Kim Ân Thánh nhất thời nổi giận “Mày phản bội tao!”
Tống Chính Hạo cấp tốc lui về phía sau biểu tình lạnh nhạt “Không! Bởi vì
cho tới bây giờ tôi với ông cũng không phải cùng một phe“.
“Súc
sinh” Kim Ân Thánh nổi giận mắng, hắn lập tức giơ tay hướng Tống Chính
Hạo đánh tớ. Một chưởng này cơ hồ hắn dùng hết toàn lực, trong đầu chỉ
còn lại sự giận giữ hắn hoàn toàn không chú ý tới lực ở tay. Một chưởng
này nếu thật sự đánh lên người Tống Chính Hạo hắn (Tống Chính Hạo) chết
là không thể nghi ngờ.
Lí Quang Tú biểu tình khẽ biến, hắn nhanh chóng đẩy Tống Chính Hạo dời đi tránh được một chưởng của Kim Ân Thánh.
Kim Ân Thánh ánh mắt tàn nhẫn dừng trên người Lí Quang Tú “Mày cũng phản bội tao?”
Hiện tại Lí Quang Tú bị vây trong nỗi khiếp sợ. Hắn không nghĩ sư phụ lại
muốn mạng của Tống Chính Hạo. Sư phụ thế nhưng tâm địa độc ác.
Trong ấn tượng của hắn, sư phụ tuy rằng nghiêm khắc nhưng hắn đối với bọn họ
là từ ái, hắn đối đãi với bọn họ như cha ruột. Nhưng hiện tại chỉ vì một cái nhiệm vụ, chỉ vì bị uy hiếp bọn hắn mang người tới mà giờ sư phụ
muốn mạng của bọn hắn.
Ở trên đường Tống Chính Hạo đã nói cho hắn biết sư phụ trong suy nghĩ của hắn không giống như bọn họ nghĩ.
Sư phụ thật ra mang tâm can ác ma.
Sự mất tích của các huynh đệ tỉ muội thật ra là đều chết trong tay sư phụ.
Hắn không tin.
Hắn cho rằng Chính Hạo vì muốn mình phối hợp nên mới nói như vậy. Hắn không biết chân tướng, hắn nhường Chính Hạo, hắn cho rằng tất cả lời nói của
Chính Hạo đều là giả.
Nhưng vừa rồi là hắn thấy cái gì, sư phụ
đối với cái chết của sư huynh không thèm để ý, thậm chí chính chổ này
nói mạnh miệng. Chị gái Chính Hạo tự tử hắn không biết sự tình, cho tới
khi nghe Chính Hạo nói hắn hoàn toàn bất động.
Nhưng vừa rồi sư phụ phản ứng, hắn thấy, hắn biết những lời nói của Chính Hạo hết thảy là sự thật.
Sư phụ lừa gạt bọn họ.
Lí Quang Tú bị bịt miệng không nói tiếng nào, cũng không có gì để nói, hai tay hắn như trước bị trói chặt đằng sau.
Tống Chính Hạo bị đụng qua một bên biểu tình kinh ngạc nhìn Lí Quang Tú, nếu không phải vừa rồi Lí Quang Tú đẩy hắn thì có lẽ hắn đã chết trong tay
Kim Ân Thánh.
“Kim Ân Thánh, ông quả nhiên đủ độc ác!”
Tá
Đằng Quang luôn chú ý tới tình huống, hắn theo phản xạ có điều kiện
hướng cửa sổ chạy tới. An Nhiên đứng ở cửa, tầm mắt bất động dừng trên
người Tá Đằng Quang nói
“Tôi khuyên ông tốt nhất là không nên hành động.”
Tá Đằng Quang không phải người ngu hắn biết nếu cứ ở đây không hành động thì hắn chỉ có một con đường chết.
Nơi này khẳng định là đã bị vây nhưng dù sao cũng phải đấu không phải vậy sao?
Nhưng hắn vừa mới vọt tới cửa sổ sát đất thì trong tầm mắt của hắn liền xuất
hiện một loạt bóng dáng chạy đến mà trong tay mỗi người đều cầm một con
dao!
Tá Đằng Quang chợt xoay người lại nhìn An Nhiên “Rốt cuộc cô nghĩ muốn làm gì?”
An nhiên cười cười cô từng bước đi vào trong phòng tầm mắt rơi trên người
Kim Ân Thánh “Kim tiên sinh không biết tôi đã làm ra chuyện gì khiến ông hận tới mức muốn lấy tính mạng của tôi?”
Kim Ân Thánh cũng thấy được những người ngoài cửa sổ.
“Tôi không biết cô nói cái gì” Kim Ân Thánh có đánh chết cũng không thừ nhận.
“A?” An Nhiên cũng không có lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, hắn nói như vậy cô cũng đã sớm đoán được “Như vậy hai người này là ai ông cũng không biết?”
Tầm mắt Kim Ân Thánh thoáng dừng trên người Tống Chính Hạo và Lí Quang Tú “Không biết!”
Trong mắt Lí Quang Tú hoàn toàn là nỗi khiếp sợ, hắn không thể tin nhìn Kim
Ân Thánh vì bị bịt miệng nên chỉ có thể phát ra tiếng ô ô.
Tống Chính Hạo đi qua xé miếng băng dính cho hắn, theo sát Lí Quang Tú cùng hướng Kim Ân Thánh chất vấn.
An Nhiên kéo Phó Quân Hoàng để hắn ngồi an ổn trên ghế sô pha.
Thực chất Phó Quân Hoàng không có vấn đề gì nhưng An Nhiên nhìn hắn chằm
chằm hắn chỉ có thể mặt không biểu cảm gì lạnh lùng mà ngồi xem Kim Ân
Thánh.
Kim Ân Thánh nhìn đến Phó Quân Hoàng thời điểm này đáy lòng đột nhiên cả kinh.
Ngay cả Tá Đằng Quang nhìn đến sắc mặt của Phó Quân Hoàng đáy lòng cũng
hoảng hốt. Bọn họ nhận được tin Phó Quân Hoàng đã xảy ra chuyện nhưng
sao bây giờ hắn còn có thể xuất hiện trước mặt bọn họ?
“Ông nói
ông không biết bọn họ nhưng rõ ràng lúc nãy tôi nghe bọn họ gọi ông là
sư phụ, hơn nữa ông còn nói bọn họ phản bội ông nha” An Nhiên nhếch môi
con ngươi xinh đẹp mang theo tia băng hàn “Kim Ân Thánh nếu tôi không
nói sai thì ông vì đứa con trai phế vật của ông mà đến đi.”
“Phó An Nhiên! Đừng tưởng hiện tại tao không động được đến mày.”
“Ông thử xem” Tiếng nói trầm thấp gần như máy móc vang lên mang theo nồng
đậm nguy hiểm giống như đến từ hầm băng tầm mắt dừng trên người Kim Ân
Thánh, Phó Quân Hoàng hơi thở khắp người toàn bộ khai hỏa âm lãnh dọa
người.
Khoảng cách giữa hắn và Tá Đằng Quang là xa nhất nhưng hắn cũng không thoát khỏi một hồi khiếp sợ, Phó Quân Hoàng này quả nhiên
giống như trong truyền thuyết, chỉ với một ánh mắt cũng khiến cho tâm
hồn run rẩy, rốt cuộc đã có bao nhiêu người chết trong tay hắn thì trên
người hắn mới có sát khí như vậy?