“Anh ấy sao phải mua táo tây?”
“Trách em a! Còn không phải em nói với hắn rằng mẹ bị cao huyết áp, thầy thuốc đề nghị mẹ nên ăn nhiều táo tây, kết quả không biết hắn thần kinh thác loạn thế nào, nghĩ cũng không nghĩ sai người mang đến hai rương lớn. Nghe, là hai rương lớn, ăn đến nỗi chị cùng Hải Nhược đều muốn ói ra.” Thương Hải Vi nhe răng trợn mắt kháng nghị.
“Em, em hoàn toàn không biết chuyện này!” Cô nghĩ đến kia chỉ là những câu nói lơ đãng trong khi nói chuyện phiếm, hoàn toàn không nghĩ tới Quang Lỗi lại ghi nhớ trong lòng, lại thật sự mang hai rương táo tây đưa tới nhà mẹ đẻ.
“Còn có, hắn là muốn đem ba cải tạo thành ma rượu sao?” Nghiến răng nghiến lợi.
“Làm sao vậy?” Thương Hải Tình kinh hồn khiếp đảm.
“Nguyên cả một hòm rượu của ba đều là quà tặng của hắn, mỗi một chai đều là vật trân quý của ba, nhiều đến nỗi còn phải đem cất một đống như trữ hàng, chị nghĩ chắc không bao lâu, nhà chúng ta là có thể mở khách sạn, ba đảm đương quản lý, mẹ lo tiếp đãi, sau đó chị cùng Hải Nhược sẽ biến thành tiểu thư bồi rượu.”
“Em, em……” Co rúm lại bả vai, sợ sẽ bị các chị bóp đau, nhưng sự kiện này, Thương Hải Tình cũng là hoàn toàn không biết.
Cô lúc trước chỉ là thuận miệng nói về sở thích của ba, còn nữa, Quang Lỗi công tác bận rộn như vậy, mỗi ngày sớm ra trễ về họp tăng ca, anh như thế nào còn có tâm tư đi thu xếp việc này?
“Chị ngày đó còn bị mẹ giáo huấn, hai đứa con gái trong nhà được chăm sóc hầu hạ còn không bằng con rể tri kỷ.” Thương Hải Nhược còn có vẻ tức giận khi nhắc đến.
“Có ý tứ gì?”
“Chính là chồng em tâm cơ rất nặng, ngày nghỉ cũng đi theo bên người mẹ, nói gì mà muốn đi theo học hỏi tay nghề nấu ăn của mẹ, tự mình xuống bếp nấu cho em ăn, làm ẹ cười khanh khách đến thoải mái, gặp người nào cũng khen con rể của người tốt vô cùng, so với con gái còn hoàn hảo hơn.”
Cái gì? Anh đến học tay nghề của mẹ cô?
Làm sao có thể, anh đường đường là đàn ông của Hàn gia a! Hàn gia có một quy định bất thành văn– đàn ông cách xa nhà bếp, huống chi Quang Lỗi từ nhỏ đến lớn đều là đại thiếu gia sống an nhàn sung sướng, thật hiếm có chuyện hầu hạ người, đang êm đẹp anh tự nhiên sao lại muốn học nấu ăn?
“Em gái của chị ơi, chị biết cuộc sống vợ chồng mới cưới của hai người rất là hoà hợp, cũng thực hạnh phúc mỹ mãn, em rể vô cùng chìu chuộng em, nhưng là, cũng không thể để cho hai người chúng ta chút thể diện? Hắn thế nào cũng phải muốn ở trước mặt ba mẹ cho thấy sự chênh lệch sao?” Lời nói của Thương Hải Vi thấm thía oán giận.
Thương Hải Tình bừng tỉnh đại ngộ, khó trách anh hôm đó lại đột nhiên hứng trí làm bữa sáng cho cô ăn, thậm chí giữa trưa còn tự mình đưa cơm hộp đến công ty, cô còn tưởng rằng anh mua bên ngoài, phát hiện là anh tự tay làm, thực tại khiến cho tâm của cô không kìm được mà nóng lên.

Bình tĩnh mà xem xét, một người đàn ông lần đầu tiên bước chân vào bếp mà nói, tay nghề của Quang Lỗi thật sự là không chê vào đâu được, một chút đều nhìn không ra là mới lần đầu.
“Bất quá, tính hắn cũng thức thời, chị ước mơ một chiếc macbook mẫu mới số lượng có hạn, hắn không nói hai lời liền cho chị.”
“Còn có chị yêu nhất là xem đấu quyền anh, hắn ít nhiều hiểu chuyện, giúp chị đúng lúc mua được vé vào cửa. Tháng sau bắt đầu, chị sẽ đi Nhật Bản xem đấu, thể nghiệm nhiệt huyết ngay tại chỗ. Cảm tạ chồng của em nhá.” Người chị ba tính tình lạnh như băng, rốt cục ở phía sau biểu hiện ra một chút nhân tính.
“Tóm lại, ông chồng của em khá tốt, bọn chị không phản đối, bất quá, trở về phải dặn dò hắn, hoa quả không cần phải tặng nguyên rương, thật sự làm người ta ăn đến phun, rượu cũng ít đưa một chút, chị còn không muốn sớm lưu lạc phong trần làm rượu nữ như vậy, có vẻ như sống trong một đất nước toàn rượu a.” Thương Hải Vi không quên trọng tâm lên tiếng dặn dò, không quên vỗ vỗ bả vai của em gái, nói lên tâm ý.
Thương Hải Tình cả người đều cứng đờ.
Cô rốt cuộc là xem nhẹ cái gì?
Quang Lỗi vì sao muốn làm như vậy, chỉ tính toán làm vợ chồng một tháng, có cần sắm vai đến loại tình trạng này?
Anh rốt cuộc là có ý tứ gì a?
Cẩn thận chìu cô còn chưa nói, dù sao chỉ cần một tháng, thời gian vừa đến hai người liền vỗ vỗ mông chạy lấy người, có lẽ cô sẽ ngày ngày khóc lóc mà sống vì nhớ anh.
Nhưng là, anh vì sao còn ôn nhu săn sóc, còn không ngừng quan tâm đến người nhà của cô, làm cho người nhà của cô ai ai cũng khen ngợi anh rất tốt? Anh vì sao phải làm như vậy?
Cô đã cảm thấy đủ thống khổ, vì sao anh còn muốn làm khó cô chứ?!
Nghĩ đến một tháng sau sẽ thoát khỏi thân phận Hàn phu nhân, Thương Hải Tình quả thực muốn đau lòng mất.
“Hải Tình, em làm sao vậy?” Thương Hải Vi chú ý đến biểu tình kỳ lạ của em gái.
“Em? Không, không có.” Sắc mặt cô tái nhợt, ánh mắt trống rỗng.
“Không có? Nếu không có, vì sao hốc mắt đỏ?” Thương Hải Nhược sâu sắc nhìn chằm chằm cô.
Thương Hải Tình không biết biểu đạt như thế nào, cả người đều vì tất cả chuyện này làm cho bủn rủn tay chân, cô chột dạ lui về phía sau, không ngừng……
“Hải Tình, em rốt cuộc làm sao vậy?” Thương Hải Nhược muốn đưa tay chạm vào cô.
Cô dường như chạm phải điện liền hất ra,“Không có, không có…… Em không có chuyện gì! Em tốt lắm!” Sau khi hoảng loạn hét to, cô xoay người bỏ chạy.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận