Editor: Norah
Suy nghĩ một chút, ngược lại Cố Trường Thanh bật cười: “Xem ra, bọn họ tính giấu diếm Phó Quân Hoàng, đứa bé kia đúng là một người nóng tính.” Nghĩ đến trên bàn ăn vừa rồi, bỗng nhiên Cố Trường Thanh hiểu rõ rồi.
Qua bốn ngày, cô sẽ đính hôn với người khác rồi.
Vậy sau này, không phải là anh sẽ không bao giờ có thể thích cô ấy nữa? Mặc dù là thầm thích, cũng không được, có đúng hay không…?
Lúc đến thời gian nghỉ ngơi buổi tối, cụ Phó trừng mắt nhìn Phó Quân Hoàng nắm tay An Nhiên về phòng.
“Con nói các con giống bộ dạng gì vậy hả? Còn chưa có kết hôn, đã làm chuyện không đứng đắn như vậy, nếu như kết hôn rồi còn không được sao?” Cụ Phó ngồi trên ghế bành, làm một vẻ mặt kỳ quặc.
Từ Tĩnh Ngưng nghe thấy ba chồng mình nói như vậy, là biết hỏng chuyện rồi.
“Vậy thì kết hôn.” Đôi mắt đen nhánh của Phó Quân Hoàng đột nhiên phát sáng: “Đi kết hôn.” Ánh mắt phát sáng dừng ở trên người An Nhiên, thoạt nhìn là bộ dáng rất kích động.
Từ Tĩnh Ngưng đỡ trán, Phó Quân Nghị ngồi đàng hoàng một bên cũng cười, vẻ mặt kỳ quặc, anh biết anh hai nhà anh sẽ như vậy, bây giờ anh ấy đúng là chỉ muốn không ngừng tuyên thệ với thế giới quyền sở hữu của anh ấy với tiểu hồ ly.
Rõ ràng cụ Phó không ngờ Phó Quân Hoàng ra một chiêu này với ông, nhất thời trừng mắt, không biết nên nói cái gì mới được.
“Kết hôn? Kết cái P! Con cũng không nhìn xem con bé mới bao nhiêu tuổi! Đến tuổi kết hôn thích hợp rồi sao? Con muốn kết hôn thì kết hôn, những người già ông đều để trang trí sao?!” Cụ Phó thật vất vả tìm ra lời nói, tức giận thẳng tay chặt cây gậy ở trong tay.
Phó Quân Hoàng nhíu mày, vẻ mặt ngây ngốc, nhìn An Nhiên: “Không được sao?” Cô đều đã trưởng thành rồi không phải sao? Không phải trưởng thành là có thể kết hôn rồi sao? Vì sao còn chưa đến tuổi kết hôn thích hợp?
An Nhiên cười lắc đầu: “Chưa được.”
“Như vậy à.” Phó Quân Hoàng nhíu mày DiễẽndàànLêêQuýýĐôôn: “Vậy đi thôi.” Nói xong, tiếp tục nắm tay An Nhiên đi lên lầu.
Cả người cụ Phó đều muốn giậm chân rồi: “Phó Quân Hoàng! Con xem lời ông già ông vừa mới nói đều là đánh rắm phải không? Ông nói cái gì? Các con đều lớn rồi, nên tránh né hiềm nghi đi!” Bọn họ ngủ cùng nhau từ nhỏ đến lớn, điều này cũng bỏ đi, nhưng mà này một người là người mười tám tuổi, một người cũng sắp ba mươi rồi, này nếu như ngủ tiếp trên một cái giường, đến lúc đó nếu như xảy ra chuyện gì, làm sao mà được.
“Cô ấy là vợ của con.” Là vợ, tại sao phải tránh hiềm nghi?
Từ Tĩnh Ngưng nhìn thấy con mình thể hiện bộ dáng đương nhiên, bật cười.
Bà đi đến bên cạnh ông cụ, dìu ông cụ: “Ông cụ, hay là chúng ta trở về phòng ngủ đi, hai đứa bé này đều hiểu chuyện, biết chừng mực.”
Ông cụ thấy có người cho mình bậc thang, cũng thuận tiện đi xuống, trừng mắt nhìn Phó Quân Hoàng rồi hừ lạnh một tiếng, xoay người bước đi.
Phó Quân Hoàng bị trừng không hiểu ra sao cả, nhưng mà bây giờ anh càng sợ chính là bảo bối mệt mỏi: “Bảo bối, chúng ta trở về phòng.”
“Được.” Đáy lòng An Nhiên tràn đầy ý cười.
Rõ ràng lão soái ca này hiểu rõ nhưng lại giả bộ hồ đồ, anh đây là cố ý nghe không hiểu lời ông cụ.
Trở về trong phòng, Phó Quần Hoàng đem áo khoác An Nhiên cởi ra bỏ vào trong tủ quần áo, sau khi sắp xếp lại giường, rồi mới điều chỉnh nhiệt độ trong phòng.
Lúc An Nhiên đi ra từ trong phòng tắm, cái gì bên ngoài đều đã chuẩn bị xong rồi.
“Lại đây.” Anh vẫy tay với cô, mà trong tay anh đang cầm một cái máy sấy tóc.
An Nhiên bỏ khăn tắm trong tay ra, đi đến ngồi xuống trước bàn trang điểm, vẻ mặt Phó Quân Hoàng dịu dàng sấy tóc cho cô, sức lực của anh vừa vặn, nhẹ nhàng mà vuốt ve da đầu của cô, rất là dễ chịu.
“Lão soái ca, anh nhanh đi tắm đi, em tự mình làm là được rồi.” An Nhiên đưa tay muốn lấy máy sấy tóc.
Phó Quân Hoàng cũng không có đưa máy sấy tóc cho cô: “Không sao, thêm vài phút nữa là được rồi.”
An Nhiên thỏa hiệp, sau khi sấy xong toàn bộ tóc của cô, Phó Quân Hoàng mới để máy sấy tóc xuống, nhanh chóng đi vào phòng tắm.
Không biết có phải vì nguyên nhân là quân nhân hay không, bình thường anh tắm rửa đều vô cùng nhanh, không tới năm phút đồng hồ, toàn thân mang hơi nóng đi ra từ trong phòng tắm.
Lúc anh đi ra, An Nhiên đã nằm bên trong ổ chăn rồi.
Lau lau nước trên người, sau khi sấy đầu của mình, Phó Quân Hoàng điều chỉnh ánh sáng trong phòng xuống tối nhất, ánh sáng màu da cam làm cho cả phòng đều ấm áp.
Phó Quân Hoàng vừa mới nằm trên giường xong Die nd da nl e q uu ydo n thì An Nhiên dựa sát về phía anh, mà anh cũng tiện thể kéo cô qua.
“Lão soái ca, giữa ông cụ Cố và ông nội Phó, có phải là có chuyện gì không?” An Nhiên rúc trong ngực Phó Quân Hoàng, môi dán trên lồng ngực trần trụi bên ngoài của anh.
Hơi thở ấm ấp phun trên lồng ngực anh, cơ thể anh có hơi cứng lại, giọng nói vẫn ổn định như trước: “Không biết.”
An Nhiên liền không hỏi nữa.
Hôm nay lúc đang xem ảnh chụp, cô cảm thấy ông cụ Cố là lạ, mặc dù ông vẫn thích đấu võ mồm với cô như trước, nhưng mà cô cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, cái loại cảm giác này, không thể nào nói rõ được.
“Bảo bối…” Ngay lúc An Nhiên thiêm thiếp ngủ, bỗng nhiên giọng nói trầm thấp mà lại khàn khàn của Phó Quân Hoàng truyền đến.
“Ừm?” Đầu óc An Nhiên cũng không tỉnh táo lắm, trả lời theo bản năng. Khi cô ở trong lồng ngực của Phó Quân Hoàng, luôn luôn có thể tiến vào mộng đẹp rất nhanh, sau đó lặng lẽ ngủ rồi.
“Khi nào mới có thể kết hôn.”
An Nhiên cuộn tròn trong ngực Phó Quân Hoàng, vẻ mặt mơ mơ màng màng.
An Nhiên trong lúc ngủ mơ dường như cảm thấy toàn thân nóng lên trong nháy mắt, để cho cô dựa vào bức tường rất nóng, nóng đến nỗi bỏng da.
“Bảo bối…” Trong lúc ngủ mơ cô dường như nghe thấy giọng nói kiềm nén của Phó Quân Hoàng, cô muốn mở mắt nhìn rõ anh, muốn biết rốt cuộc anh làm sao vậy.
Nhưng mà bất kể cô cố gắng như thế nào, cô đều không nhìn rõ vẻ mặt của lão soái ca, chỉ là cô biết người bên cạnh cô đúng là lão soái ca.
Mà lúc này vẻ mặt Phó Quân Hoàng đang kiềm nén nhìn cô bé gần như ghé vào trên người mình, vẻ mặt vô hại khi cô ngủ, Phó Quân Hoàng thở dài, hai tay vòng ở hông cô, thở dài.
Rốt cuộc khi nào thì bảo bối em mới có thể gả cho anh hả? Khi nào thì chúng ta, mới có thể kết hôn hả?
Bỗng nhiên, An Nhiên vốn ghé vào trên người Phó Quân Hoàng đột nhiên giãy dụa vài cái, dường như cô ngủ cũng không an ổn, không biết là cô mơ thấy cái gì, cả người cô đều xoay qua xoay lại trên người anh, bộ dạng rất không thoải mái.
“Làm sao vậy?” Anh áp vào vành tai cô, thấp giọng dịu dàng hỏi.
Anh không biết cô có nghe thấy hay không, chỉ là ngay lúc anh không nghĩ nghe được cô trả lời thì một giọng nói cực nhỏ, mơ mơ màng màng vang lên: “…Màng ngực.”
Phó Quân Hoàng sửng sốt.
Không biết An Nhiên làm sao mà vẫn còn giãy dụa, Phó Quân Hoàng giống như nháy mắt liền hiểu được An Nhiên có ý gì, anh cẩn thận đưa cô từ trên người mình xuống, để cho cô nằm yên trên giường.
Quả nhiên, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn cô nằm ở trên giường, cô không động đậy nữa.
Nhưng mà không có cô bên cạnh, quen ôm ấp rồi, lông mày của cô nhíu lại, cơ thể tự giác bắt đầu tìm lồng ngực của cô.
Cho đến khi cô rúc vào trong ngực Phó Quân Hoàng một lần nữa, cô mới yên tâm.
Chỉ là một chỗ trên cơ thể cô vẫn bị cái gì chọc vào, cô đưa tay đi nắm, muốn lấy đồ vật kia ra.
Nhưng mà cô vừa mới động chạm vào, cơ thể Phó Quân Hoàng chính là cứng đờ, thế nhưng trong lúc ngủ mơ An Nhiên cũng không biết mình nắm cái gì, cho đến khi tay bị Phó Quân Hoàng kéo lên, một tay anh ôm chặt mình, hô hấp dồn dập, hơi thở nóng ẩm phun bên tai An Nhiên:
“Bảo bối, dinendian.lơqid]on bảo bối, giúp anh, giúp anh.”
Bỗng nhiên An Nhiên tỉnh táo lại, khi cô tỉnh ngộ trong tay mình cầm vật gì thì cô đã nghiêng người thoát khỏi lồng ngực Phó Quân Hoàng, thế nhưng trước tiên anh lại từng bước nắm chặt tay cô, đôi mắt đen nhánh phát sáng nhìn cô.
“Bảo bối, bảo bối…”
An Nhiên trực tiếp muốn tìm cái động để chui vào, làm sao cô sẽ, sao sẽ…
Đến khi không khí trong phòng bốc lên một mùi khác thường, đến khi Phó Quân Hoàng hốt ha hốt hoảng rút giấy từ đầu giường lau chùi tay của An Nhiên, sau khi bản thân ở trong phòng vệ sinh một lúc mới đi ra thì trong phòng mới lại khôi phục yên tĩnh.
Chỉ là lần ngủ này, Phó Quân Hoàng ngủ vô cùng an ổn, khóe môi còn mang theo một chút độ cong.
Mà An Nhiên lại không ngủ an ổn như vậy, trái tim của cô đang đập bùm bùm, mà càng nhiều hơn, cũng là vẻ mặt chán nản mà buồn bực.
Sao cô lại tự mình nhào lên chứ? Đây quả thực không có cách nào dùng lẽ thường để kết luận sự việc.
Gần như An Nhiên sau nửa đêm mới ngủ, đương nhiên ngày hôm sau thức dậy muộn, lúc cô thức dậy thì đã qua chín giờ rồi.
An Nhiên nhìn kim đồng hồ trên tường chỉ vào số chín thì cô xoay người rồi thức dậy.
Nhìn sang bên cạnh, quả nhiên bên cạnh đã không còn ai rồi.
An Nhiên dùng tốc độ nhanh nhất thu thập xong tất cả, lúc xuống lầu, phát hiện trong sảnh lớn cực kỳ náo nhiệt, có một khuôn mặt xa lạ nhưng lại quen thuộc xuất hiện ở trong tầm mắt của cô.
Khi cô còn chưa kịp đi chào hỏi, Phó Quân Hoàng nhìn thấy cô thức dậy thì đi tới cạnh cô, mà trong tay anh còn cầm một ly nước ấm, trong nước cho một ít muối nhạt, sáng sớm uống một ít nước muối nhạt là rất tốt.
“Ngủ không thoải mái à?” Nhìn thấy vẻ mặt bộ dạng An Nhiên mệt mỏi, Phó Quân Hoàng nhíu mày.
An Nhiên uống hết nước Phó Quân Hoàng đưa đến, tiện thể đưa ly sứ lại cho anh: “Sao thức dậy mà không gọi em?”
Mặc dù đều là ở nhà mình, nhưng mà cho dù nói như thế nào, vẫn không phải là chỉ có cô và Phó Quân Hoàng tự do trong nhà, ở đây có người lớn, ngủ quá giờ, đều là không tốt.
“Ngủ thêm một chút.” Phó Quân Hoàng cười, ngủ nhiều một chút mới tốt.
Anh biết khuya đêm qua cô mới ngủ, đồng hồ sinh học của anh đều dậy rất sớm, lúc đó trời còn chưa sáng, sao anh nỡ gọi cô dậy chứ?
“Đây là Tiểu An Nhiên sao, cũng đã cao như vậy rồi.” Một giọng nói dịu dàng khoan thai truyền đến, lúc này An Nhiên mới nhớ tới, trong nhà có người đến.
Tầm mắt An Nhiên đặt trên người nói chuyện kia nhìn một chút, trên ngũ quan không có chỗ nào giống với anh em nhà họ Phó, thế nhưng lúc ông cười thì ánh mắt cong cong, An Nhiên nhận ra ông, là lão tam nhà họ Phó, Phó Văn An.
“Chú nhỏ.” An Nhiên cười.
Sau khi tầm mắt Phó Văn An đảo qua đảo lại giữa Phó Quân Hoàng và An Nhiên, cười nói: “Không gọi là ông nội nhỏ, đổi thành chú nhỏ rồi sao?” Đúng là ông nhớ rõ, lúc nhỏ, đứa nhỏ này gọi ông là ông không ít.