Ông Xã Ảnh Đế Mau Vào Trong Chén

Editor: Trịnh Phương _ DĐLQĐ.

Bữa tiệc được bố trí bên trong một phòng lớn ở lầu hai, cả phòng bao, hơn mười cái bàn, khoảng trăm người, ngược lại cũng coi là rất náo nhiệt. Vậy mà, điều ngoài dự đoán của An Cẩn Du nhất là, sau khi Lương Thu Tuệ dẫn bọn họ vào cửa liền trực tiếp đưa các cô tới cái bàn chủ tịch quan trọng nhất, cũng chính là chỗ người đưa ra đề xuất, Lương Thu Tuệ sẽ ngồi.

Hai mắt An Cẩn Du hơi lạnh, đáy mắt cũng lóe ra mấy phần giễu cợt, cô cũng không nhớ lúc học đại học cô và Diệp Sơ Tình với cô ta có quen thuộc đến mức này.

Lương Thu Tuệ cũng không hề để ý tới phản ứng của đám người An Cẩn Du, sau khi để mấy người ngồi xuống liền xoay người đi nghênh đón những bạn học khác, cả người vòng tới vòng lui khắp nơi giống như bươm bướm hoa, giống như đây căn bản không phải là gặp gỡ bạn học gì đó, mà là tiệc cưới mời khách của người phụ nữ này.

Cực khổ lắm mới đợi được tất cả mọi người ngồi xuống, Lương Thu Tuệ mới lại thản nhiên trở lại, cười nhạt ngồi xuống, bảo nhân viên phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên.

Lúc này An Cẩn Du mới phát hiện ra, bàn này của họ, trừ ba người là cô và Diệp Sơ Tình cùng Lương Thu Tuệ ra, còn có hai người bạn rất thân thời đại học của Lương Thu Tuệ cùng với hai người đàn ông xa lạ có bề ngoài coi như khá dễ nhìn, hiển nhiên chính là bạn trai hai cô gái kia. Mà lúc Lương Thu Tuệ ngồi xuống bên cạnh bạn tốt của cô ta, chỗ ngồi một bên khác lại là trống không.

Không để đám người An Cẩn Du nghi ngờ quá lâu, người bạn thân bên cạnh Lương Thu Tuệ đã mở miệng hỏi một câu: "Thu Tuệ, sao chỗ ngồi bên cạnh cậu lại trống không vậy?"

Câu lời này cũng có chút cố ý, gặp mặt bạn học khó tránh khỏi việc có vài người bởi vì có công việc nên không thể tới, nhiều bàn cũng có một hai chỗ ngồi trống, thật ra thì cũng không có gì hiếm lạ. Nhưng người bạn thân này lại luôn nói đến mức giống như chỗ ngồi đó không có ai là một chuyện kinh thế hãi tục biết bao.

Lời của người này còn chưa dứt, một người bạn thân khác của Lương Thu Tuệ ở cùng bàn đã dẫn đầu ngó qua, cười mắng: "Diệp Linh, vị trí trống không bên cạnh Thu Tuệ đương nhiên là đặc biệt giữ lại vì người kia."

Diệp Linh, cũng chính là người bạn thân đã lên tiếng trước kia nghe lời này, lúc này trên mặt liền lộ ra một chút giật mình: "Ai nha, nhìn trí nhớ của mình này, chủ nhân của buổi tiệc còn chưa tới, chỗ ngồi bên cạnh Thu Tuệ đương nhiên nên trống không. Chẳng qua, Thu Tuệ, không phải là mình nói cậu, tại sao vị kia nhà cậu có thể đến trễ vào lúc này? Đợi anh ấy tới nhất định phải làm phạt anh ấy 3 ly rượu nha."

"Các cậu nói cái gì đó, chớ có nói đùa, anh ấy...... chỉ là anh ấy vừa lúc có chút việc mà thôi, một lát nữa sẽ đến." Mặc dù trên mặt Lương Thu Tuệ cố ra vẻ ngượng ngùng, thế nhưng bên trong đôi mắt rõ ràng tràn đầy hài lòng cùng kiêu ngạo.

"Nhìn một chút, nhìn một chút, còn chưa gả đi, cũng đã biết nói chuyện vì chồng, quả nhiên là con gái đã gả ra ngoài như bắt nước hắt đi!"

Diệp Linh vừa nói ra lời này, lập tức được những người khác đáp lại: "Ha ha ha...... Không sai không sai......"

Mấy người An Cẩn Du vẫn không nói gì, yên lặng nhìn hai người bạn thân của Lương Thu Tuệ hát đôi. Chủ nhân của buổi tiệc? Vị kia nhà Lương Thu Tuệ? Xem ra, lần này Lương Thu Tuệ kết giao với một bạn trai rất tốt, vội vã muốn chiêu cáo thiên hạ.

Đang lúc mọi người cười đùa đùa giỡn, nói trời nói đất, thang máy cách đó không xa chợt có một thiếu niên khí chất có chút bất kham đi ra, thiếu niên có khuôn mặt coi như thanh tú anh tuấn, có vẻ lịch lãm hơn so với những bạn nam vẫn còn mấy phần non nớt, vừa bước chân vào xã hội. Quần áo toàn thân nhìn qua rất có vẻ cool ngầu mà người trẻ tuổi nên có, nhưng nếu nhìn kỹ lại mà nói, sẽ phát hiện quần áo từ đầu đến chân, thậm chí là giày của thiếu niên này đều là hàng hiệu đắt giá.

Nhìn người tới, hai mắt Lương Thu Tuệ sáng lên, thậm chí cũng không kịp lên tiếng chào hỏi với người ngồi cùng bàn liền bước nhanh tới nghênh đón, đi tới bên người thiếu niên kia khoác cánh tay của anh ta, cúi đầu nói gì đó với thiếu niên kia.

Thiếu niên nhìn lướt qua khách sạn náo nhiệt, mặc dù trên mặt hiện lên mấy phần không kiên nhẫn, nhưng vẫn gật đầu một cái, mang Lương Thu Tuệ đi tới chỗ đám người An Cẩn Du.

Vừa đi tới bên cạnh bàn, trên mặt Lương Thu Tuệ liền hiện lên nụ cười hả hê rõ ràng, cao giọng hô lớn: "Mọi người yên lặng một chút, yên lặng một chút."

Đại sảnh vốn còn có chút tiếng bàn tán ầm ĩ liền từ từ yên tĩnh lại vì tiếng hô to này của Lương Thu Tuệ, ánh mắt của tất cả mọi người cũng đều lập tức phóng lên trên người của hai người Lương Thu Tuệ.

Lương Thu Tuệ dường như rất hưởng thụ việc được mọi người nhìn chăm chú như vậy, hơi ngước đầu, nụ cười nơi khóe môi sâu hơn, giống như một con khổng tước hoa cao ngạo.

"Giới thiệu một chút, vị này là bạn trai của tôi, Giang Thiếu Minh, hiện tại anh ấy là cậu hai của xí nghiệp Giang thị nổi tiếng về kinh doanh khách sạn, cũng là người thừa kế xí nghiệp di3nd4nl3qu7yd0n Giang thị trong tương lai. Khách sạn chúng ta tới hôm nay chính là sản nghiệp nhà anh ấy, cho nên tất cả phí dụng hôm nay của chúng ta ở nơi này, đều là anh ấy chi."

Lương Thu Tuệ vừa nói ra lời này, mọi người vốn đã yên tĩnh lại lập tức lại bắt đầu bàn tán ầm ĩ, lần này Lương Thu Tuệ cũng là không lên tiếng bảo mọi người dừng lại, mà là treo một nụ cười hả hê, vô cùng tự nhiên tiếp ánh mắt hâm mộ hoặc ghen tỵ truyền tới từ bốn phương tám hướng.

Đợi đến khi mọi người bàn xong, yên tĩnh lại lần nữa, Lương Thu Tuệ mới lại hắng giọng một cái, tiếp tục nói: "Hiện tại Minh Hiên đang học tại Đại học tài chính quốc tế thành phố X, còn một năm nữa sẽ tốt nghiệp, chờ sau khi anh ấy tốt nghiệp chúng tôi sẽ kết hôn, đến lúc đó kính xin mọi người nể mặt tới tham gia hôn lễ của chúng tôi."

Lương Thu Tuệ nói thế không khác nào một quả bom, làm mọi người ở đây lại xôn xao bàn tán một trận.

Mà lúc này, hai cô gái ngồi cùng bàn An Cẩn Du, Diệp Linh cùng Trương Lệ lại càng chịu cô đơn chêm vào mấy câu.

"Một năm sau liền cử hành hôn lễ, đó không phải là chồng chưa cưới sao? Còn bạn trai cái gì, Thu Tuệ, cẩn thận anh Giang này không vui nha."

"Đúng vậy, nói thẳng chồng chưa cưới không được sao, chẳng qua các cậu cũng chuẩn bị kết hôn rồi, trước đó lại không nói cho chúng mình biết, Thu Tuệ, cậu thật sự là quá không có suy nghĩ rồi, cẩn thận đến lúc đó chúng mình không đi làm phù dâu của cậu."

Có hai cô gái này mở đầu, một nhóm người coi như đều hồi hồn lại, liên tiếp nói ra những lời giống như chúc mừng, chúc phúc.

Mấy người An Cẩn Du lại là yên tĩnh không nói, An Cẩn Du không biến sắc giơ tay lên lấy xuống một chai nước chanh rót vào trong chén của mình uống vài ngụm, một tay chống cằm, giống như đang nhìn một vở kịch làm người ta dở khóc dở cười xảy ra trước mắt.

Đã nói cô ta làm sao có thể tốt đến mức mở tiệc mời bạn học tới, còn cố ý ghi chú mang theo người thân, ở loại khác sạn lớn như vậy lại ngay cả tiền quà cũng không cần chi, thì ra là chờ ở đây rồi sao!

Thời đại học, Lương Thu Tuệ này cũng rất yêu thích hư vinh, tự cho mình thanh cao, vô cùng xem thường người bần hàn giống như An Cẩn Du cùng Diệp Sơ Tình.

Tiếc rằng Lương Thu Tuệ này đặc biệt thích ganh đua so sánh, so thành tích so gia thế so dung mạo, chỉ cần có thể so, cái gì cũng có thể khiến cô ta lấy ra so. Nhưng lúc mới lên đại học, bàn về thành tích cô ta thua kém mình, bàn về dung mạo lại kém Diệp Sơ Tình, liền vì cái này, rất lâu về sau cô ta đều mang ý đối địch với hai người An Cẩn Du.

Lần này nhận được thư mời tới tham gia hội bạn học, người phát thư còn là Lương Thu Tuệ này, bản năng của An Cẩn Du đã cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy. Lúc này vừa thấy mới xem như hiểu được, Lương Thu Tuệ này, cho dù có qua bao nhiêu năm thì vẫn ham hư vinh như vậy, cho nên gọi những bạn học cũ này, nhất là cô và Diệp Sơ Tình đến, hoàn toàn là vì khoe khoang người bạn trai có tiền của mình, về sau thậm chí có có thể gả vào nhà giàu, trở thành con dâu nhà giàu.

Hiểu rõ một điểm này, An Cẩn Du không khỏi cảm thấy buồn cười. Người phụ nữ Lương Thu Tuệ này thật là không từ bất cứ việc xấu nào để gây xôn xao.

Không trách được khi đó, lúc Lương Thu Tuệ thấy hai người Tiểu Tình bước xuống xe lại có vẻ mặt như vậy. Cô ta tính toán mượn buổi tụ tập này để khoe khoang, chứ không phải là để người ta tới đây giành danh tiếng của cô ta. Hơn nữa không những không muốn cho Diệp Sơ Tình giành danh tiếng của cô ta, ngược lại vô cùng có khả năng ngay từ đầu là vẫn ghi hận chuyện năm đó cô ta bị đối tượng mình muốn theo đuổi cự tuyệt, ngược lại muốn theo đuổi Diệp Sơ Tình, chỉ vì dung mạo của Diệp Sơ tình hơn cô ta, muốn thừa cơ hội này cho Diệp Sơ Tình xấu mặt. Điểm này có thể nhìn ra từ việc cô ta cố ý sắp xếp bọn họ ngồi cùng bàn mình. Nghĩ như vậy, trước mắt quả thật chính là Hồng Môn Yến!

Chẳng qua con nhóc Lương Thu Tuệ cùng cậu con trai này cũng vẫn chỉ là người yêu mà thôi, dĩ nhiên về lâu dài thì 1 năm sau cũng kết hôn rồi. Phải biết rằng một năm này nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn, biến cố khó đoán, ai biết 1 năm sau thiếu niên kia có còn muốn cưới cô ta, mà không phải là mỗi người đi một ngả hay không?

Lui vạn bước mà nói, cho dù cô ta gả vào nhà giàu thì có sao? Kết hôn còn có thể ly hôn đấy. Thiếu niên kia nhìn qua mới chỉ khoảng đầu hai mươi, tình chị em kém bốn- năm tuổi, đặt ở gia đình bình thường còn phải cân nhắc suy nghĩ một chút, chứ đừng nói chi là loại nhà giàu này, hơn nữa......

An Cẩn Du ngẩng đầu nhìn thiếu niên mà Lương Thu Tuệ đang giữ chặt kia một cái, từ sau khi đi vào nơi này, đứa bé trai nàygiống như vẫn luôn không kiên nhẫn, cũng không giống như là một người đàn ông bình tĩnh, thành thục, đối với Lương Thu Tuệ càng là lừa gạt chiếm phần lớn, xa cách đến mức quả thật không giống như là người yêu thân mật. Hai người như vậy, An Cẩn Du thật sự rất khó tưởng tượng bọn họ ở chung lâu dài như thế nào. Lương Thu Tuệ sốt ruột khó nén công bố tin tức kết hôn của hai người như vậy, lấy tư cách tư bản này để khoe khoang, cũng không sợ về sau tự tát mặt mình lúc sinh biến cố?

Mà trên thực tế, những điều An Cẩn Du nghĩ này quả thật cũng không phải là không hề căn cứ, hôm nay Giang Thiếu Minh vốn là rất không muốn tới đây. Sở dĩ lúc trước cậu ta xem trọng Lương Thu Tuệ, hoàn toàn là bởi vì dung mạo coi như dễ nhìn của đối phương, nhưng sau khi tiếp xúc mới phát hiện người phụ nữ này hư vinh lại xu nịnh, còn rất thích quản chuyện của mình.

Có một bạn gái xinh đẹp mà lại yếu đuối mang ra ngoài để nở mày nở mặt quả thật rất có thể diện, nhưng có một bạn gái xinh đẹp nhưng lại ngu ngốc dối trá, hơn nữa còn không tự rõ vị trí của mình mang ra ngoài thì chỉ biết làm mất mặt chính mình.

Mấy ngày nay cậu ta đã càng trở nên có chút không kiên nhẫn, chẳng qua là bởi vì còn chưa có tìm được người phụ nữ khiến cho mình ghé mắt, cho nên mới vẫn không cắt đứt với người phụ nữ tự cho mình là đúng này, không ngờ người phụ nữ này còn tệ hại hơn, bày ra một lần họp mặt bạn học long trọng như vậy để ổn định thân phận của mình, còn nói muốn kết hôn cùng bản thân. Cậu ta thừa nhận người phụ nữ này lớn lên rất xinh đẹp, nhưng dựa vào thân thế bối cảnh của cô ta, nếu muốn kết hôn cùng mình, căn bản chính là mộng tưởng hão huyền.

Ngay tại lúc vị đại thiếu gia này phiền muộn không thôi, có loại kích động muốn chia tay với người phụ nữ dối trá này ngay tại đây, ánh mắt cậu ta chợt tùy ý nhìn lướt qua bên cạnh, liền thấy Diệp Sơ Tình ngồi ở chỗ kia giơ tay mà tiếp nhận một ly nước chanh Hạ Minh Hiên rót cho, khóe môi khẽ nhếch, một nụ cười kia giống như hoa sen mới nở sau cơn mưa, sạch sẽ duy mỹ tới cực điểm.

Trong hai tròng mắt Giang Thiếu Minh chợt bắn ra một tia sáng, ánh mắt nhìn về phía Diệp Sơ Tình cũng lập tức trở nên có chút nóng bỏng.

Lương Thu Tuệ vội vàng tiếp nhận tiếng chúc mừng vang tới từ bốn phương tám hướng, cũng không có phát hiện sự khác thường của người bên cạnh.

Đợi đến khi cô ta nhớ tới người bên cạnh đã rất lâu rồi vẫn chưa tỏ thái độ gì, không khỏi có chút không vui, cuống quít đưa tay kéo kéo ống tay áo Giang Thiếu Minh, để cậu ta nói hai câu.

Lúc này Giang Thiếu Minh mới đột nhiên phục hồi tinh thần, thu lại ánh mắt, không kiên nhẫn nhìn qua, cười nhạt gật đầu một cái với mọi người, nói: "Cảm ơn mọi người đã chăm sóc Thu Tuệ lúc cô ấy còn ở trường học."

Mọi người vội khách sáo mấy câu, lúc này Lương Thu Tuệ mới hài lòng lần nữa nở nụ cười, Giang Thiếu Minh cũng không để ý đến hài lòng trên mặt Lương Thu Tuệ, sốt ruột khó nén lôi kéo ngồi xuống vị trí bên cạnh Lương Thu Tuệ, đối diện Diệp Sơ Tình.

Vừa mới ngồi xuống, Giang Thiếu Minh liền có chút nóng lòng nói một câu với Lương Thu Tuệ: "Thu Tuệ, không giới thiệu mấy cái người bạn thời đại học này của em sao?"

Lương Thu Tuệ ngớ ra, mặc dù đánh sớm dự đoán được đám người An Cẩn Du sẽ khiến Giang Thiếu Minh chú ý, nhưng lời này do Giang Thiếu Minh tự mình nói ra ngoài, cô ta lại cảm thấy có chút không đúng lắm.

Cố gắng đè xuống dự cảm xấu dưới đáy lòng, trên mặt Lương Thu Tuệ lại treo lên nụ cười giả dối ban đầu, vẻ mặt giả bộ một bộ bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Đúng rồi, anh xem trí nhớ em này. Hai vị bên này anh đều biết, là bạn thân tốt của em từ thời đại học đến nay, Diệp Linh cùng Trương Lệ với bạn trai hai người. Ba vị bên kia theo thứ tự là bạn thời đại học của em, An Cẩn Du, Diệp Sơ Tình, còn có anh Hạ, chồng chưa cưới của Sơ Tình."

"Chồng chưa cưới?" Sắc mặt Giang Thiếu Minh hơi biến đổi, ánh mắt cẩn thận dò xét trên người Hạ Minh Hiên thêm lần nữa, khi nhìn rõ gương mặt tuấn tú kia thì hơi hoảng hốt, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại, đáy mắt chợt xẹt qua một tia ác độc.

Chẳng qua là một “tiểu bạch kiểm” có dáng dấp không tệ mà thôi, chỉ cần là thứ cậu ta muốn, liền chưa từng có chuyện không chiếm được. Giang Thiếu Minh nghĩ như vậy, cười nhạt thu ánh mắt lại, ngược lại nhìn chằm chằm Diệp Sơ Tình.

Độc ác chợt lóe rồi biến mất nơi đáy mắt Giang Thiếu Minh, có lẽ người khác không để ý đến, nhưng An Cẩn Du cùng Hạ Minh Hiên lại đều phát hiện. D%đ`l’q>đ

An Cẩn Du thấy sắc mặt Giang Thiếu Minh lúc trước vẫn lộ vẻ không kiên nhẫn, không hiểu sao lại chợt thay đổi thái độ, chẳng những không có vội vã rời đi như lúc đầu, ngược lại còn kiên nhẫn ngồi xuống, chủ động hỏi tới những người như bọn họ, trong lòng không khỏi có chút kỳ quái.

Sau đó lại nhìn thấy cậu ta biểu lộ ý đối địch đối với Hạ Minh Hiên, giờ phút này còn nhìn chằm chằm Diệp Sơ Tình không nhúc nhích, đáy mắt đều là kinh diễm cùng tham lam rõ ràng, lông mày không tự chủ hơi nhíu lại, người này không phải là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, coi trọng Tiểu Tình của bọn họ chứ?

Hạ Minh Hiên tự nhiên cũng nghĩ giống với An Cẩn Du, cặp con ngươi giỏi về việc dùng ôn hòa che giấu ý muốn giết người bây giờ đã dần dần nổi lên chút máu tanh.

Giang Thiếu Minh chỉ thấy được ôn hòa nho nhã Hạ Minh Hiên biểu lộ bên ngoài, lại không biết phần ôn hòa này của Hạ Minh Hiên chỉ xuất hiện trước người nhất định, mà bản tính hung tàn chân chính của anh ta bị trăm ngàn xương khô máu tươi bị che giấu kĩ hẳn là cũng có thể công kích bất cứ kẻ nào, không sai một ly, Giang Thiếu Minh lại dám mơ ước người của anh ta tất phải trả giá thật lớn.

Diệp Sơ Tình cũng không nghĩ nhiều như hai người An Cẩn Du, cô ấy chỉ đơn thuần cảm thấy ánh mắt ngừoi đối diện kia nhìn cô ấy khiến cô ấy rất không thoải mái, không thoải mái đến mức cúi đầu nhích tới gần người bên cạnh theo bản năng.

Hạ Minh Hiên tự nhiên cảm nhận được sự bất an của Diệp Sơ Tình, tay trái khẽ vươn qua, tìm được đầu gối của cô ấy dưới bàn, cầm tay phải hơi lạnh của cô ấy.

Cả người Diệp Sơ Tình run lên, như có cảm giác quay đầu sang, vừa lúc chống lại vẻ mặt tươi cười nhàn nhạt của Hạ Minh Hiên, sợ sệt cùng cứng ngắc trên mặt trong nháy mắt hóa thành yên tâm cùng một nét cười yếu ớt thoáng hiện.

Giang Thiếu Minh nhìn không khí hài hòa không ai có thể chen vào giữa hai người, sắc mặt không khống chế được biến đổi. Mà Lương Thu Tuệ ngay từ lúc Giang Thiếu Minh nhìn về phía Diệp Sơ Tình, nụ cười trên mặt liền hoàn toàn rạn nứt, nhất là khi cô ta nhìn thấy dáng vẻ giống như say đắm cùng tham lam trên mặt đối phương, cả khuôn mặt càng thêm âm trầm.

Hai tay siết chặt thành quyền, móng tay sắc bén mà nhỏ dài gần như đâm vào trong máu thịt, đáy mắt Lương Thu Tuệ gần như bị oán hận độc ác che lấp trong một cái chớp mắt, cũng may Diệp Linh ngồi ở bên cạnh cô ta đưa tay nhéo cô ta một cái, mới xem như kéo cô ta trở lại từ trong tức giận cáu gắt.

Ho nhẹ một tiếng, che giấu vẻ hung ác từng xuất hiện trên mặt, Lương Thu Tuệ mở miệng chào hỏi lần nữa: "Tới tới tới, món ăn đều đã lên rồi, có chuyện gì chờ một lát rồi nói, hiện tại ăn đồ ăn quan trọng hơn, ăn trước đi."

Lúc này mọi người mới như tỉnh lại từ trong mộng, từng người cầm đôi đũa ăn trên mặt bàn lên. Không khí đình trệ thay đổi trong chớp mắt, nhìn từ bên ngoài thì giống như hài hòa náo nhiệt như trước, nhưng bên trong đó có mấy người chân chính chú ý tới thức ăn ngon ở trước mặt, chỉ có chính họ hiểu rõ.

Sau khi vô cùng náo nhiệt ăn vài món ăn, Lương Thu Tuệ thấy không khí không hề cứng nhắc như trước nữa, lúc này mới giống như vô tình liếc mắt nhìn nhẫn kim cương lóe sáng trên tay Diệp Sơ Tình, hỏi một câu: "Nhìn trên tay Sơ Tình và anh Hạ cũng đã mang nhẫn kim cương, là sắp kết hôn sao?" #Trịnh_Phương Truyện chỉ được đăng tại dđ_l~q+đ, mọi bài đăng trên web đều là đồ_ăn+cắp/:)

Giang Thiếu Minh nghe vậy, tay bưng ly rượu có chút dừng lại, quay đầu nhìn Lương Thu Tuệ lên tiếng hỏi thăm một cái, trong cái nhìn kia rõ ràng mang theo bất mãn dày đặc, sau đó có chút không vui liếc mắt nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay Diệp Sơ Tình.

Hạ Minh Hiên cũng mặc kệ vị đại thiếu gia này bất mãn như thế nào, đưa tay nắm tay Diệp Sơ Tình, cố ý đặt đôi nhẫn kim cương lóa mắt trên tay hai người phơi bày trước mặt mọi người, cười nhạt một tiếng nói: "Ừ, chúng tôi định kết hôn vào hơn một tháng sau."

Phịch một tiếng, ly rượu trên bàn chợt rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang thanh thúy, mảnh kính vỡ phân tán đầy đất.

Tất cả mọi người không khỏi sửng sốt, không hẹn mà cùng dừng động tác trong tay lại nhìn qua, Giang Thiếu Minh vội vàng đưa tay ho nhẹ một tiếng, che giấu ác độc không kịp thu lại trên mặt, giọng điệu buồn bực đáp một câu: "Rất xin lỗi, tay bị trượt."

Lương Thu Tuệ sửng sốt một chút, vội vàng gọi một tiếng "Phục vụ", để người đi tới thu thập những mảnh vụn kia, hơn nữa lập tức lộ ra vẻ lo lắng đối với Giang Thiếu Minh, ân cần hỏi han: "Có bị thương không?"

Giang Thiếu Minh lắc đầu một cái, không dấu vết tách cánh tay Lương Thu Tuệ bám vào cánh tay mình ta. Lương Thu Tuệ hơi ngẩn ra, có chút uất ức cúi đầu, một thoáng cúi đầu kia, trên khuôn mặt coi như xinh đẹp tuyệt trần kia rõ ràng cũng vặn vẹo một phen.

An Cẩn Du chống cằm, yên lặng nhìn kịch hay trước mắt, trong mắt tràn đầy giễu cợt cùng khinh thường. Ngay sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại, lúc mở ra lần nữa, đã khuôn mặt nhỏ nhắn đã treo lên một bộ vô hại, nâng chén về phía mấy người trai gái ngây người tại chỗ, tỏ ý: "Sơ Tình cùng tôi vẫn luôn là bạn tốt, hơn một tháng sau Sơ Tình cùng Minh Hiên kết hôn, đến lúc đó kính xin các vị đang ngồi đây có rãnh rỗi thì tới cổ vũ một chút, cho một đôi tân nhân này chút hạnh phúc nho nhỏ, tôi vô cùng cảm ơn, hiện tại kính trước một ly." Nói xong, An Cẩn Du nâng chén trong tay lên uống một hơi cạn sạch.

Những người vừa mới sửng sốt vì nốt nhạc đệm nhỏ này nghe An Cẩn Du nói lời này, nhanh chóng thức tỉnh, mặc kệ vui hay không, rối rít nâng cái ly trong tay lên kính An Cẩn Du một ly.

An Cẩn Du nhàn nhạt nở nụ cười, trước khi ngồi xuống, ý tứ hàm xúc liếc nhìn Giang Thiếu Minh một cái, trong mắt kia rõ ràng mang theo châm chọc nhè nhẹ, làm sắc mặt Giang Thiếu Minh còn đang ở độ tuổi chưa biết che dấu cảm xúc lại tối sầm.

Hạ Minh Hiên cũng là tán thưởng ném cho An Cẩn Du một ánh mắt, An Cẩn Du không hề có chút tiết tháo nào mà vui lòng nhận lấy.

Bởi vì An Cẩn Du ngắt lời, Lương Thu Tuệ rốt cuộc cũng khôi phục lại, ngồi xuống lần nữa, mỉm cười nói: "Hơn một tháng sau liền kết hôn nha, vậy chính là sắp tới rồi, hiện tại tôi chúc mừng Sơ Tình cùng anh Hạ trước vậy."

Hạ Minh Hiên cùng Diệp Sơ Tình gật đầu với Lương Thu Tuệ một cái, coi như là tiếp nhận phần chúc mừng này của Lương Thu Tuệ.

Lương Thu Tuệ không để lại dấu vết nhìn bộ mặt buồn rầu của Giang Thiếu Minh ở bên cạnh, cẩn thận thu phần oán hận cùng bất mãn kia vào đáy lòng.

Nhưng cái này rốt cuộc cũng không tránh được ánh mắt của An Cẩn Du luôn luôn chú ý hai người này ở đối diện, An Cẩn Du đưa tay đẩy gọng kính đen gác trên sống mũi mình một cái, khéo léo giấu mất một tia giễu cợt lóe lên nơi đáy mắt mình.

Hai người đối diện kia, một nịnh nọt, một tự cho là đúng, kĩ nữ tâm cơ cùng nhà giàu mới nổi, nữ cặn bã thêm nam cặn bã, thật là tuyệt phối! Chẳng qua, cực kì không may, nếu hai người quả thật muốn cặn bã đến trên đầu bọn họ, thì thật sự chỉ có thể nói bọn họ tự chuốc lấy đau khổ.

Không nói tên Niếp Quân Hạo kia, chỉ cần có vị Tứ hoàng tử điện hạ nhà Tiểu Tình, thì ngay cả lão đại xã hội đen Tuyệt Bích không nhất định dám trêu nhân vật nguy hiểm cấp SS này, nếu cậu hai họ Giang kia thật sự dám đụng chạm một đầu ngón tay Tiểu Tình, chỉ sợ đời này cũng sẽ không có ngày bình an.

An Cẩn Du cảm thấy bình thường bản thân đối với người khác tuyệt đối không quá khắc nghiệt, nhưng khi đối mặt với cậu hai nhà họ Giang này, không hiểu sao, bản năng có chút bài xích.

Thoáng thu lại vẻ mặt lộ liễu, An Cẩn Du chủ động chen miệng nói: "So sánh với hôn lễ Thu Tuệ cậu và cậu Giang này, hôn lễ của bọn Tiểu Tình thật sự rất nhanh. Chẳng qua, vừa rồi Thu Tuệ nói cậu Giang còn một năm nữa mới tốt nghiệp, tính như vậy, cậu Giang hẳn còn nhỏ hơn chúng ta vài tuổi nhỉ?"

Một tiếng lại một tiếng cậu Giang này của An Cẩn Du, rơi vào trong tai người khác là chuyện đương nhiên, nhưng rơi vào trong tai Giang Thiếu Minh, chẳng biết tại sao cảm giác có chút chói tai. Rõ ràng trước kia cũng có không ít người xưng hô với cậu ta như vậy, nhưng người trước mặt này gọi cậu ta như vậy lại khiến cậu ta cảm thấy tràn đầy châm chọc, rất không thoải mái.

Lương Thu Tuệ cũng không ngờ An Cẩn Du lại đột nhiên nhắc tới cái này, nụ cười trên mặt hơi cứng, chốc lát mới nói: "Đúng vậy, Thiếu Minh nhỏ hơn chúng ta ba, bốn tuổi."

Người bên cạnh vừa nghe lập tức trở nên ồn ào: "Chậc chậc chậc, thì ra là Thu Tuệ và cậu Giang lại là tình chị em thời thượng nhất hiện nay nha, thật sự là bắt kịp trào lưu."

"Đúng vậy, nói ra thì tình yêu chị em cũng cần dũng khí, về sau Thu Tuệ cậu cần phải sống tốt với cậu Giang nha, nếu không chúng mình cũng đều cũng không bao giờ tin tưởng tình yêu nữa."

"Ha ha ha, nhìn cậu nói này, người này bình thường không biết chứng mực, Thu Tuệ cũng đừng tức giận nha."

"Đúng vậy nha, đúng vậy nha, con nhóc này nói gì vậy?"

Từng câu giống như ý tốt rồi lại mơ hồ lộ ra mấy phần châm chọc ùn ùn kéo đến nện vào đầu Lương Thu Tuệ, khiến cho cả khuôn mặt cô ta cũng biến thành u ám, mà sắc mặt của một nhân vật chính khác trong đề tài này ngồi bên cạnh Lương Thu Tuệ đương nhiên cũng không thể dễ nhìn.

Diệp Linh liếc mắt nhìn sắc mặt khó coi của hai người, trong bụng vừa động, tức thời mở miệng nói sang chuyện khác: "Vừa rồi thấy chiếc xe kia của anh Hạ cùng Sơ Tình rất đẹp, xe kia là của anh Hạ sao?"

Quả nhiên, Diệp Linh vừa nói ra lời này, lực chú ý của phần lớn mọi người ngược lại đều di chuyển trở về trên người mấy người Diệp Sơ Tình. Vừa rồi có không ít người đều thấy được chiếc xe sang trọng kia, trong lòng không ít người cũng suy đoán chủ xe là ai. Sau đó thấy mấy người Hạ Minh Hiên đi ra từ trong xe, nhìn anh ta trẻ tuổi như thế, càng thêm có không ít người suy đoán chủ xe là con trai của người có tiền nào, cũng chính là phú nhị đại trong truyền thuyết.

Hiện tại nghe thấy Diệp Linh hỏi thẳng thắn như vậy, hiển nhiên cũng không ít người đều rất tò mò Hạ Minh Hiên sẽ trả lời như thế nào.

Hạ Minh Hiên tiếp nhận ánh mắt hoặc tìm tòi nghiên cứu hoặc hâm mộ hoặc ghen tỵ hoặc xem kịch vui tới từ nhiều phía, sắc mặt không thay đổi, trước sau như một, mỉm cười nói: "Không sai, chiếc xe kia là của tôi. Tự tôi kiếm tiền mua."

Hạ Minh Hiên cố ý tăng thêm một câu nói phía sau, khiến tất cả mọi người ở đây, trừ An Cẩn Du cùng Diệp Sơ Tình, đều ngẩn ra.

Diệp Linh càng thêm không ngờ Hạ Minh Hiên sẽ trả lời như vậy, trợn to hai mắt, khuôn mặt kinh ngạc. Cô ả nhất thời hứng khởi hỏi trắng ra, cũng chỉ là do thấy bầu không khí vừa rồi quá ngột ngạt, muốn mượn việc này nói sang chuyện khác, vả lại trong mắt cô ả cũng là vẫn cho rằng Hạ Minh Hiên còn trẻ như vậy, rất không có khả năng mua được xe sang trọng như vậy. Chiếc xe kia, không phải mượn chính thì là mua dựa vào ba mẹ có tiền, làm thế nào cũng không ngờ tới......

"Tự anh kiếm tiền mua?" Diệp Linh kinh ngạc hỏi.

"Ừ." Hạ Minh Hiên chắc chắn gật đầu một cái, tiếp theo hình như là cảm thấy nói như vậy còn chưa đủ khiến mọi người rung động, liền lại bồi thêm một câu: "Không nhiều lắm, tiền lương nửa năm mà thôi. Ưm, không tính lợi nhuận được chia."

"......" Tiền lương nửa năm...... Mà thôi?! Người bình thường sao có thể làm được? Tiền lương nửa năm tùy tùy tiện tiện chính là hơn 100 vạn đó, còn là không tính lợi nhuận! Rốt cuộc người này đang chuyện thương thiên hại lý, buôn lậu phạm pháp gì nha! Công việc bình thường thật sự có thể có tiền lương cao như vậy sao? Đừng ồn ào, cường hào, anh là đặc biệt tới kích thích người nghèo như chúng tôi sao?!

Cả đám người bị sét đánh cho ngoài khét trong sống, đã không biết nên nói gì đối với người đàn ông toàn thân nơi nơi đều sáng lấp lánh này rồi.

An Cẩn Du nhìn một đám nam nữ trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, trong lòng chợt thăng bằng, quả nhiên liền loại người hấp thụ ánh sáng như Hạ Minh Hiên, là một tồn tại khiến mọi người đều cảm thấy khiếp sợ. Chẳng qua nếu những người này biết mấy tháng trước người này vẫn chỉ là người cổ đại cái gì cũng không hiểu, không cẩn thận từ cổ đại rơi đến hiện đại mà nói, có lẽ bọn họ nhất định sẽ càng khiếp sợ.

Lương Thu Tuệ cũng sợ hết hồn, bản năng nghi ngờ tính chân thật trong lời này của Hạ Minh Hiên, nhưng nhìn bộ dáng giống như có thật này của đối phương, lại thật sự không nhìn ra chút dấu vết đối phương nói láo thậm chí là thổi phồng.

Cắn cắn môi, Lương Thu Tuệ cuối cùng đánh không lại hiếu kỳ dưới đáy lòng mình, lên tiếng hỏi một câu: "Anh Hạ thật đúng là tuổi trẻ tài cao, chẳng qua không biết anh Hạ đang làm gì, nửa năm vậy mà lại có thể kiếm nhiều tiền như vậy, thật là khiến người ta lực bất tòng tâm."

Lời này của Lương Thu Tuệ cũng là tiếng lòng tất cả mọi người ở đây, trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt của mọi người trải quét trên người của Hạ Minh Hiên một lượt, trình độ nóng bỏng kia hiển nhiên hận không thể lập tức đốt ra một lỗ thủng trên người Hạ Minh Hiên.

Hạ Minh Hiên cầm tay Diệp Sơ Tình, liếc mắt nhìn ngồi An Cẩn Du ngồi ở một bên khác của Diệp Sơ Tình, cũng không có ý định tiếp tục ẩn giấu, hời hợt đáp một câu: "Thật ra thì công việc của tôi không có lợi hại như mọi người nghĩ, tôi chỉ là....."

Hạ Minh Hiên nói tới đây, cố ý dừng một chút, kéo đủ hứng thú của mọi người rồi mới nói tiếp: "Tôi chỉ là thích giúp người ta đầu tư cổ phiếu ở trên mạng, nhân tiện chính mình cũng đầu tư cổ phiếu theo mà thôi. Đúng rồi, dường như người trong giới có một danh từ đặc biệt đối với người làm ngành của chúng tôi, gọi...... Chuyên gia."

Hạ Minh Hiên vừa nói ra lời này, đại sảnh khách sạn có chút huyên náo bỗng nhiên lại lâm vào một mảnh yên tĩnh.

Chuyên gia?! Hạ Minh Hiên lại là chuyên gia?! An Cẩn Du cũng lấy làm kinh hãi. Ban đầu khi cô hỏi Hạ Minh Hiên đang làm gì, anh ta chỉ mịt mờ nói với mình anh ta đang có một phần thu nhập cố định trên mạng, không cần phải lo lắng chuyện kiếm tiền nuôi gia đình.

Khi đó cô cũng không quá để ý, chỉ cho là đối phương có thể mở các loại cửa hàng giống như cửa hàng bán các đồ quý giá, bán một chút đồ, kiếm chút lợi nhuận. Hiện giờ nghĩ lại thấy mình thật là quá ngây thơ rồi, mở cửa hàng đồ quý giá gì đó sao có thể xứng với thân phận cool ngầu, đẹp trai như Hạ Minh Hiên chứ, chuyên gia gì đó mã mới là tồn tại trâu bò nhất nha!

Chẳng qua, Tứ hoàng tử điện hạ tiền nhiệm, hình như từ lúc anh xuyên không tới nay còn chưa tới một năm đi? Vừa rồi còn nói tiền lương nửa năm, nói cách khác, nửa năm trước anh đã bắt đầu đầu tư cổ phiếu rồi hả? Tính theo như vậy mà nói, xuyên việt đến hiện đại không tới mấy tháng đã học được một loại kĩ thuật phân tích kết luận mà người thường không theo kịp, anh không cảm thấy anh thật sự là quá nghịch thiên sao?!

So sánh với sự kinh ngạc của mọi người, Giang Thiếu Minh lại là có chút khinh thường chẳng thèm ngó tới, ngẩng đầu liếc nhìn người đàn ông đã bị cậu ta coi là quân địch giả tưởng này, cười nhạo nói: "Nghe nói chuyên gia đều đưa tiền lương theo thành tích, tiền lương anh Hạ cao như vậy, chắc hẳn thành tích rất nổi bật nhỉ?"

Hạ Minh Hiên lại một chút cũng không có để giễu cợt của Giang Thiếu Minh vào trong mắt, dùng lực lượng rất nhỏ giải quyết vấn đề lớn [tứ lạng bạt thiên cân] nói: "Đều là khách hàng để mắt, tin tưởng tôi."

Giang Thiếu Minh không ngờ Hạ Minh Hiên không chút lay động đối với sự gây hấn của mình, thật giống như một quyền đánh vào bông, càng thêm bực tức.

An Cẩn Du cũng hồi hồn lại bởi lời này của Giang Thiếu Minh, hai mắt nhíu lại, giống như cười giễu cợt trả lời một câu: "Minh Hiên dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, đương nhiên không sáng bằng cậu Giang vừa sinh ra đã đứng cao hơn so với người bình thường. Nghe Thu Tuệ nói hiện tại cậu Giang còn đang học ở đại học tài chính quốc tế thành phố X, chậc chậc chậc, đại học tài chính quốc tế thành phố X cũng là đại học nổi tiếng top đầu trong nước, sinh viên tài cao giống như cậu Giang, sau này tốt nghiệp đại học xong đương nhiên sẽ nở mày nở mặt. Hơn nữa bối cảnh gia thế của cậu Giang cao hơn người bình thường không chỉ một chút, sau này nhất định tiền đồ vô lượng, cậu Giang cần gì phải so đo với những người dân bình thường như chúng tôi?"

Tuy An Cẩn Du nói vậy rất có tình có lí, ý chính là châm chọc cậu hai nhà họ Giang Nhị này mắt chó nhìn người thấp, nhưng không nghĩ trong lúc vô tình lại đâm trúng chỗ đau của hai người.

Giang Thiếu Minh học ở đại học tài chính quốc tế thành phố X không giả, thế nhưng cũng không phải là nhờ cậu ta thật sự học giỏi mà lấy được, mà là bố của cậu ta trăm phương ngàn kế tốn không ít tiền tài cứng rắn nhét cậu ta vào lấy cái danh mà thôi. Sau khi vào đại học, D_Đ=L~Q^^Đ cậu ta càng ít khi tuân thủ nền nếp tham gia tiết học, nở mày nở mặt sau khi tốt nghiệp theo lời An Cẩn Du, căn bản là chuyện không thể xảy ra.

Chuyện này, Giang Thiếu Minh hiểu rõ, Lương Thu Tuệ cũng biết, chẳng qua lúc trước cô ta cũng không quá để ý loại chuyện như vậy, chỉ cần lấy tấm bằng tốt nghiệp mà thôi, nói trắng ra chỉ là vì để sau này khi tìm việc làm dễ nhìn hơn thôi. Mà thân phận như Giang Thiếu Minh, sau này há lại phải lo lắng không có việc làm?

Nhưng hôm nay bị An Cẩn Du nói ra như vậy, hai người đều có loại cảm giác xấu hổ bị người ta đánh vào mắt trước mặt mọi người. Hai người há miệng thở dốc muốn nói, cố tình lời nói này của An Cẩn Du cũng không có gì không đúng, làm cho người ta không tìm ra sai lầm.

Hai người cứ ngừng lại một lúc như vậy, An Cẩn Du đã nói tới nói lui với người bên cạnh. Đợi đến lúc hai người Lương Thu Tuệ phản ứng lại, đề tài không dấu vết bị chuyển hướng, cho dù hai người muốn nói cũng không còn kịp rồi.

Nhưng bị An Cẩn Du đáp trả như vậy, trong lòng hai người đều đã có chút vướng mắc, cũng không phải đối với An Cẩn Du, mà là đối với nhau.

Giang Thiếu Minh không cần phải nói, từ nhỏ đã là bé trai được người trong nhà nuôi như châu như bảo, cậu ta nào có khí phải nếm qua cảm giác ngậm bồ hòn này? Kìm nén một hơi ngột ngạt, trong lòng cậu ta đang oán hận An Cẩn Du, cũng càng thêm giận chó đánh mèo với Lương Thu Tuệ tự chủ trương bày ra lần gặp gỡ bạn học này.

Mà Lương Thu Tuệ...... Mọi người nói, có so sánh mới có thể lộ ra cao thấp rõ ràng, lúc trước cô ta lấy Giang Thiếu Minh cùng người bên cạnh chị em thân thiết so sánh với bạn trai những bạn học kia, cảm thấy Giang Thiếu Minh trẻ tuổi đẹp trai, quan trọng nhất là có tiền, so với những người khác mà nói, tốt hơn không biết bao nhiêu, dĩ nhiên là cảm thấy Giang Thiếu Minh mọi thứ đều tốt.

Nhưng hôm nay lại xuất hiện một Hạ Minh Hiên, hai người thậm chí đều không cần phải làm gì, chỉ cần đứng một chỗ, chỉ nhìn từ dung mạo thân hình, ai hơn ai kém, vừa nhìn liền biết. Mặc dù bề ngoài của Giang Thiếu Minh cũng coi là tuấn tú, nhưng vừa so sánh với Hạ Minh Hiên, nhất định chính là một cái trên trời, một cái dưới đất. Mà bỏ qua vẻ bề ngoài này, cỉ nhìn khí chất hai người cũng gần như là khác nhau một trời một vực.

Tuy nói Hạ Minh Hiên là xuyên tới từ cổ đại, nhưng lúc đó anh ta cũng chính là tứ hoàng tử điện hạ tôn quý hơn bất cứ kẻ nào. Anh ta thân là người thừa kế dự bị trong tương lai của Hoàng thất tôn quý, ngoại trừ việc học tập kĩ thuật đế vương nên có, đương nhiên không thể thiếu các lớp học các loại lễ nghi cung đình vừa hoa lệ vừa rườm rà. Cho nên, từng cử động của Hạ Minh Hiên đều là ung dung cao quý bẩm sinh, mặc dù đặt ở nơi như hiện đại này, khía cạnh lễ nghi trên bàn ăn này cũng hoàn mỹ đến mức làm cho người ta không tìm ra nửa điểm sai lầm, làm cho người nhìn đều cảm thấy là  một loại hưởng thụ.

Trái lại, mặc dù Giang Thiếu Minh cũng bị đòi hỏi nghiêm khắc từ nhỏ, nhưng so với người bề trên trôi nổi trên triều đình nhiều năm, liếm máu trên đao như Hạ Minh Hiên, cũng không phải chỉ kém hơn một chút. Nhưng mà những thứ này cũng không phải điều khiến cho Lương Thu Tuệ buồn bực, mà là thái độ hai người đàn ông này đối với người phụ nữ của mình. Từ sau khi ngồi xuống, Hạ Minh Hiên vẫn luôn tỉ mỉ quan tâm chăm sóc Diệp Sơ Tình, từ rót nước gắp thức ăn đến hỏi han ân cần, chu đáo, săn sóc tỉ mỉ, mà người bên cạnh mình, đừng nói là thân mật, con ngươi cũng đọng trên người người nào đó ở đối diện, thật sự là......

Tổng kết một câu, hiện tại, trong mắt của Lương Thu Tuệ, người bên cạnh này trừ có chút tiền ra, gần như là cái gì cũng sai. Cố tình tiền của cậu ta cũng đều không phải là của mình, không giống người đàn ông hoàn mỹ ở đối diện kia, tay trắng dựng nghiệp, vô cùng nở mày nở mặt.

Nghĩ như vậy, trong nháy mắt, Lương Thu Tuệ cảm giác chính mình so không bằng. Hôm nay cô ta chuẩn bị ra oai phủ đầu với những người khác, làm náo động, lại không nghĩ rằng ngược lại bị người ta đoạt danh tiếng, thấp hơn một cái đầu, điều này bảo cô ta không tức giận như thế nào?

Nghĩ tới đây, vẻ oán độc trên mặt Lương Thu Tuệ mỗi lúc càng rõ lên, ngước mắt nhìn hai cô gái đối diện một cái, chợt khẽ mỉm cười nói: "Cẩn Du, không phải là mình nói cậu, cậu xem một chút, từ lúc học đại học cậu và Tiểu Tình vẫn như hình với bóng, bây giờ nghe nói còn ở cùng một chung cư. Nhưng Tiểu Tình người ta cũng đã bàn chuyện cưới xin với anh Hạ rồi, sao cậu lại vẫn còn độc thân, cái này giống như có chút không thể nào nói nổi nhỉ?”

Khóe môi Lương Thu Tuệ khẽ nâng lên đường cong mang theo vài phần tính toán xấu xa. Hôm nay chỉ sợ cô ta không áp được Diệp Sơ Tình, nhưng đối phó với mới người xấu xí cô đơn một mình như An Cẩn Du, cô ta vẫn rất có lòng tin, chỉ tiếc, lần này cô ta nhất định là muốn đá trúng miếng sắt rồi.

Mấy người An Cẩn Du gần như là vừa nghe cậu hỏi của Lương Thu Tuệ xong liền lập tức ngẩng đầu lên, hai mắt An Cẩn Du hơi rét lạnh, thầm nghĩ trong lòng một tiếng: Tới đây, người phụ nữ này thấy không chiếm được gì tốt từ chỗ Tiểu Tình, liền muốn xoát tồn tại ở chỗ mình. Bà mẹ nó, sao gần đây cô luôn phải gặp gỡ cực phẩm như vậy, không thích cảm giác mệt mỏi!

May là lúc này Diệp Sơ Tình vẫn luôn đơn thuần cũng nhìn thấu người đối diện không có ý tốt đối với mấy người bọn họ, chân mày xinh đẹp tuyệt trần không tự chủ nhíu lại, gần như là theo bản năng đáp trả Lương Thu Tuệ một câu: "Ai nói Tiểu Du không có bạn trai, Tiểu Du có bạn trai."

Diệp Sơ Tình vừa nói ra lời này, không chỉ là đám người Lương Thu Tuệ, ngay cả An Cẩn Du cũng sững sờ một chút. Cô rõ ràng chưa từng nói chuyện của cô và Niếp Quân Hạo với Tiểu Tình, sao Tiểu Tình lại biết? Chẳng lẽ là lần trước gặp Niếp Quân Hạo ở nhà nên hiểu lầm? Éc...... Được rồi, thật ra thì hiện tại cũng không coi là hiểu lầm, thân phận người yêu của hai người đã thành sự thật, nhưng cứ bị nói ra như vậy, An Cẩn Du thật đúng là không giống bình thường, có...... cảm giác xấu hổ.

Diệp Sơ Tình trái lại không nghĩ nhiều như vậy, suy nghĩ của cô ấy rất đơn giản. Mặc kệ An Cẩn Du cùng Niếp Quân Hạo thật sự có quan hệ cũng được, hay là mình hiểu lầm cũng tốt, ít nhất bây giờ không thể thua khí thế dưới câu hỏi của người đối diện. Cô ấy có dự cảm, nếu thật sự để Lương Thu Tuệ cho rằng An Cẩn Du không có bạn trai, An Cẩn Du tuyệt đối sẽ thua thiệt! #trịnh_phương_di3nd @nl3qu4yd0n

Hạ Minh Hiên cũng sợ hết hồn đối với việc Diệp Sơ Tình đột nhiên lên tiếng, nhưng ngay sau đó anh liền hiểu dụng ý Diệp Sơ Tình làm như thế, trên mặt giương lên nụ nụ cười yếu ớt bao dung.

Lương Thu Tuệ giật mình phản ứng lại đầu tiên, miễn cưỡng cười nói: "Tiểu Du có bạn trai? Đã có bạn trai sao không mang tới đây để chúng mình nhìn một chút, thật là quá không có thành ý rồi."

Mang tới? Mang tới so sánh với chân mệnh thiên tử nhà cô ta một phen, để cho mọi người xem như khỉ sao?

An Cẩn Du cười khẽ một tiếng, không quá để ý nói: "Anh ấy có việc bận, hôm nay không tiện tới đây."

Đáy mắt Lương Thu Tuệ chợt lóe ánh sáng lạnh, lại vẫn cho rằng An Cẩn Du đang giả vờ. Cô gái như vậy cô, sao có thể có người đàn ông tốt nào nguyện ý muốn cô, lập tức cũng bất chấp việc che giấu bản chất thật ở trước mắt mọi người, hơi chanh chua trả lời một câu: "Tiểu Du, đây cũng là bạn trai cậu là không đúng rồi, chuyện lớn như gặp mặt bạn học, vậy mà lại để cho cậu tới đây một mình, cũng không khỏi quá không biết săn sóc rồi. Cậu cũng không biết nhắc nhở anh ta vài lời, phải biết có lúc không thể nuông chiều bạn trai, quen rồi thì sẽ dễ dàng xảy ra chuyện."

Lương Thu Tuệ vừa nói ra lời này, không khí bên trong khách sạn cũng đình trệ trong một cái chớp mắt, trong những người ở đây không ít ngược mặc dù cũng có bạn trai, bạn gái, nhưng d/đl3q;đ0 người yêu vì các loại nguyên nhân nên không thể với gặp người khác, một câu nói này của Lương Thu Tuệ không thể nghi ngờ là mắng cả đám bọn họ. 

Hạ Minh Hiên nghe vậy, hai mắt cũng rét lạnh, trong lòng thầm mắng, ả đàn bà này quả nhiên là không có đầu óc.

Không khí trong phòng nhất thời trở nên có chút xấu hổ, An Cẩn Du cũng không trả lời, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm người phụ nữ dương dương tự đắc đối diện.

Đang lúc này, cửa thang máy gần đám người chợt xuất hiện một trận xôn xao nho nhỏ.

Đám người An Cẩn Du ngẩn ra, gần như là phản xạ nhìn qua theo tiếng động, không nhìn còn may, vừa nhìn, tất cả mọi người đều ngẩn ra.

Một bóng dáng cao ngất chậm rãi đi ra khỏi thang máy, trên thân người kia mặc một chiếc áo choàng hàng hiệu thuần màu đen, áo choàng màu đen phối hợp với áo trong màu trắng bao quanh thân thể mảnh mai lại vô cùng có sức bật của thiếu niên, làm người ta than thở. Trong chớp mắt khi cửa thang máy sau lưng đóng lại, thiếu niên không nhịn được lắc lắc đầu, tóc đen như mực rơi xuống phác họa từng đường nét sáng ngời bên dưới. Cùng lúc đó, ngón tay trắng nõn lại thon dài tới cực điểm của thiếu niên cũng đặt lên cặp mắt kính che mất hơn nửa khuôn mặt mình.

Trong nháy mắt khi kính bị gỡ xuống kia, gương mặt tuấn tú giống như tác phẩm nghệ thuật, điêu luyện sắc sảo tới cực điểm trong tay Thượng đế cứ như vậy, không có dấu hiệu nào, bại lộ ở trước mắt mọi người. Đường nét tinh xảo như đao khắc, ngũ quan hoàn mỹ làm người ta chỉ nhìn thoáng qua liền không kể quên được, không phải Niếp Quân Hạo bị An Cẩn Du ra lệnh cưỡng chế ở nhà chờ chính mình thì là ai?

"!"

*Editor phát biểu cảm nghĩ: Mọe, giáo chủ xuất hiện phong cách kinh hồn, tđn câu cuối làm luân gia có cảm giác như giáo chủ trở thành phi tần thất sủng không được gặp người =]]]*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui