Editor: Norah
Đối với tình huống như vậy, người nhà họ Phó đã không còn lấy làm lạ nữa, từ nhỏ Phó Quân Hoàng đã thích cưng chiều cô nhóc kia, tình cảm anh dành cho cô sâu đậm đến đâu, có lẽ ngay cả chính anh cũng không biết.
“Sau này tên nhóc con nên thông minh lên chút, sao gần đây lúc nào cũng bị thương vậy hả? Đừng nghĩ rằng con lợi hại bao nhiêu, bất luận con lợi hại như thế nào, thân thể con đều là từ máu và thịt.” Ông cụ đang ăn cơm thì đột nhiên mở miệng.
Thân thể Phó Quân Hoàng bất giác đứng thẳng lên: “Dạ.”
“Sau này con coi như là người có gia đình rồi, khi xông về phía trước thì cũng nên suy nghĩ cho con bé An Nhiên kia nữa.” Cụ Phó nói xong lời này thì cái gì cũng không nói nữa mà tiếp tục ăn cơm.
Vẻ mặt Phó Quân Hoàng ngạc nhiên, sau đó ánh mắt ngơ ngẩn dừng trên người An Nhiên.
“Ông cụ nói rất đúng, sau này lúc anh xông về phía trước thì nên suy nghĩ cho người nhà, suy nghĩ cho bọn em, nếu như anh xảy ra chuyện thì bọn em phải làm sao?” An Nhiên gắp thịt tôm trong bát của mình rồi chấm một ít nước canh, sau đó cho vào trong bát của Phó Quân Hoàng.
Nhìn thịt tôm trong bát, khóe môi của Phó Quân Hoàng cong lên: “Ừ, được.”
Sau khi ăn cơm xong, Phó Quân Hoàng trực tiếp nắm tay An Nhiên quay về phòng của bọn họ.
Thấy An Nhiên và Phó Quân Hoàng cùng nhau đi vào phòng ngủ, cụ Phó thấy mà trừng mắt nhìn thẳng.
“Con xem đi, nhìn xem thế này còn ra thể thống gì nữa? Đây là còn chưa kết hôn, nếu mà kết hôn rồi thì không biết như thế nào?”
“Ba, con thấy người rất vui vẻ, không cần làm tiếp công phu thể hiện mặt ngoài nữa.” Từ Tĩnh Ngưng không chút khách khí vạch trần ông cụ nhà mình.
Vẻ mặt cụ Phó hơi cứng lại, nhìn Phó Quân Nghị thì lại thấy buồn cười.
Ở nhà, người hiểu rõ anh hai nhất là ông nội, nếu nói ông thật sự tức giận thì điều đó thật sự dọa người.
“Con nói này, có nên quyết định hôn sự của bọn nó không? Cho dù nói thế nào thì hiện tại đứa nhỏ An Nhiên này chính là con gái trên danh nghĩa của Quân Hoàng, mặc dù chúng ta đều biết giữa hai người bọn nó không có quan hệ huyết thống, nhưng người ngoài cũng không xem như vậy.” Từ Tĩnh Ngưng ngồi trên ghế sofa, lông mày bất giác nhíu lại.
“Nhà họ Phó ta muốn làm chuyện gì, còn phải thuyết tam đạo tứ với người khác (*)? Tĩnh Ngưng, ba biết con có thể xử lý tốt chuyện này, nếu con đã có kế hoạch rồi thì không cần nói những lời vô ích nữa.” Cụ Phó uống một ngụm trà lài, giọng nói hờ hững.
(*) Thuyết tam đạo tứ: nói chuyện linh tinh, góp ý bậy bạ.
Phải nói là về việc bày mưu lược thì đúng là không có mấy người có thể so với người con dâu này của ông.
Thoạt nhìn thì Từ Tĩnh Ngưng có vẻ nhu nhu nhược nhược nhưng bà chính là nữ cường nhân nổi danh trong giới kinh doanh.
Từ Tĩnh Ngưng nở nụ cười: “Vậy thì ông cụ giao chuyện này vào tay con rồi.” Mấy ngày nữa chính là lễ trưởng thành của An Nhiên rồi, ở lễ trưởng thành của cô sẽ tuyên bố thực ra cô là con gái nuôi do bà nhận nuôi, không phải là được rồi sao?
“Đến lúc đó không được làm loạn.” Phó Văn Thắng không yên lòng nhìn Từ Tĩnh Ngưng.
Phải nói Từ Tĩnh Ngưng ở giới kinh doanh tuyệt đối là một nữ cường nhân, nhưng mà trong việc khác thì thật đúng là không nhất định có thể làm được.
“Sao em có thể làm loạn? Đến lúc đó mọi người cứ chờ xem.”
“Mọi người không tìm anh hai bàn bạc chuyện này sao?” Phó Quân Nghị vẫn luôn ở một bên lắng nghe cảm thấy vô cùng thần kì, đây chính là chuyện liên quan đến cả đời của anh hai mà.
“Nói với nó?” Từ Tĩnh Ngưng nhíu mày: “Chỉ cần là chuyện về con bé An Nhiên, nó sẽ có điều gì không muốn sao? Yên tâm đi, anh hai con nhất định sẽ giơ hai tay đồng ý.”
“Nhưng mà chuyện muốn đính hôn cho bọn nó, vẫn là không cần nói với nó, miễn cho nó chờ không được thì lại muốn đi đính hôn vào ngày mai.” Vẫn là ông cụ có tính toán trước.
Phó Quân Nghị cũng nghĩ như vậy. Lúc bình thường thì anh hai nhà anh tuyệt đối là một sự tồn tại to lớn, thế nhưng chỉ cần hồ ly vừa xuất hiện thì cả người anh đều không đúng, trong nháy mắt từ to lớn biến thành đứa nhỏ ngốc nghếch.
Lúc đối mặt với chuyện của An Nhiên, anh hai nhà anh từ trước tới nay đều không thông minh.
Sáng sớm ngày hôm sau, Phó Quân Hoàng liền bị Từ Tĩnh Ngưng xuống từ trước lôi kéo đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, nói cho hay là muốn làm một bữa cơm trưa phong phú, nhân tiện mua một ít đồ tết.
An Nhiên khó có được một ngày ngủ như thế này, cô là bị tiếng điện thoại đánh thức.
Cầm điện thoại di động qua, lúc nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình điện thoại thì An Nhiên thức dậy, nghe điện thoại.
“Quân chủ, việc gấp.” Đầu bên kia là giọng nói của Thanh Lượng.
“Nói.”
“Chúng tôi tìm được hai người.”
“Hửm? Có chuyện gì thì nói thẳng ra, đừng ấp úng nữa.” Phong Lượng như thế này đúng là cực kỳ hiếm thấy.
“Lúc hai người này tới tìm chúng tôi thì gần như sắp tắt thở rồi, vừa mới được cứu sống lại.” Phong Lượng hít một hơi thật sâu: “Câu đầu tiên bọn họ nói sau khi tỉnh lại, nói chính là tìm Phó An Nhiên, sau đó, bọn họ tự xưng là ba mẹ ruột của quân chủ.
“Cậu nói cái gì?” Trong đầu An Nhiên có chút trống rỗng, nhẹ giọng dò hỏi.
“Bọn họ nói là ba mẹ ruột của quân chủ.”
“Trông chừng bọn họ, tôi đến ngay.”
Trước khi An Nhiên ra ngoài, đầu tiên cô nói với ông cụ một tiếng, nói trước giữa trưa sẽ quay về, ông cụ khoát tay với cô, cũng không nói gì.
Hai người kia, Phong Lượng cũng không đưa bọn họ đến Vô Xá mà đưa bọn họ đến Phúc Mãn Lâu.
An Nhiên vừa bước vào Phúc Mãn Lâu thì nhân viên bàn lễ tân đã báo cáo cho Tần Vũ Triết đang ngồi trong phòng làm việc.