Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ

Editor: Tiểu Đinh Đang

Linh hồn trong người Phó An Nhiên chính là của Tần Lam, hắn muốn có nó, chỉ có như vậy, Tần Lam mới hoàn chỉnh, mới có thể chân chính là người mà hắn yêu.

Thời điểm An Nhiên cùng Phó Quân Hoàng trở lại Phó gia, trời đã tối đen, mọi người đang ngồi ở bàn ăn chờ bọn họ cùng dùng cơm, nhất thời toàn bộ đều phóng tầm mắt về bàn tay đang nắm lấy nhau của họ.

“Toàn gia nhân đều chờ các ngươi, các ngươi bây giờ nhìn có ra thể thống gì không?” Phó lão gia tử chà chà quải trượng trong tay, trừng bọn họ.

An Nhiên cười tủm tỉm muốn nới tay ra Phó Quân Hoàng lại càng nắm chặt hơn, khó khăn lắm mới rút được tay ra, lại bị Phó Quân Hoàng kéo lại, biểu cảm rất tự nhiên, cho đó là điều đương nhiên.

Mọi người thấy Phó Quân Hoàng hành động như thế, mày không khỏi nhíu lên, tiểu tử này định ngả bài?

“Tú ân ái tử, các ngươi không hiểu sao?” Đồng dạng ngồi ở trước bàn ăn chờ bọn hắn chờ trước ngực thiếp phía sau lưng Phó Quân Nghị chậc chậc nói.

Nhưng mà hắn vừa dứt lời, liền nghênh đón một loạt ánh mắt lạnh như băng.

Một ánh mắt là đến từ mẫu thân đại nhân Từ Tĩnh Ngưng, còn một ánh mắt khác đến từ anh của hắn.

“Quân Nghị, ta nói con, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, con đã lớn như vậy, còn không biết sao?” Lão gia tử khoan thai nhìn Phó Quân Nghị một cái.


“Quân Nghị, ngươi lớn như vậy, mà vẫn không hiểu chuyện?”

“Bản thân tìm không thấy bạn gái cũng không cần đi nguyền rủa anh mình.” Từ Tĩnh Ngưng trực tiếp hừ lạnh.

An Nhiên cùng Phó Quân Hoàng cái gì cũng không nói, chính là yên tĩnh xem Phó Quân Nghị, nhưng mà chính là dù ánh mắt yên tĩnh, cũng khiến Phó Quân Nghị cả người rét run.

“Đi rửa tay chân rồi tới dùng cơm.” Từ Tĩnh Ngưng muốn đưa An Nhiên đi, nhưng mà nàng vừa mới vươn tay, Phó Quân Hoàng đã nắm tay An Nhiên đi tới toilet, thậm chí đi được một đoạn, cònliếc mắt với Từ Tĩnh Ngưng một cái.

Cái liếc mắt này khiến Từ Tĩnh Ngưng nở nụ cười, đứa nhỏ này là đang cảnh cáo nàng?

Nàng buồn cười rồi quay đầu đi xem chồng cùng với đứa nhỏ, “Đứa nhỏ này có tính chiếm hữu thật lớn!”

“Hắc, các ngươi liền mặc kệ hắn đi, kính nhi viễn chi*, đến lúc đó chờ bọn hắn có đứa nhỏ, nhìn xem hắn có muốn chúng ta chạm vào hay không.” Phó Quân Nghị cằn nhằn lạnh run nói.

*Kính nhi viễn chi: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó; hoặc thường dùng trong các trường hợp mỉa mai, châm biếm khi mình không muốn tiếp cận với một đối tượng nào đó.

Nhưng mà hắn còn không có lên mặt đủ, cái ót của hắn liền hung hăng bị đánh một cái.

Phó Văn Thắng trừng hắn, “Ngươi đứa nhỏ này, nói cái gì vậy?”

Phó Quân Nghị còn chưa kịp cãi lại, chỉ thấy Phó lão gia tử cầm quải trượng, trực tiếp đánh Phó Văn Thắng, trầm giọng nói:

“Nói qua bao nhiêu lần, không được đánh vào đầu đứa nhỏ, đánh choáng váng thì làm sao bây giờ?”

Từ Tĩnh Ngưng cả người đều sững sờ tại chỗ, lập tức liền cười ha ha.

Phó gia đã thật lâu không có “Hài hòa” như thế.

Bởi vậy An Nhiên cùng Phó Quân Hoàng lúc đi ra toilet, nhìn Từ Tĩnh Ngưng cười nghiêng cả ghế.

“Mẹ, người làm sao vậy?” An Nhiên đi đến phía trước Từ Tĩnh Ngưng, ngạc nhiên hỏi.

Từ Tĩnh Ngưng thân là tiểu thư cao quý, cử chỉ luôn thỏa đáng, trừ lúc thấy bà khóc, thật đúng là chưa thấy bà cười... Vui vẻ như thế.

Từ Tĩnh Ngưng đi đến chỗ tiểu bảo bối nhà mình, lau khóe mắt vì cười quá độ mà chảy ra nước mắt, rồi sau đó nhìn Phó Quân Hoàng, ôm chặt lấy An Nhiên, tiếp tục cười.


“Ba ngươi đánh tiểu đệ, sau đó lão gia tử đánh ba ngươi, con không biết lúc đó có bao nhiêu buồn cười đâu.” Nói xong, Từ Tĩnh Ngưng cả người đều ôm An Nhiên, cười ngã vào trong lòng nàng.

Từ Tĩnh Ngưng cười như điên cuồng còn ba người kìa thì bất động, tầm mắt bọn họ toàn bộ đều dừng trên người kẻ không ngừng tản ra hơi thở rét lạnh.

Chỉ thấy bóng dáng băng hàn đó bước nhanh về phía trước, không chút thương tiếc nào đem Từ Tĩnh Ngưng kéo ra khỏi An Nhiên, toàn thân đều tản ra hơi thở khiếp người.

“Đủ.” Nhân tiện một tay ôm lấy An Nhiên, con ngươi tối đen dừng trên người Từ Tĩnh Ngưng.

Từ Tĩnh Ngưng bỗng chốc liền cười không nổi, khóe môi cười đều cương cứng ở bên môi.

“Mẹ biết cái gì là vui quá hóa buồn rồi đúng không?” Phó Quân Nghị ở một bên tiếp tục lên mặt.

Phanh ——

Cái ót lại bị một cái tát.

“Có ai nói chuyện với mẹ mình như vậy sao?”

Phanh ——

Một quải côn trực tiếp đánh vào lưng Phó Văn Thắng.

“Nói ngươi bao nhiêu lần, không được đánh vào đầu đứa nhỏ!”


Từ Tĩnh Ngưng biểu cảm ngưng lại vài giây, lập tức lại phá phá lên cười.

An Nhiên cũng cảm thấy buồn cười.

Phó Quân Hoàng tầm mắt luôn dừng trên người An Nhiên, chuyên chú khiến cho lão gia tử cảm thấy quái dị thật.

“Mẹ, đừng cười, mau dùng cơm đi.”

Từ Tĩnh Ngưng còn chưa có kịp kéo An Nhiên, Phó Quân Hoàng đã trước nàng một bước, nhìn như thô bạo kì thực rất dịu dàng lôi kéo Từ Tĩnh Ngưng tới chỗ ngồi của bà.

Lạnh mặt, tiếng nói có chút cứng ngắc, “Ăn cơm.”

Khóe môi cong lên, đáy mắt cũng là một mảnh mềm mại, “Được, ăn cơm.”

An bày xong Từ Tĩnh Ngưng, Phó Quân Hoàng đi đến bên An Nhiên, tiếp tục lôi kéo tay nàng.

Lão gia tử nhìn không được, “Xú tiểu tử, ngươi không cần ăn cơm.” Ăn cơm còn nắm tay, đây là muốn làm gì?

Phó Quân Hoàng lúc này mới nới tay An Nhiên ra, hắn trầm mặc không nói gắp thức ăn, bóc tôm, đem thịt tôm đặt vào trong chén của An Nhiên, cảm thấy không sai biệt lắm, mới cầm lấy bát đũa của mình, bắt đầu dùng cơm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận