Editor: Trịnh Phương.
Mấy ngày nay, An Cẩn Du đã có sự thấu hiểu nhất định đối với việc nghĩ một đằng nói một lẽo cùng với kiểu vui buồn thất thường của người nào đó, im lặng thổ tào (*) trong chốc lát, liền nhanh chóng bình tĩnh lại, thở dài, bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười thỏa hiệp nói: "Vậy hiện tại tôi hỏi, Niếp Đại giáo chủ anh có thể sinh lòng từ bi nói cho tôi biết hay không, cũng tiện cho tôi có chút hiểu đối với anh mà không đến nỗi không biết gì cả. Dù sao bây giờ chúng ta cũng coi như là cùng ở chung một mái nhà."
(*) Thổ tào: từ trong hành vi hay lời nói của người khác tìm ra điểm sơ hở, không phù hợp để chen lời thắc mắc hay than thở. Chủ yếu mang tính vui đùa. | đâm; chọc; nói móc
Lời nói của An Cẩn Du thành công khiến Niếp Quân Hạo hiểu sai lần nữa. Trước đây An Cẩn Du không muốn thừa nhận hai người bọn họ ở chung một chỗ, hôm nay lại thừa nhận hai người cùng ở chung dưới một mái nhà ngay trước hai người này, thật sự là…
Lỗ tai Niếp Quân Hạo ửng đỏ, nhưng trên mặt lại cứ không lộ ra chút nào, ho nhẹ một tiếng nói: "Thật ra thì không có gì hay để nói, mẫu thân bổn tọa chính là người sang lập Thánh Nhạc giáo, bề ngoài xinh đẹp, võ công cũng rất lợi hại. Năm đó ở trên giang hồ cũng được xem là nhân vật số một số hai, bề tôi dưới váy đếm không hết, chỉ tiếc không biết nhìn người, bị Tây Khương vương kia lừa, sinh ra bổn tọa. Ban đầu Tây Khương vương cũng không biết chuyện này, về sau bổn tọa lớn hơn một chút, biết bổn tọa có huyết thống vương tộc Tây Khương, liền cứng rắn nạp mẫu thân bổn tọa làm phi. Nhưng mẫu thân của ta há là người mà hắn có thể tùy ý chi phối, liền trực tiếp mang bổn tọa rời khỏi hoàng cung Tây Khương."
Một vài câu nói hời hợt của Niếp Quân Hạo, cũng ẩn giấu một chút khinh thường nhàn nhạt cùng với oán hận phát ra từ nội tâm. D^đ+l_q~đ
An Cẩn Du nghe thấy trong giọng nói Niếp Quân Hạo có phần không vui, không khỏi có chút kinh ngạc, không ngờ thân thế Niếp Quân Hạo còn có một đoạn quanh co ly kỳ như vậy, khó trách lúc trước đã có cảm giác anh giống như không có chút quan tâm nào đối với cha mình, thì ra là…
Niếp Quân Hạo nói tới chỗ này giống như là nghĩ tới điều gì, hừ lạnh một tiếng nói: "Người đàn ông kia sau đó dĩ nhiên cũng gặp báo ứng, trước khi chết, con lớn nhất không có tiền đồ liền muốn nhận bổn tọa trở về, tự cho là ngai vàng ngôi vua Tây Khương quý báu biết bao, là một chuyện mọi người sẽ không cự tuyệt, lại không biết chỗ ngồi đó trong mắt bổn tọa căn bản không đáng giá nhắc tới. Cho nên, sau khi bổn tọa mệt mỏi vì hắn nhiều lần quấy rầy, trực tiếp liền đoạn tuyệt quan hệ cha con với hắn, từ bỏ quyền thừa kế hoàng thất Tây Khương. Dù sao bổn tọa vẫn luôn theo họ mẹ, một chút quan hệ với hắn cũng không có."
Đám người An Cẩn Du nghe Niếp Quân Hạo giải thích, liếc nhau một cái, không nói gì.
Một hồi lâu, cũng là Hạ Minh Hiên mở miệng hỏi một câu: "Thì ra là như vậy, vậy xin hỏi Niếp Giáo chủ tới thế giới này như thế nào?"
Hai mắt Niếp Quân Hạo hơi híp lại, nhàn nhạt quét qua Hạ Minh Hiên một cái, khẽ phun ra hai chữ: "Ngoài ý muốn."
Hạ Minh Hiên không để ý đến chuyện Niếp Quân Hạo lạnh nhạt đối với mình, trên mặt hiện lên một nụ cười xinh đẹp tuyệt trần tựa như hoa sen, ý vị sâu xa nói: "Niếp Giáo chủ xác định chỉ là ngoài ý muốn, mà không phải là tất nhiên?"
Hai mắt Niếp Quân Hạo lạnh băng, cười như không cười nhìn Hạ Minh Hiên, đáy mắt chậm rãi dấy lên một trận bão táp nhàn nhạt thoáng qua.
Thâm ý (ý nghĩ sâu xa) trong lời nói của Hạ Minh Hiên, Niếp Quân Hạo há có thể không biết. Thật ra thì, ngay từ một thoáng Niếp Quân Hạo rơi xuống vách đá kia, anh cũng đã cảm thấy một chút đầu mối.
Ban đầu, chuyện chính mình đi Tuyệt Đỉnh Nhai (dốc núi) bế quan, cũng chỉ có mấy thân tín của anh biết, bên ngoài chỗ bế quan cũng có thêm mấy người anh vô cùng coi trọng trấn giữ. Theo lý thuyết, ngay cả một con chim cũng rất khó bay vào, chứ đừng nói chi là nhiều người tới đánh lén như vậy. di^en