Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ

Sự thay đổi bất ngờ đến chóng mặt.

Viên đạn dường như đã xượt ngang thái dương của An Nhiên. An Nhiên chỉ cảm thấy có thứ gì đó đang chảy xuống. Cô ngã xuống đất, ánh mắt không che giấu được sự khiếp sợ.

“Anh là ai?” An Nhiên ngồi dậy, ánh mắt dồn về phía Phó Quân Hoàng. 

Piterman cũng có phần không kịp phản ứng. Hắn không quen Phó Quân Hoàng, nhưng khí chất toả ra trên người Phó Quân Hoàng lại khiến hắn không thể không cảnh giác. Tên này rất nguy hiểm.

Lúc nãy, hắn không ngờ rằng người phụ nữ trước mặt sẽ cứu hắn. Cho nên, khi nhìn thấy gã đàn ông đó giương súng về phía cô, hắn đã phản ứng và ôm cô ngã xuống. Vì vậy, cô mới tránh được nguy hiểm, chỉ bị trầy xước ngoài da.

Phó Quân Hoàng im lặng liếc An Nhiên một cái rồi lại nhìn chằm chằm cô, sau đó lại giương súng lên nhắm về phía cô. An Nhiên lặng người, dường như có thứ gì đó khiến cô nhất thời nghĩ không thông. Có một chuyện gì đó không diễn ra theo trình tự vốn có của nó, đột ngột bị ngăn lại khiến cô nghĩ mãi cũng không thể hiểu. 

Piterman nhìn Phó Quân Hoàng, rồi lại nhìn vách núi phía sau lưng. Hắn cảm thấy lạnh xương sống, nếu như bọn họ cứ tiếp tục lùi lại như vậy thì chỉ có con đường chết mà thôi.

“Giữa hai người có chuyện gì vậy?” Piterman đứng kế bên, nhỏ tiếng hỏi An Nhiên.

Thường thì một cô gái như An Nhiên sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác, nhưng có thể khiến cô để lộ điểm yếu trước mặt thì chắc chắn đó là người cô cực kỳ tin tưởng. Cũng giống như, khi nói rằng cho dù họ có đi trên mũi dao thì cũng không thể dễ dàng để lộ sự sợ hãi của mình trước mặt người khác. Những học viên của trường Thợ Săn, không thể nào ngay cả điều cơ bản này cũng không biết. 

Cô gái này rất mạnh mẽ, là Top 5 những người mạnh mẽ nhất mà hắn biết. Người có thể khiến cô thoải mái không hề phòng bị, chỉ có thể là người đã chạm đến tim cô. Quả nhiên, người phụ nữ có mạnh mẽ đến đâu thì cũng đều chết dưới nòng súng của người đàn ông. Vì quá tin người nên mới chết dưới tay người đàn ông mà mình đã giao phó hết tất cả.

An Nhiên không trả lời Piterman. Ánh mắt lạnh lùng của cô cứ mãi nhìn về phía Phó Quân Hoàng. Cô muốn tìm chứng cứ chứng minh hắn là giả mạo, nhưng cô nhận ra mình không thể nào tìm được. Không thể nào, dù có cao tay đến đâu thì cũng sẽ dễ dàng để lộ sơ hở, không thể nào tìm không thấy được.

Phó Quân Hoàng dần dần tiến đến gần An Nhiên, anh nhếch môi. 

“Đang nhìn cái gì thế?”

Vẫn là khẩu khí đó, vẫn là giọng điệu đó, ngay cả nét nhấn nhá trong lời nói cũng giống như đúc.

“Anh không phải Phó Quân Hoàng, anh là ai?” An Nhiên hít một hơi thật sâu, cô một mực khẳng định. 

“Anh rất thích em.” Phó Quân Hoàng nghiêng đầu, ánh mắt vẫn nhìn về phía An Nhiên, anh nói.

An Nhiên nín thở.

“Anh nghĩ rằng mình đã yêu em.” Hắn dừng bước, nhìn An Nhiên chằm chằm. Ánh mắt vẫn hung ác không một chút dịu dàng, nhưng giọng nói đó vẫn giống hệt như lão soái ca. 

Piterman thấy hai người họ dường như không chú ý tới mình. Liếc mắt quan sát, định nhân lúc này bỏ trốn thì tiếng súng bỗng vang lên, Piterman run bần bật, chân hắn đã bị trúng đạn! Viên đạn xuyên trúng dây thần kinh của hắn, đau đớn đến mức khiến hắn không chịu được, ngã quỵ xuống, rên rỉ.

Phó Quân Hoàng dường như không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Piterman, anh tiếp tục nói với An Nhiên:

“Anh không ngờ bọn họ lại nhanh đến vậy, họ thành công rồi.” 

An Nhiên bất động, máu bên đầu chảy xuống, cô không lau mà đứng dậy. Cô nhận ra mình không tìm được cái cớ để giải thích giúp anh.

“Thành công cái gì?” An Nhiên lên tiếng hỏi.

Đôi mắt đen kịt của anh nhìn An Nhiên không rời. Anh cảm nhận được thái độ của cô dần thay đổi, ánh mắt của cô cũng dần trở nên lạnh lùng. Cuối cùng, khi cô nhìn anh với ánh mắt của một người xa lạ, anh mới cảm thấy lồng ngực mình quặn từng cơn. An Nhiên không hi vọng anh trả lời câu hỏi của mình. Chỉ là một người còn nhỏ như vậy, sao có thể âm mưu lên kế hoạch ngay từ đầu chứ. 

An Nhiên không hiểu rốt cuộc trên người mình có thứ gì mà lại khiến anh hao tâm tổn sức như vậy. Cô bỗng nhớ đến một chuyện.

“Có thứ gì đó ở trong đầu của tôi đúng không?” An Nhiên hỏi Phó Quân Hoàng.


“Đúng.” Phó Quân Hoàng hơi bất ngờ, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi. 

“Chính là thứ mà trước đây bọn họ muốn tìm, đúng không?” Trong lòng An Nhiên cảm thấy thật buồn cười, cô chẳng muốn nghĩ gì tới việc tại sao mỗi lần kiểm tra sức khoẻ, não cô đều bình thường.

Có một số chuyện mà các nhà khoa học không thể giải thích được.

Ánh mắt sâu thẳm đó cứ quấn lấy An Nhiên, anh nói tiếp: “Anh không muốn giết em.” 

“Bởi vì tôi là một kí sinh thể tốt, đúng không?” An Nhiên cười mỉa.

Cô không hiểu tại sao đến lúc này rồi mà mình còn có thể cười. Cô thấy Phó Quân Hoàng chăm chú nhìn cô. Kiếp trước cô đã sống ba mươi lăm năm, kiếp này mười bốn năm. Thế mà, cô lại dưới cơ một người chưa được ba mươi tuổi. Ngay từ đầu, điều anh muốn chẳng qua chỉ là thứ bên trong đầu cô thôi.

Yêu cái gì, thích cái gì, người thân cái gì, hơ, tất cả chỉ là dối trá! 

“Phó gia các người đều biết hết, đúng không?” An Nhiên hỏi, giọng cô trở nên lạnh nhạt, nhưng trên hết chính là sự mỉa mai.

Phó Quân Hoàng im lặng, anh quay đi, không nhìn An Nhiên nữa.

Piterman rốt cuộc cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì, hoá ra cô gái này bị lừa gạt. Lừa dối thì thôi đi, đằng này còn muốn giết người ta, thật đúng là ác độc. 

Số 9 đang mãi tìm kiếm trong rừng, nhưng lúc nghe thấy tiếng súng, bước chân đã gấp gáp hơn. Bên trong rừng, tiếng thở dốc nghe thật lớn. Âm thanh xung quanh dường như đều biến mất. Toàn bộ sự chú ý của hắn đều tập trung về phía phát ra âm thanh lúc có lúc không.

Lúc hắn định băng qua cánh rừng nhiệt đới duy nhất trước mặt thì bỗng có một âm thanh vang lên bên tai hắn.

“Cho nên, ngay từ đầu anh đã lên kế hoạch mọi thứ, đợi đến khi cái gọi là thí nghiệm của anh thành công thì giết tôi, đúng không?” 

Là giọng của số 8!

Số 9 sốt ruột, bước chân nhanh hơn nữa, nhưng lúc nghe thấy giọng của một người khác, mọi cử động đều dừng lại.

“Không giết em.” 

Sao có thể, sao có thể là giọng của số 2 chứ! Số 9 không hiểu tại sao, thậm chí cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Lúc hắn định chạy ra thì đột nhiên có một người xông tới cạnh hắn. Hắn nhìn thấy rõ ràng gương mặt của kẻ tấn công mình nhưng chưa kịp phòng bị gì.

Là số 40.

Ánh mắt của sô 9 không giấu được sự hoảng sợ. Số 40 bịt chặt miệng hắn. Sau khi chắc chắn là số 9 không nói được thì số 40 mới buông tay ra. 

Số 9 không hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Hắn nằm dài dưới đất, nhìn thấy số 2 và số 8 đang giằng co, cách số 8 không xa còn có Piterman đang nằm ở đó. Nhưng tại sao hắn lại không hiểu, một câu cũng không hiểu.

Số 40 cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Từ đầu số 40 đã nhìn thấy số 2 và số 8 giằng co, thậm chí hắn còn nhìn thấy số 2 nổ súng với số 8 nữa! Nhưng hắn không biết rõ là vì lí do gì.

Không ai dám xen vào giữa số 8 và số 2, thậm chí sự ăn ý giữa họ còn khiến người khác đỏ mắt. Trong trường Thợ Săn, có biết bao người để mắt tới số 8, nhưng không một ai dám đến gần cô, không phải vì vẻ mặt lạnh như băng của cô, mà vì khí chất bá vương của số 2 quá mạnh mẽ. 

Không ai nghi ngờ mối quan hệ giữa số 2 và số 8. Thậm chí, tất cả họ đều nghĩ rằng, cho dù cả thế giới có quay lưng với hai người họ, thì hai người họ vẫn luôn bên nhau, mỉm cười và khích lệ nhau đến cuối cùng. Nhưng cảnh tượng đang diễn ra trước mắt khiến họ không thể nào ngờ tới.

An Nhiên nhìn Phó Quân Hoàng, chầm chậm lùi về phía sau. An Nhiên đạp phải vách núi, đá rơi xuống biển. An Nhiên quay người lại nhìn, sóng biển đánh vào vách núi dữ dội, rơi xuống dưới chắc chắn sẽ tan xương nát thịt.

Phó Quân Hoàng nhìn thấy cô lùi tới sát vách núi, lập tức hoảng hốt. 

“Bảo bối, qua đây.” Phó Quân Hoàng đưa tay ra hiệu cho An Nhiên. Biểu cảm vẫn không thay đổi, là gương mặt cô quá đỗi quen thuộc.


An Nhiên cười, một người “thà là ngọc nát còn hơn ngói lành” trước giờ như cô mà lại để người khác dùng để làm thí nghiệm sao? Nằm mơ!

Kể từ lúc sinh ra với hình hài của một đứa trẻ, cô đã luôn tự hỏi bên trong thạch động và ông lão điên kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn không điều tra được gì. Không ai biết đến sự tồn tại của sơn động kia, thậm chí còn không có lấy một tin. 

Bởi vì Phó Quân Hoàng bị đem làm thí nghiệm bên trong sơn động đã ba năm nên cơ năng của hắn cũng đã mất đi phần nhiều. Việc tiếp tục được biến đổi sẽ rất có lợi cho hắn. An Nhiên tin chắc cơ thể nhỏ bé này của mình đã bị đem đi thí nghiệm. Cô nhớ rõ lúc đó mình ngồi trên một cái bàn thí nghiệm.

Thứ bên trong đầu cô rất quan trọng đối với thí nghiệm của bọn họ chăng? Một cuộc thí nghiệm mất hết mười bốn năm mới thành công, hơ, thí nghiệm này rốt cuộc là lớn cỡ nào? Một thí nghiệm mà có thể khiến cho cả Phó gia kiên nhẫn dùng vẻ mặt dịu dàng đối xử tốt với cô suốt mười bốn năm qua, làm cô nghĩ rằng mình đã tìm được không khí của gia đình đã mất đi, tìm được người nhà. Thậm chí, cô còn từng cảm ơn người đã giết cô ở kiếp trước.

Xem đi, những điều cô đã từng cho là đúng đó, ngu xuẩn và buồn cười đến cỡ nào! 

“Sao anh lại có thể… nói ra được những lời như vậy chứ?” An Nhiên nhìn Phó Quân Hoàng, cô cười chua chát.

“Bảo bối, anh không thể để mất em.” Phó Quân Hoàng chau mày. Dù miệng nói như vậy, nhưng súng trong tay anh đã lên đạn, trông cứ như tuỳ ý động tay.

Ánh mắt của Phó Quân Hoàng lạnh lùng. Dù có chết cũng phải chết trong tay anh, muốn nhảy xuống dưới sao? Đáy mắt anh sâu thẳm, lúc cô chưa kịp nói gì thì Phó Quân Hoàng đã giương súng lên, ngón tay trỏ bóp cò. 

Lúc số 9 và số 40 nhìn thấy cảnh tượng đó, bọn họ không thể tiếp tục trốn tránh nữa, số 9 hét lên:

“Dừng tay!”

Đùng. 

Tiếng súng vang lên. Số 40 sững người bất động, hắn nheo mắt lại.

Chân An Nhiên đau đớn. Một bên chân cô quỵ xuống, lạnh lùng nhìn Phó Quân Hoàng đứng cách mình chưa đầy hai mét. Cô im lặng, mặt vẫn giữ nguyên biểu cảm, có điều môi cô đã tái nhợt. Vết máu trên đầu lúc nãy đã khô, bộ dạng trông rất thảm hại.

“Số 2, nếu anh tới gần thêm chút nữa là tôi sẽ nổ súng.” Số 9 nắm chặt súng không một chút run rẩy, nhưng tim hắn lại đập rất nhanh. Hắn không hiểu tại sao số 2 lại nổ súng với số 8. 

Hắn nghĩ mãi vẫn không thể hiểu được, nhưng trực giác đã nói cho hắn biết, số 2 có vấn đề.

“Cô ta là phản đồ, số 9, lúc này anh nên đứng về phía tôi.” Phó Quân Hoàng không quay đầu lại.

Số 9 sững sờ, nhất thời không biết đã xảy ra chuyện gì. Lúc này, số 40 cũng chạy ra. Hắn không hề do dự, nhắm súng về phía Phó Quân Hoàng. 

“Số 2, cho dù số 8 là phản đồ thì chúng ta cũng phải dẫn cô ấy về trường bắn.” Vẻ mặt của số 40 vô cùng nghiêm túc, không hề có chỗ cho sự thương lượng.

“Đúng, chúng ta nên giao số 8 cho cấp trên, sống chết là do cấp trên quyết định chứ không phải anh.”

“Để sau đi.” Phó Quân Hoàng lạnh nhạt: “Tôi đang giải quyết chuyện của riêng hai chúng tôi.” 

Số 9 dường như có phần hiểu rõ cảm giác của số 2. Cũng đúng, nếu như số 8 thật sự là phản đồ thì người chịu phải đả kích lớn nhất chính là số 2.

“Sợ sau khi tôi nhảy xuống, anh sẽ mất hết tất cả, đúng không?” An Nhiên nhếch môi.

Phó Quân Hoàng không dài dòng, anh chỉ nói: “Anh không thể mất em.” 

“Không phải, thứ anh không muốn mất đi là thứ bên trong đầu tôi.” Vì muốn có được thứ mình không biết là gì mà giở trò sao? Sao có thể để người khác dễ dàng có được như vậy?


“Anh không giết em.” Phó Quân Hoàng nhìn cô, hạ giọng: “Anh sẽ tiếp tục yêu em, thích em, bảo vệ em.”

“Buồn nôn không?” 

Ba chữ lạnh nhạt đó khiến Phó Quân Hoàng không nói thêm được gì. Buồn nôn sao? Sao có thể buồn nôn được chứ. Anh không thể lừa gạt bản thân rằng anh không thích cô, anh không yêu cô. Thậm chí là, anh đã yêu cô từ lúc nào không hay.

“Phó Quân Hoàng, từ nay về sau, chúng ta không còn là gì của nhau.” Ánh mắt trong veo không vướng bận một chút hận thù hay oán giận. Tất cả chỉ bao trùm một màu của sự lạnh nhạt.

Phó Quân Hoàng mím chặt môi. An Nhiên cười, đột nhiên từ bên hông rút súng ra, nhắm về phía Phó Quân Hoàng và bóp cò! Phát súng đến quá nhanh, Phó Quân Hoàng lại đứng rất gần An Nhiên nên anh không kịp né. Viên đạn xuyên thẳng qua ngực hắn! 

Phó Quân Hoàng không màng đau đớn. Lúc anh giật mình nhận ra, đập vào anh chính là cảnh cô kéo theo Piterman nhảy xuống biển.

-----

Một góc khác. 

“Tất cả chỉ số đều bình thường.”

“Tim đập bình thường.”

Trong rừng, trên người Vương Hào bị rất nhiều ống chọt vào, tiếng dụng cụ vẫn đang vang lên. 

“Chuẩn bị cáng cứu thương, đưa người về.” Người dẫn đầu mặc áo có thêu chữ thập trầm giọng nói.

Những người bên cạnh vội vàng đặt cáng cứu thương xuống. Lúc định chuyển Vương Hào lên cáng thì đột nhiên hắn mở mắt ra, nắm chặt lấy cánh tay của một y tá đứng gần hắn nhất. Y tá kia chắc chắn là rất đau. Cô hoảng hốt kêu lên, nhưng cô chưa kịp bảo hắn buông tay thì âm thanh của dụng cụ đã vang lên.

“Mau, mau kiềm anh ta lại, không thể để anh ta kích động quá mức.” 

Gương mặt tái nhợt không chút máu của Vương Hào bị căng đến nổi cả gân xanh. Hắn nắm chặt tay cô y tá đó, dường như dùng hết sức để nói:

“… nguy hiểm, anh ta…”

“Anh đang nói cái gì thế? Đừng gấp, từ từ nói, từ từ nói.” Cô y tá nhẫn nhịn chịu đựng đau đớn, hạ giọng nói. 

Vương Hào há miệng. Nhưng hắn phát hiện mình không thể nói ra tiếng, hắn rất gấp gáp, nét mặt của hắn trông rất đáng sợ.

“… nguy hiểm.”

“Cái gì nguy hiểm?” 

“… số 2, số 2 nguy hiểm!” Vương Hào khó khăn lắm mới nói thành lời. Sau khi truyền đạt được điều muốn nói xong thì Vương Hào ngất lịm đi.

“Anh ta có ý gì vậy?” Y tá hoàn toàn không hiểu.

“Anh ta nói số 2 gặp nguy hiểm sao? Mau đi báo cho tướng quân để họ cử người tới cứu!” 

Đùng, đùng, đùng, đùng.

Tiếng súng liên tiếp vang lên. Phó Quân Hoàng nấp sau cây đại thụ, máu trên ngực chảy mãi không ngừng, thấm ướt cả quần áo, chảy xuống cả cây cỏ dưới chân.

“Số 2, sao anh lại làm như vậy chứ! Cô ấy là số 8!” Số 40 phẫn nộ hét lên, tiếng súng không ngừng vang lên. 

“Nhưng cô ấy là phản đồ.” Phó Quân Hoàng điềm tĩnh, không một chút kích động, không một chút do dự, chỉ giống như đang trần thuật lại thôi.

“Không, cô ấy không thể nào là phản đồ! Kẻ phản đồ là anh!” Số 9 dường như đã nhớ ra chuyện gì, hắn bỗng lên tiếng.

“Các người lầm rồi.” Phó Quân Hoàng tựa sát người vào cây đại thụ. 


Số 9 và số 40 cùng ra dấu cho nhau, sau đó cẩn thận bước tới chỗ cái cây Phó Quân Hoàng đang nấp. Lúc sắp tới gần thì tay bọn họ cùng làm một động tác.

Trước mặt họ không có ai cả!

“Nếu hai người đã không tin tôi, vậy tôi chỉ còn cách giết hai người.” Giọng điệu lạnh lẽo kèm một sự thù hận. 

Số 9 và số 40 đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, lúc họ chưa kịp phản ứng thì súng đã nổ! Số 9 hét lên rồi ngã xuống. Số 40 trốn được sau gốc cây, ánh mắt vẫn nhìn về phía số 9 đang nằm run rẩy trên mặt đất.

Tiếng máy bay đáp truyền tới. Phó Quân Hoàng biết không thể ở lại được lâu. Nếu còn tiếp tục nán lại đây thì anh sẽ phải đối diện với phán quyết của cấp trên. Nhưng anh phải giết số 9 và số 40.

“Nhanh lên, họ đang ở phía trước.” 

Có tiếng người hét lên.

Phó Quân Hoàng biết, ngay lúc này đây anh không còn thời gian nữa. Không sao, có thời cơ anh sẽ giết bọn họ, anh có thời gian mà.

“Số 2! Anh điên rồi!” Số 40 hét, biểu cảm như không tin cảnh tượng diễn ra trước mắt, hắn cảm thấy muốn điên lên. 

Phó Quân Hoàng chau mày. Nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, anh liếc nhìn số 40 đang nấp sau gốc cây một cái rồi quay người đi ra khỏi rừng. Ngay lúc Phó Quân Hoàng đi, số 40 nhìn thấy rất nhiều người tới.

Hắn la lên: “Ở đây! Ở đây cần giúp đỡ!”

Tốp người cứu viện nghe thấy giọng của số 40 liền tức tốc chạy về phía đó. Lúc nhìn thấy số 9 đang nằm trên vũng máu, bọn họ cảm thấy kinh hoàng tột độ. 

“Chuyện gì thế này?”

Số 40 biết số 2 đã chạy thoát. Hắn ngồi thẫn thờ dưới đất, vẻ mặt nóng giận vì bất lực của hắn khiến mọi người sững sờ. Đội y tế vội vàng thực hiện thao tác cấp cứu cho số 9, trông họ có vẻ nghiêm trọng.

“Rốt cuộc là có chuyện gì? Đã gặp Piterman rồi sao? Các người đã giao chiến với Piterman đúng không?” Người dẫn đầu nắm lấy tay số 40. 

“Cái này gọi là gì đây chứ!” Số 40 cười khổ. Hắn chửi, vừa chửi vừa đấm liên tục vào gốc cây.

“Số 40! Trả lời câu hỏi của tôi! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Số 40 đột nhiên đẩy ông ta ra, điên cuồng lao về phía vách đá! 

Người cầm đầu hoảng hốt, cho rằng số 40 nhất thời nghĩ không thông, định làm ra chuyện kinh thiên động địa gì. Nghĩ vậy, nên ông ta vội chạy theo, nắm lấy cánh tay số 40, lớn tiếng chất vấn:

“Anh đừng quên bản thân mình chính là một quân nhân!”

Số 40 đột nhiên sững sờ. Tất cả mọi động tác đều dừng lại. Hắn khuỵ xuống đất, nhìn xuống vực. Từng lớp sóng đánh vào vách đá dữ dội, hắn không tìm thấy được bóng dáng của số 8, hắn không thấy cô đâu. Vậy có phải cô, có phải cô thật sự đã tan biến trong biển cả rồi không? 

“Số 40, nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

“Số 8 rơi xuống biển rồi.” Giọng số 40 rất nhỏ, cứ như đang thì thầm vậy.

“Anh nói cái gì?” 

“Số 8 rơi xuống biển rồi, số 2 đã tạo phản!” Câu cuối cùng, số 40 dùng hết sức để hét lên. Dường như có dùng sự phẫn nộ cũng không thể miêu tả được hết tâm trạng của hắn ngay lúc này.

Những người nghe thấy câu nói của số 40 đều cảm thấy bàng hoàng. Họ không ngờ rằng số 40 sẽ nói ra những lời như vậy. Dù bọn họ không phải học viên trường bắn, nhưng họ đều hiểu rất rõ số 2, sao hắn có thể tạo phản được chứ?

“Anh…” 

“Số 9 là do Phó Quân Hoàng đã ra tay, số 8 cũng là do bị anh ta ép phải nhảy xuống biển.” Số 40 nói tiếp, “Số 2 tạo phản rồi.”

Một câu nói khiến cho sóng cũng nổi lên.

“Toàn bộ học viên chú ý, lập tức huy động toàn bộ lực lượng đi bắt số 2, toàn bộ, bắt số 2!” 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận