Editor: Trịnh Phương _
Không thể không nói,có vài người chính là từ ta cảm giác quá mức tốt đẹp, loại chuyện nhận quảng cáo như vậy vốn rất dễ đụng chạm, công ty muốn quay quảng cáo xưa nay cũng vẫn chọn người ưu tú mà dùng, vậy thì cái gì mà tồn tại tiết mục cố ý nhắm vào cậu ta? Hơn nữa, lấy tư thế dậu đổ bìm leo (*) như bây giờ, mấy người Niếp Quân Hạo cũng tội phải hạ giá trị con người đi nhằm vào hắn. Rốt cuộc, cũng chỉ là có vài người, mặc dù là mình làm sai, lại không thể thừa nhận mình sai, chỉ biết tìm các loại biện pháp, tìm các loại lý do đổ hết sai lầm lên đầu người khác, mà Phương Vũ chính là người như vậy. di3ndan~l3qu^yd0n
(*) Dậu đổ bìm leo (Nguyên văn “Tường đảo chúng nhân thôi”): Xuất phát từ truyện Hồng Lâu Mộng, ý nói khi người gặp nạn, những người xung quanh sẽ thừa dịp công kích.
Tô Minh Duệ nhìn vẻ oán hận không thể che giấu trên mặt Phương Vũ, nhíu nhíu mày, thầm nghĩ, người để cảm xúc lộ ra ngoài như vậy nhất định không thể nào tiến xa trong làng giải trí, nhưng loại người điên khùng này vẫn là nên xử lý cho thỏa đáng sớm một chút, nếu không, ai biết lúc nào thì sẽ bị cậu ta cắn ngược lại một cái. Đầu năm nay, chó nóng nảy còn có thể nhảy tường kia.
Đang lúc không khí giữa mấy người trở nên rất tế nhị vì lời nói của Tô Minh Duệ, mấy người chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến một trận náo nhiệt, ồn ào, thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng máy chụp hình tách tách thỉnh thoảng vang lên, rất rõ ràng, là một nhân vật lớn nào đó xuất hiện.
Đám người Phương Vũ cùng Niếp Quân Hạo đồng thời sững sờ, gần như là theo phản xạ mà nhìn sang nơi phát ra âm thanh.
Cửa lớn cách đó không xa chẳng biết lúc nào đã tụ tập một đám paparazzi, ký giả cùng một đống fan hâm mộ không ngừng kích động chia làm hai hàng ở bên ngoài, người hâm mộ có chút hưng phấn quá mức, nếu không phải hôm nay tất cả đám ký giả kia đều không ngừng hưng phấn hướng máy ảnh của bọn họ ra ngoài, những fans kia không ngừng vẫy tay, reo hò ra bên ngoài, đám người An Cẩn Du bọn đã nghĩ là bọn họ tới vì mình rồi.
"Xảy ra chuyện gì?" An Cẩn Du vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy loại chiến trận này, không nhịn được có chút kinh ngạc hỏi một câu.
Tô Minh Duệ híp lại hai mắt, thì thầm một câu: "Người đó cũng tới."
Thấy vậy, không chỉ là An Cẩn Du, ngay cả mấy người bên cạnh cũng có chút nghi ngờ. Người đó là ai? D~Đ^^L%Q+Đ
Không đợi mấy người đoán ra nguồn gốc, cách đó không xa lần nữa truyền đến một trận ồn ào náo nhiệt còn lớn hơn so với vừa rồi. Những người hâm mộ điên cuồng này gần như đều sắp tránh thoát được những nhân viên an ninh ra sức ngăn cản, đẩy nhau ra ngoài.
Cùng lúc đó, mấy người liền thấy một nhóm người ở xa xa vây quanh một bóng người đi vào cửa chính.
Sau khi người đó đi vào cửa chính, An Cẩn Du mới xem như hoàn toàn thấy rõ tướng mạo của người đó. Người tới cao khoảng 1m85 trở lên, không chênh lệch lắm so với Niếp Quân Hạo, cũng là loại hình hoàn toàn khác biệt.
Ở đó, dưới một thân tây trang xa hoa màu đen, loáng thoáng còn có thể thấy rõ dáng người mạnh mẽ cao ngất kia, dung nhan tuấn mỹ giống như vị thần trong thân thoại Hy Lạp, làm cho người ta không thể tìm ra nửa điểm tì vết từ trong đó. Người đàn ông thoáng khép lại mày kiếm mơ hồ lộ ra mấy phần cương nghị cùng tuấn lãng mà chỉ quân nhân mới có, cặp mắt vô cùng bén nhọn sáng rực kia khẽ nheo lại, rõ ràng lộ ra mấy phần không kiên nhẫn cùng phiền chán (vì phiền phức mà chán ghét) đối với những người đồng loạt xông lên ở bên cạnh. Nhưng sự áp bách ràng buộc khác hẳn với người thường này, làm cho người ta rất khó tìm ra nửa điểm sai lầm từ trong lời nói cử chỉ.
An Cẩn Du ngẩn người, sắc mặt hơi phức tạp. Cô vừa vặn biết được người cách đó không xa kia, có thể nói có rất ít người thành phố F không biết. Bởi vì vài năm nay, ở nước Z, anh ta chính là tồn tại độc nhất vô nhị, không ai có thể thay thế được trong giới điện ảnh và truyền hình, thậm chí là làng giải trí, ảnh đế Nhan Mặc.
Đám người Phương Vũ thấy Nhan Mặc xuất hiện, sắc mặt cũng biến đổi, trong lòng càng thêm không khỏi dâng lên mấy phần lo lắng, rất nhanh, phần lo lắng này của bọn họ liền được chứng thực. dien%dan~le^^quy*don
"Nhan ảnh đế, nghe nói lần này Tô thị cố ý nhanh chóng mời anh trở về từ nước ngoài, xin hỏi chuyện này là thật hay không? Điều này có phải nói rõ Tinh Thành dưới trướng Tô thị, những năm này còn chưa thể bồi dưỡng được thế hệ sau có tài hoa, có năng lực giống như Nhan ảnh đế hay không?" Một ký giả nhỏ tìm đúng cơ hội, nhanh chóng tiến tới trước mặt Nhan Mặc, lời nói sắc bén hỏi.
Nhan Mặc lạnh lùng nhìn lướt qua kí hiệu của tòa soạn báo trên thân người này, sau đó chậm rãi thu hồi ánh mắt, cũng không trả lời.
Mà Hình Tân ở bên cạnh nghe vậy, hai mắt cũng rét lạnh, khóe môi xẹt qua một đường cong lạnh lẽo, khẽ cười nói: "Lần này Nhan Mặc trở về đúng là do chính công ty yêu cầu, chỉ là hành trình của Nhan Mặc vốn vẫn luôn là do tổng công ty sắp xếp, tới chỗ nào, đi hay ở như thế nào, đều có quy định nghiêm chỉnh. Chúng tôi thật sự không hiểu câu cứu cấp mà cậu mới vừa nói là có ý gì. Về phần thế hệ sau của Tinh Thành, tài hoa cùng năng lực của Nhan Mặc đều là do người trong giới công nhận, nếu không anh ấy cũng sẽ không thể duy trì danh tiếng của ảnh đế cho đến nay, mà để có được những thứ này, tất cả đều là dựa vào anh ấy chính mình từng bước đi trên con đường của mình. Năm đó đã có người từng nói Nhan Mặc là kỳ tài mười năm, thậm chí hai mươi năm mới gặp một lần của giới diễn viên, hiện tại kỳ hạn mười năm, hai mươi năm còn chưa tới, các người không cần phải gấp gáp như vậy."
Nói tới chỗ này, hai mắt Hình Tân chuyển một cái, như có cảm giác nhìn vào Phương Vũ cách đó không xa một cái, như có chút ám chỉ nói: "Hiện tại tất cả mọi người trong làng giải trí đều muốn trở thành Nhan Mặc thứ hai, nhưng người trẻ tuổi nên làm đến nơi đến chốn, mà không nên tham vọng một thứ quá cao. Mà nếu như người trẻ tuổi đạt được quyết tâm, biết vận sức chờ phát động, ai có thể biết sau này làng giải trí sẽ xuất hiện biến cố gì?" d~đ^l%q_đ
Phương Vũ bị cái nhìn kia của Hình Tân khiến cho cả người trở nên lạnh lẽo, cắn cắn môi, đôi tay gắt gao nắm chặt, trong lòng cảm giác lời nói tự tin này của Hình Tân giống nư là nói cho mình nghe.
Những ký giả nghe lời này của Hình Tân, sắc mặt cũng khẽ biến. Kinh ngạc ngắn ngủi đi qua, càng bắt đầu trở nên kích động, vội vàng hỏi: "Nhan ảnh đế, lời này của người đại diện của anh có phải đang ám chỉ sau này có thể sẽ có người vượt qua anh hay không? Nếu như thật sự có một ngày như vậy, anh sẽ đáp lại như thế nào?"
Lần này, Nhan Mặc ngoài dự đoán của mọi người, không tiếp tục giữ yên lặng như trước, cặp con ngươi đông lạnh rùng mình lạnh lùng quét lên thân người hỏi, bỏ lại một câu: "Danh tiếng ảnh đế vốn cũng không phải là dành riêng cho một mình tôi, bất luận là ai cũng có tư cách còn có tới cướp lấy. Chỉ là…"
Nhan Mặc đột nhiên chuyển biến, làm cho tất cả mọi người ở đây không tự chủ nuốt nước miếng.
Tầm mắt lạnh lẽo của Nhan Mặc quét qua trên người của tất cả mọi người, gằn từng chữ, trầm bồng du dương nói: "Chỉ là, trước khi những người kia có bản lĩnh leo lên vị trí này, tôi sẽ luôn ngồi ngay ngắn ở phía trên, chờ đợi tất cả mọi người khiêu chiến, nửa bước không dời."
Giọng nói lành lạnh mà từ tính vang vọng trong không gian trống trải của đại sảnh tầng một, rung động tuyệt đối không dừng ở những ký giả bao quanh Nhan Mặc.