Sau khi Tô Nặc đã kiểm tra xong hết, cô ấy khăng khăng muốn đến phòng phẫu thuật đợi Tiểu Nhiên.
Lúc Tô Kình Thiên dẫn theo Tô Nặc đến cửa phòng phẫu thuật thì đã phát hiện ra bên trong đó đã có rất nhiều vây xung quanh.
Thế nhưng trong đám người kia, hắn chỉ biết mỗi mình Phó Quân Hoàng.
Tô Nặc không đếm xỉa tới đám người kia, cô nhanh chóng bước đến bên cạnh Phó Quân Hoàng, nắm lấy tay anh và hỏi:
"Phó ca, Tiểu Nhiên bây giờ thế nào rồi?"
Phó Quân Hoàng chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cô rồi im lặng chẳng nói một lời nào.
Tô Nặc cũng chẳng yêu cầu gì thêm, cô cùng Phó Quân Hoàng đứng tựa vào vách tường và chờ đợi ca phẫu thuật hoàn tất.
Dạ Vô Danh không hề nán lại mà lập tức bắt tay vào việc điều tra nguyên nhân của sự việc.
Lúc cô nhìn thấy cô gái mà lão đại bế ra ngoài, cô khẽ giật mình, cô đã nghe về chuyện hai năm trước, Phó An Nhiên đã mất tích hai năm bây giờ đột nhiên lại xuất hiện, hơn nữa lại xuất hiện trước mắt mọi người, quả thật là...
Cô thật không biết nên phản ứng như thế nào.
Còn vì sao Phó An Nhiên lại đổi tên thành Bạch Dạ? Chẳng lẽ... Bạch Dạ vốn dĩ không phải là Phó An Nhiên?
Dạ Vô Danh không dám nói ra nghi vấn của bản thân mình, cô sợ rằng sau khi tìm ra bằng chứng cho chuyện này, lão đại sẽ không thể chịu đựng nỗi.
Trong hai năm nay, tình huống của lão đại rất nguy hiểm, cho dù Bạch Dạ kia không phải là Phó An Nhiên thì bọn họ nhất định cũng sẽ xem cô ấy là Phó An Nhiên thôi!
Bạch Tịnh Trần và bà Bạch đều ngồi trên ghế chờ đợi, chiếc ghế lạnh cóng, ánh mắt của Bạch Tịnh Trần tập trung nhìn vào tấm bảng "Đang phẫu thuật" vẫn đang sáng đèn.
Ở bên cạnh Bạch Tịnh Trần, sẽ không cảm thấy có chút căng thẳng nào, có chăng cũng chỉ là sự điềm tĩnh dịu dàng.
Có anh ấy bên cạnh, dù có bực dọc đến thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ bình tĩnh trở lại ngay thôi.
Có vài người thanh niên to lớn, cường tráng đứng dọc hai bên hành lang.
Bọn họ đều là những người được cử đến bảo vệ Bạch Dạ, sau khi Tô Nặc bước vào phòng, bọn họ lập tức lùi ra, sau đó, vì nghĩ sẽ chẳng có chuyện gì có thể xảy ra ở khách sạn, bọn họ liền cùng Bà Bạch đi đón Bạch Tịnh Trần.
Nhưng họ nào biết rằng, sau khi bọn họ vừa rời đi thì đã lập tức xảy ra chuyện.
Bọn họ đều biết, sau khi chuyện này xảy ra, ai trong số họ cũng khó mà thoát tội.
Tiểu thư gặp nạn, bọn họ không chết thì cũng sẽ bị lột da.
Bây giờ điều duy nhất mà bọn họ có thể làm cho tiểu thư là cầu nguyện sẽ không có chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng xảy đến với cô.
Tô Nặc lặng lẽ đứng bên cạnh Tống Kình Thiên, ánh mắt không ngừng chăm chú nhìn vào cánh cửa của phòng phẫu thuật.
Sau khi giám đốc Vương giao phó mọi chuyện lại cho cấp dưới, hắn liền vội vàng chạy đến.
Bây giờ, điều duy nhất mà hắn mong lúc này chính là hai người họ sẽ không truy cứu trách nhiệm của khách sạn, nếu không thì, hắn nhất định sẽ toi đời.
Bọn họ có thể bồi thường mọi thứ, cấp trên đã ra lệnh như vậy, bất luận là hai người họ có yêu cầu gì thì đều đáp ứng.
Đợi mọi chuyện qua đi, bọn họ lại cùng nhau ngồi xuống bàn bạc.
“Phó thiếu, Tô tổng, chuyện lần này, tất cả những chi phí lần này khách sạn chúng tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm." Giám đốc Vương đứng trước mặt Phó Quân Hoàng, vẻ mặt cung kính nói.
Tô Kình Thiên cười nhạo, "Lẽ nào chúng tôi không thể trả nổi số tiền đó sao? "
Tô Kình Thiên tỏ ra rất tức giận với các thiết bị an ninh của khách sạn, nếu các thiết bị đó tốt hơn một chút thì bảo bối của hắn đã không phải bị thương như vậy rồi.
Giám đốc Vương hoảng sợ, hắn không biết mình đã nói lời nào đắc tội với vị này, lập tức lên tiếng:
"Tô tổng, anh đã hiểu lầm ý của tôi rồi." Giám đốc Vương cố gắng tìm cách giải thích: "Ý của công ty chúng tôi không phải như vậy, lần này khách sạn chúng tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm, chúng tôi...”
"Biến sang một bên." Tô Kình Thiên vẫn đang trong thời kỳ nóng giận, nếu giám đốc Vương còn nói thêm một lời dư thừa nào nữa thì hắn không dám đảm bảo rằng hắn sẽ không giết chết hắn ta ở đây.
Giám đốc Vương nhất thời không biết nên làm thế nào.
Nhìn thấy nét mặt của những người xung quanh và bầu không khí ở đây, dường như đã hiểu chuyện, hắn lặng lẽ im lặng và đứng nép sang một bên.
Bây giờ hắn chỉ có thể chờ ở đây, xem tình hình phẩu thuật trước đã.
Bây giờ dù thân phận của cô gái kia có là ai đi chăng nữa, nhưng người trước giờ rất ít khi để người khác chạm vào mình - Phó Quân Hoàng lại tự tay ôm cô ấy, thì thân phận của cô ấy không phải người như bọn họ có thể chọc vào.
Ở Đế Đô này, Phó gia là một gia tộc mà nếu họ dậm chân một cái thì có thể khiến cho cả Đế Đô này chấn động dữ dội, dù cho khách sạn khách sạn của bọn họ có là một khách sạn hạng sang, thế nhưng nếu mấy vị kia muốn ra tay với họ... Chẳng phải là chuyện hết sức dễ dàng hay sao?
Tốt nhất là im lặng không nói gì, chỉ có thể thành thật chờ đợi mà thôi.
"Chú nhỏ, Tiểu Nhiên sẽ không xảy ra chuyện gì đâu đúng không ạ?" Tô Nặc nghĩ về chuyện vừa xảy ra ban nãy, lòng vẫn có chút run sợ.
Nếu không nhờ Tiểu Nhiên đẩy cô ra, nếu không phải nhờ Tiểu Nhiên... Thì có lẽ cô đã chết rồi...
Nhưng cũng vì đẩy cô ra nên Tiểu Nhiên mới không thể chạy được, cô cảm thấy bản thân mình thật ngốc nghếch, luôn làm liên lụy đến Tiểu Nhiên.
Tô Kình Thiên ôm cô vào lòng với vẻ mặt tự trách mình, không ngừng trấn an cô: "Không sao đâu, em phải tin tưởng Tiểu Nhiên, trước giờ cô ấy vẫn luôn rất lợi hại, em không nhớ sao?"
Đúng vậy, Tiểu Nhiên trước giờ rất lợi hại, cô ấy đánh nhau với người khác cũng chưa bao từng thua.
Phó Quân Hoàng chẳng nghe thấy lời mọi người xung quanh nói, trong đầu anh lúc này chỉ đang hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện về bảo bối.
Số 2, sao anh lại muốn giết số 8?
Anh mãi nhớ rõ chuyện này, hai năm trước, sau khi tỉnh lại, câu đầu tiên mà anh nghe được chính là câu nói này.
Anh có chút ngỡ ngàng, thế nhưng đôi mắt ấy vẫn nhắm chặt lại, cho đến khi Thợ Săn lại trầm giọng nói lại một lần nữa:
Lúc số 8 rơi xuống biển, nhân chứng đã nói do anh làm.
Lúc đó anh đã phản ứng thế nào?
Lúc đó anh chẳng nghe thấy gì cả, anh chỉ nghe được duy nhất một câu, câu nói "Số 8 đã rơi xuống biển" cứ quanh quẩn mãi trong đầu anh.
Cuối cùng, một tiếng nổ vang trời vang lên.
Rơi xuống biển.
Bỏ mình.
Số 8.
Ba câu nói đó không ngừng vang vọng trong đầu anh.
Anh chẳng hề phản ứng gì.
Thợ Săn nhìn anh bằng đôi mắt giận dữ, hắn ta đấm vào người anh, anh chẳng đánh trả, cũng chẳng nói gì, chỉ mặc cho Thợ Săn tùy ý đánh anh hết lần này đến lần khác.
Mãi cho đến sau khi có người nói số 2 có điều bất thường, Thợ Săn mới buông tay anh ra.
Thế nhưng bây giờ, bảo bối của anh đang nằm trong phòng phẫu thuật, không rõ sống chết thế nào.
Nhưng chẳng sao cả, ít nhất bây giờ vẫn còn tốt hơn hai năm trước.
Ít nhất là vẫn tốt hơn thời điểm anh dành ra hơn hai tháng tìm kiếm cô ấy ở dưới biển, nhưng chẳng có một chút dấu vết nào, quả thật là tốt hơn rất nhiều.
Ít nhất là anh có thể tận mắt nhìn thấy bảo bối của mình.
Chẳng sao cả, nếu có điều bất trắc xảy ra với cô ấy thì anh nhất định sẽ luôn ở bên cô, anh không muốn bản thân mình phải cô đơn như vậy thêm nữa.
Cảm giác cô đơn một mình quả là rất đau khổ.
Không cần phải sợ, dù bảo bối có sống hay chết gì thì anh nhất định vẫn sẽ ở bên cô, làm sao anh đành lòng để bảo bối của mình một mình đến nơi âm u lạnh lẽo đó?
Cũng vì nghĩ như vậy nên anh mới không cảm thấy sợ hãi.
Dù kết quả có như thế nào đi chăng nữa, bọn họ vẫn sẽ ở bên nhau.
Vì vậy không có gì để sợ cả.
Thời gian thấm thoát trôi qua, Tô Nặc đã nằm ngủ trong lòng Tô Kình Thiên, cánh cửa phòng phẫu thuật bỗng nhiên mở ra.
Vài người y tá đẩy băng ca vào phòng bệnh.
Sau khi Bùi Thanh Dật bước ra, hắn mệt mỏi tháo khẩu trang xuống, sắc mặt trông rất nhợt nhạt, thế nhưng gương mặt ấy lại kèm theo một nụ cười tươi.
"Anh yên tâm đi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Những vết bỏng trên người cô ấy đều đã được chữa trị rồi, nhưng nhớ nhắc cô ấy phải ăn kiêng. Tôi nghĩ những chuyện này thì anh sẽ hiểu hơn ai hết."
Phó Quân Hoàng gật đầu, im lặng bước nhanh về phía phòng bệnh của Bạch Dạ.
Giám đốc Vương một mực chờ đợi ở bên ngoài nghe thấy những lời này liền phấn chấn hẳn lên, hắn bước đến bên cạnh Bùi Thanh Dật, nắm lấy tay anh ta và không ngừng cảm tạ.
"Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ rất nhiều!" Chỉ cần cô ấy không chết thì mọi thứ đều dễ dàng xử lý. Chuyện gì cũng dễ xử lý hơn rồi!
Bùi Thanh Dật chán ghét rút tay ra khỏi bàn tay kia.
Giám đốc Vương chẳng hề xấu hổ, bây giờ tâm trạng của hắn vô cùng phấn chấn, sao lại phải chú ý đến những chuyện khác làm gì?
Tô Kình Thiên nghe thấy câu nói này cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn không đánh thức Tô Nặc mà trực tiếp bế cô đến phòng săn sóc đặc biệt của bệnh viện, sau khi đặt Tô Nặc xuống giường, hắn cũng leo lên và ôm cô ấy ngủ.
Cả ngày hôm nay hắn luôn trong trạng thái căng thẳng cao độ, sau khi được thư giãn một chút, hắn mới cảm thấy mệt lã cả người.
Ở bên này, Bạch Dạ vừa được đẩy vào phòng bệnh, ngoài cửa phòng có vài người lính đứng canh, tay bọn họ còn cầm cả súng.
Vào lúc nhìn thấy Phó Quân Hoàng, bọn họ liền đứng trang nghiêm, vẻ mặt cũng vô cùng nghiêm túc.
Khi có người đi ngang qua, ánh mắt của bọn họ bất giác nhìn về phía sáu người lính đứng gác ngoài cửa.
Điều khiến bọn họ hiếu kỳ chính là người ở trong phòng bệnh đó rốt cuộc là ai cơ chứ.
Lúc Bạch Tịnh Trần nhìn thấy cảnh tượng khi đó, hắn khẽ chau mày lại, nhưng lại không nói gì, trực tiếp yêu cầu phòng bệnh bên cạnh phòng của Bạch Dạ.
Bà Bạch ngược lại lại có phần không vui, rốt cuộc Phó thiếu là người như thế nào mà lại không biết lễ độ đến vậy?
Sao hắn ta có thể giữ tiểu thư lại bên mình được chứ? Dù tiểu thư rất đẹp, nhưng hắn ta cho rằng bản thân mình có tư cách để ở cùng tiểu thư sao? Nằm mơ!
Đúng vào lúc bà Bạch định đi tìm Bạch Dạ, bà ấy đã bị Bạch Tịnh Trần giữ lại.
"Bà Bạch, bà yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."
"Nhưng mà..."
"Bạch Dạ biết cô ấy nên làm thế nào mà."
Trước giờ Bạch Tịnh Trần chưa từng lo lắng về những nguyên tắc xử sự của Bạch Dạ, nếu cô ấy đã đáp ứng những điều hắn cần thì cô ấy nhất định sẽ tuân thủ đúng quy tắc, hắn không nghĩ rằng cô sẽ vi phạm những giao ước bằng miệng giữa hai người.
-----
Trong phòng bệnh lúc này.
Phó Quân Hoàng ngồi trước giường bệnh nhìn Bạch Dạ quấn băng đầy người như xác ướp, ánh mắt vô cùng xót xa, hơn thế nữa là sự dịu dàng.
Thậm chí bây giờ anh đang có một ý nghĩ rất ác độc, trong vụ nổ ấy, nếu bảo bối bị cháy trở thành một người tàn tật hay người bị hủy hoại khuôn mặt, vậy thì tốt rồi, nếu là như vậy thì thế giới này sẽ chẳng có thêm một ai đến cướp cô ấy từ tay anh nữa.
Bạch Dạ hôn mê rất lâu, sau ngày phẫu thuật đầu tiên, cô mãi vẫn chưa tỉnh dậy.
Đến ngày thứ hai, cô mới mơ màng mở mắt ra, đầu óc của cô lúc ấy vẫn chưa được tỉnh táo trở lại.
Phó Quân Hoàng dùng khăn bông thấm nước nhẹ nhàng lau đôi môi nứt nẻ của cô.
Trong lúc mơ màng, Bạch Dạ nhìn hình bóng của người đang đứng bên cạnh giường, cô không nhìn rõ được hình dáng của anh, thế nhưng, anh lại cho cô một cảm giác rất an tâm.
Trên thế giới này chỉ có duy nhất một người cho cô cảm giác như thế.
Cô há miệng ra, âm thanh không rõ ràng phát ra từ cổ họng, giọng cô rất khó nghe, dù cho có cố gắng nghe thật kỹ cũng khó mà hiểu được.
Thế nhưng Phó Quân Hoàng đang giúp cô thấm ướt môi bỗng dưng khựng lại, anh nghe thấy cô vừa gọi anh, cô nói: Lão soái ca.
Giọng nói rất nhỏ, rất mơ hồ, thế nhưng tai anh lại nghe được rõ một cách kỳ lạ.
Không hiểu vì sao mà ánh mắt anh bỗng dưng mờ đi, Phó Quân Hoàng ngồi xuống bên cạnh, cẩn thận từng chút một để không đụng phải người cô ấy, bờ môi run run hôn lên trán cô, ôm lấy cô giống như ôm bảo bối của mình vậy.
Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi...
Vào ngày thứ ba, mắt Bạch Dạ gần như đã mở to ra được rồi, đầu óc cũng tỉnh táo hơn ngày thứ hai, cô không hỏi người vẫn luôn bên cạnh chăm sóc cho mình - Phó Quân Hoàng - là ai, không hỏi mình đang ở đâu, cũng không hỏi những người xung quanh mình đã đi đâu cả rồi.
Cô chỉ nhận lấy những sự quan tâm của anh theo một cách tự nhiên nhất.
Anh đút cháo cho cô, từng muỗng từng muỗng nhỏ, anh sợ cô sẽ phỏng nên không ngừng thổi ngụi cháo trong muôi cho cô, điều đó khiến trái tim cô mềm đi, nhưng hơn thế nữa là cảm giác chua xót.
Tách.
Một giọt nước mắt khẽ rơi xuống trong tô.
Phó Quân Hoàng giả vờ không thấy gì, tiếp tục đưa cái tô về phía trước mặt Bạch Dạ và thổi cháo, lúc chắc rằng cháo không còn nóng nữa, anh mới cẩn thận đút cho cô ăn.
"Nè, coi chừng nóng." Anh giống như đang dỗ dành em bé. Nhìn thấy cô không chịu há miệng ra, anh lại tiếp tục nói: "Nè, há miệng ra, a..."
Tách.
Một giọt nước mắt lại chảy xuống hốc mắt của cô.
Lần này nó không rơi vào trong tô nữa mà rơi vào tay của Phó Quân Hoàng.
Bất chợt, Phó Quân Hoàng dường như bị bỏng, tay anh thoáng dừng lại, thế nhưng dù có thế nào thì gương mặt anh vẫn dịu dàng như vậy, anh thậm chí còn cười và nói:
"Cháo đặc vừa ngon vừa thơm đây."
Bạch Dạ hít một hơi thật sâu, cô há miệng ra và ngậm cháo vào miệng.
Bạch Dạ nhai thật kỹ, mùi vị thơm ngon của cháo đã khuất phục được cô, thế nhưng lúc này lồng ngực cô càng đau đớn hơn.
Cô không biết bản thân mình còn do dự điều gì, rõ ràng mọi thứ đều đã bày ra trước mắt thế nhưng vì sao cô lại như vậy cơ chứ...
"Rất ngon phải không? Mình ăn thêm chút nữa nha, được không em?" Phó Quân Hoàng nhẹ nhàng hỏi như thể anh sợ sẽ khiến cô hoảng sợ vậy.
Bạch Dạ gật đầu, cô chẳng biết phải nói gì, bây giờ ngoài gật đầu ra thì cô không còn biết nói lời nào khác nữa, cũng không biết là mình có nên khóc lên hay không.
Phó Quân Hoàng đút cô ăn từng muỗng cháo, anh nói: "Cháo hôm nay có phải đã ngon hơn cháo hồi xưa rất nhiều không? Khoảng thời gian vừa qua, bảo bối của anh đã đi mất rồi. Cô ấy thật ngốc nghếch, đến nhà của mình mà cũng không tìm ra nữa, cô ấy đã tìm sai nhà, gõ sai cửa. Nhưng không sao cả, anh sẽ ở nhà đợi cô ấy, đợi mãi đợi mãi, đợi đến khi nào cô ấy nhớ đường về mới thôi."
Bạch Dạ cảm thấy cháo trong miệng mình rất khó nuốt, cổ họng cô giống như đã bị một thứ gì đó chặn lại.
Phó Quân Hoàng lại tiếp tục nói: "Anh đã học nấu được rất nhiều món ăn ngon. Anh cảm thấy nó rất ngon, nhưng không biết bảo bối của anh sẽ cảm thấy thế nào. Mỗi ngày anh đều quét dọn nhà sạch sẽ, không có mùi của những người khác khiến bảo bối ghét đâu, đều là do anh tự dọn cả đấy. Anh không biết lúc nào bảo bối của anh sẽ tìm được đường về nhà nên anh đã cố gắng chuẩn bị tốt nhất có thể."
Bạch Dạ đã không còn há miệng ra nữa, ánh mắt cô ấy chăm chú nhìn vào cái chăn che trên người mình, ngồi yên bất động.
Lần này Phó Quân Hoàng không bắt cô ấy ăn thêm chút nữa, tay anh vẫn cầm cái tô sứ, tiếp tục nói:
"Bảo bối đã rời xa anh quá lâu rồi, cô ấy rời xa càng lâu, anh càng sợ cô ấy sẽ không thể tìm được đường về nhà. Anh vẫn luôn nghĩ rằng, có phải cô ấy đang trên đường trở về không, chỉ có điều là, vì đường quá dài nên cô ấy phải bước thật lâu. Mọi người không nhắc đến cô ấy trước mặt anh, bọn họ chẳng ai nói gì, nhưng anh biết bọn họ đều rất nhớ bảo bối."
Nước mắt không kìm được mà tuôn ra.
Bạch Dạ khẽ cắn chặt môi dưới.
Đột nhiên, cô đưa một tay lên che miệng, bàn tay lạnh cóng không một chút hơi ấm.
"Đừng dùng sức như vậy, sẽ đau."
Không, cô không thể lên tiếng, nếu không, cô sẽ không thể kìm lòng nỗi mà khóc lên mất.
Khóc là một cách biểu thị sự yếu đuối.
Cho dù cô là Tần Lam hay là Phó An Nhiên thì trước giờ cô cũng chưa từng một lần yếu đuối như thế!
Anh nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên và nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ bé đang khóc sướt mướt của cô.
Khuôn mặt lạnh lùng của Phó Quân Hoàng để lộ ra sự đau lòng, anh khẽ thở dài rồi ôm cô vào lòng, giọng của anh vang lên từ phía trên đầu của cô:
"Anh nghĩ sau này, nếu bảo bối của anh có không tìm được đường về nhà thì anh sẽ đi tìm cô ấy. Sau khi tìm thấy cô ấy, anh sẽ dắt cô ấy về nhà. Thế nhưng anh không biết rằng, bảo bối của anh có đồng ý về nhà cùng anh không. Nghĩa là, không biết cô ấy có muốn trở thành một phần của gia đình anh không?"
Giọng nói nghẹn ngào của anh không có cách nào che giấu được, khuôn mặt của Bạch Dạ nép vào lồng ngực anh, áo anh cũng đã ướt cả rồi.
Khóe môi của Phó Quân Hoàng chợt nở một nụ cười, chỉ có điều, giọng của anh có chút nghẹn ngào, anh hỏi:
"Bảo bối của anh, em có đồng ý cùng anh về nhà không?"
Phó Quân Hoàng nhẹ nhàng hỏi.
Bạch Dạ nép trong lòng Phó Quân Hoàng khóc lên, cô cảm nhận rõ được từng bắp thịt săn chắc trên người anh, bàn tay anh khẽ vòng qua ôm eo cô, cô cũng ôm anh thật chặt và không ngừng gật đầu trong vòng tay ấy.
"Đồng ý, em đồng ý."
Lúc này, Tô Nặc - người đã một mực đứng ngoài cửa phòng nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ liền nép vào lòng Tô Kình Thiên khóc sướt mướt.