Editor: Trịnh Phương.
Niếp Quân Hạo bị hai người đối diện anh anh em em, tú ân tú ái không coi ai ra gì chọc cho mù mắt, theo bản năng quay đầu nhìn về phía An Cẩn Du ngồi ở bên cạnh mình, lại phát hiện cô ngay cả một ánh cho mình một cũng lười cho, một lòng chú ý tới Tiền Đa Đa nhào vào trong ngực cô.
Niếp Quân Hạo: "..."
Bình thường không ai đối lập thì không cần vội, nhưng đối diện với tình huống không so không biết như vậy, vừa so sánh với người ta, Niếp Quân Hạo lập tức đã cảm thấy trong lòng bất bình.
Tuy nói vừa rồi hai người đánh nhau một trận kịch liệt, nhưng hai bên căn bản cũng không bị thương gì, nhưng vài phút cuối cùng kia, mình bị con chó ngu xuẩn kia đánh lén, ngã nhào xuống đất không nói còn phải khuất phục. Người chân chính bị thương là mình mới đúng, chứ tên đàn ông đối diện kia một cọng tóc gáy cũng không bị thương tổn được lại được hỏi han ân cần. Mà trái lại, chính anh một thân thương tích, không được trị liệu không nói, vừa rồi mình đánh nhau với tên đàn ông kia kịch liệt như vậy, nha đầu này thậm chí ngay cả câu quan tâm hỏi han cũng không có, còn chỉ quan tâm con chó ngu xuẩn kia, thật là không có chút quan tâm nào. Phát hiện điểm này, trong lòng Giáo chủ đại nhân ấm ức triệt để. d/đ;l>q%đ
An Cẩn Du cũng không để ý đến cái nhìn chăm chú ai oán mà phẫn nộ của Niếp Quân Hạo, nhìn bong bóng màu hồng của hai người đối diện bay loạn khắp nơi, hiển nhiên cũng có chút không nuốt, ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở hai người đối diện trong nhà này còn có người khác tồn tại.
Diệp Sơ Tình nghe thấy An Cẩn Du ho nhẹ một tiếng, chợt hồi hồn lại, lúc này mới nhớ tới bây giờ bọn họ đang ở trong nhà người khác mà không phải tại nhà chính mình, da mặt vốn đã không dày lập tức đỏ bừng. Nếu như bây giờ trên đất có một cái hố, Diệp Sơ Tình nhất định hận không thể lập tức chui vào ẩn núp không ra nữa.
Hạ Minh Hiên thấy thế, cười nhạt cầm tay Diệp Sơ Tình, lập tức mở rộng vòng tay chính mình, để Diệp Sơ Tình có một nơi né tránh, đồng thời ngẩng đầu lên nhìn về phía hai người An Cẩn Du ở đối diện: "Cẩn Du có vấn đề gì, bây giờ có thể hỏi."
An Cẩn Du nhìn thấu ý cười nhẹ nhàng nơi đáy mắt Hạ Minh Hiên, biết đây là anh đang giúp đỡ Diệp Sơ Tình nói sang chuyện khác, hóa giải sự, cũng không níu lấy chuyện vừa rồi không buông, nói thẳng: "Ừ, hiện tại có phải anh nên giải thích trước một chút hay không, chuyện hai người mới vừa nói kia, ừm, cái đó, anh cũng là xuyên việt tới?"
Khoảnh khắc Hạ Minh Hiên động thủ với Niếp Quân Hạo thì đã biết rõ sau đó An Cẩn Du nhất định sẽ hỏi cái này, cũng không kinh ngạc, lạnh nhạt gật đầu một cái.
An Cẩn Du hít một hơi khí lạnh, ngay sau đó hỏi: "Vậy tình huống khi Tiểu Tình nhặt anh về...?"
"Khi đó tôi mới đến nơi này, hơn nữa còn bị thương, là tiểu Tình đã cứu tôi."die%nd^an’l;equ*ydo+n
An Cẩn Du: "..." Sao kịch tình này nghe có chút quen tai vậy?
An Cẩn Du như tỉnh ngộ nhìn thoáng qua Niếp Quân Hạo còn đang giận dỗi vì chịu kích thích ở bên cạnh, làm như nhớ ra cái gì đó, lông mày không khỏi nhíu lại.
Chậc chậc chậc, sao Tiểu Tình lượm được một người, mình cũng lượm được một người, Tiểu Tình nhặt được một mỹ nam ưu tú ấm áp dịu dàng, khéo hiểu lòng người như vậy, còn biết tự mình kiếm tiền nuôi gia đình, chăm sóc Tiểu Tình. Mà người mình nhặt được lại...
Khóe miệng An Cẩn Du không khỏi méo xệch, ấm áp dịu dàng, khéo hiểu lòng người vẫn là thôi đi, người này không gây phiền toái cho mình bại gia (phá sản), cô đã nên cảm động đến rơi nước mắt rồi. Trông cậy vào việc anh kiếm tiền nuôi gia đình, được rồi, hiện tại anh đúng là kiếm tiền, nhưng nuôi gia đình gì đó thì còn kém xa.
Niếp Quân Hạo không được tự nhiên nửa ngày cũng không thấy An Cẩn Du quăng thêm nửa ánh mắt cho mình nữa, ngược lại nhìn cô chuyện trò vui vẻ cùng với con hổ biết cười (*) ở đối diện, trong lòng nhất thời lạnh tới cực điểm. Gương mặt âm trầm, cực khổ lắm mới đợi được An Cẩn Du xoay đầu lại nhìn về phía anh, lại nhìn thế nào cũng cảm thấy ánh mắt nhìn anh mang đầy ghét bỏ.
(*) Con hổ biết người (cv: tiếu diện hổ): ví với người bên ngoài thì cười nói vui vẻ, bên trong thì vô cùng độc ác.
Ghét bỏ ghét bỏ ghét bỏ... Anh đường đường là giáo chủ Ma giáo, phong lưu tiêu sái, anh tuấn lỗi lạc, cho tới bây giờ chỉ có người khác mong chờ được dán lên lấy lòng anh, nha đầu này lại dám ghét bỏ anh, thật sự là không có một chút khả năng quan sát nào.
Lúc này giáo chủ ngạo kiều không có nghĩ tới, An Cẩn Du có thể thật sự không có con mắt tinh tường, nhưng nhìn từ một góc độ khác, chính anh lại coi trọng An Cẩn Du không có mắt nhìn như vậy, thì ánh mắt cũng sẽ không tốt hơn chỗ nào. Cho nên hai người không có thường thức giống nhau, căn bản là con rùa thấy hạt đậu vừa mắt, tuyệt phối! D~Đ+L_Q^Đ
An Cẩn Du vốn đang ghét bỏ Niếp Quân Hạo, lúc này lại thấy Niếp Quân Hạo bởi vì tức giận bất bình còn biểu lộ ra bộ dạng hung tàn đối với mình, hồi tưởng lại mấy thứ chai chai lọ lọ trong nhà bị hủy hoại trong những ngày qua, nhìn lại Hạ Minh Hiên tỉ mỉ chu đáo đối với Diệp Sơ Tình ở đối diện, trong lòng thật sự không khỏi thầm than một tiếng, người với người sao lại có sự khác biệt lớn như vậy chứ.
Cũng may Niếp Quân Hạo cũng không có thuật đọc tâm, tình cảm của hai người vẫn là chưa tốt đến tâm linh tương thông, nếu không, nếu để anh biết mình ở trong lòng của An Cẩn Du, vừa so sánh cùng với con hổ biết cười ở phía đối diện kia, sự thật căn bản là khác nhau một trời một vực tàn nhẫn như vậy, nhất định sẽ nội thương.
An Cẩn Du thở dài, thu hồi ánh mắt, lần nữa nhìn về phía Hạ Minh Hiên nói: "Vậy những người như Tứ hoàng tử nước Hạ, nhị hoàng tử Tây Khương mà hai người vừa nhắc tới rốt cuộc là ai?"
An Cẩn Du vừa ném ra vấn đề này, người mở miệng đầu tiên cũng không phải Hạ Minh Hiên, mà là Diệp Sơ Tình.
"Tiểu Du, A Hiên anh ấy hẳn là hoàng tử của quốc gia nào đó ở thời đại kia, vừa lúc xếp hạng thứ tư ở hoàng gia, cho nên được người khác tôn xưng (*) làm Tứ hoàng tử."
(*) Tôn xưng: cách gọi kính trọng.
An Cẩn Du sửng sốt, sững sờ chốc lát mới có hơi kinh ngạc nhìn về phía Diệp Sơ Tình nói: "Tiểu Tình, cậu biết những chuyện này?"
Diệp Sơ Tình gật đầu một cái, quay đầu nhìn Hạ Minh Hiên một cái, có chút ngượng ngùng nói: "Thật ra thì ngay từ đầu A Hiên cũng chưa từng muốn giấu giếm mình, cho nên không bao lâu sau khi mình nhặt anh ấy về, anh ấy đã nói chuyện này với mình rồi. Chỉ là khi đó, mình còn tưởng rằng là anh ấy đang nói đùa, cũng không cho là thật, không nghĩ tới thật ra là sự thật. Vừa rồi A Hiên cùng vị này, ặc, ngài Niếp nói chuyện, mình mới nhớ tới thì ra là những lời A Hiên nói khi đó đều là thật." d~đ=l;l>đ
Hạ Minh Hiên nghe lời này của Diệp Sơ Tình cũng có chút ngây ngẩn, chỉ chốc lát sau phục hồi tinh thần lại cũng có chút dở khóc dở cười, anh đã nói ban đầu khi anh nhắc tới chuyện này với Diệp Sơ Tình, tại sao Diệp Sơ Tình có thể bình tĩnh như vậy, cô ấy sẽ không để lời thổ lộ tình cảm của mình vào trong lòng, cho là mình đang nói giỡn với cô ấy.
Nghĩ như vậy, Hạ Minh Hiên không nhịn được cầm tay Diệp Sơ Tình, giễu giễu nói: "Anh lừa gạt em khi nào chứ?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Sơ Tình ửng đỏ, càng trở nên ngượng ngùng.
Mắt thấy không khí giữa hai người lại một lần nữa phát triển theo hướng ngọt ngấy, An Cẩn Du lại cuống quít ho nhẹ một tiếng, dẫn đề tài trở lại: "Khụ khụ, còn có, anh ta vừa nói cái gì mà bí mật mưu đồ soán vị, bị Tân Đế ban cho cái chết là xảy ra chuyện gì?"