Giọng của Bạch Tịnh Trần vẫn dịu dàng như trước đây, trong lời nói còn kèm theo một nụ cười.
Ngay cả những binh sĩ đứng ngay cửa, sau khi nghe thấy giọng nói đó cũng không thể kiềm chế được mà quay đầu lại nhìn Bạch Tịnh Trần. Điều bọn họ ngạc nhiên không phải là lúc người đàn ông này nói ra những lời đó mà còn có thể bình tĩnh đến vậy. Điều họ ngạc nhiên chính là người đàn ông này nói người phụ nữ của giáo quan là vị hôn thê của hắn!
Vị hôn thê! Sao người đàn ông này dám cả gan giành phụ nữ của giáo quan bọn họ chứ? Cho dù người phụ nữ này thật sự là vị hôn thê của hắn, vậy thì cũng phải cướp về! Trước giờ bọn họ chưa từng thấy, giáo quan vì một người mà căng thẳng đến như vậy.
Bởi vì sức khoẻ và tinh thần của giáo quan thoải mái thì những ngày tháng sau này của bọn họ cũng thoải mái. Cho nên, người phụ nữ này phải thuộc về giáo quan! Có điều những binh sĩ này chưa kịp lên tiếng đảm bảo cho cuộc sống êm đềm của chính mình thì giáo quan của bọn họ đã lên tiếng: “Tiến.”
Đối với người khác luôn luôn là vẻ mặt lãnh đạm, không tình không nghĩa, thật không hổ danh là giáo quan của bọn họ. Giáo quan của họ đã không lên tiếng, vậy những con tôm bé nhỏ như bọn họ cũng không có tư cách nói bất kì điều gì. Hiện tại, bọn họ đang làm đúng phận sự của mỗi người. Bọn họ muốn để giáo quan của mình sống những ngày vui vẻ hạnh phúc.
Bạch Tịnh Trần đặt hoa đã chuẩn bị sẵn lên bàn gần đầu giường, vẻ mặt hiền hậu kèm theo một sự dịu dàng:
“Hôm nay thấy thế nào?” Hắn nói với An Nhiên.
An Nhiên chỉ mỉm cười không nói gì. Bạch Tịnh Trần là người thông minh. Lúc này hắn tới tìm, chắc chắn là đã đoán được An Nhiên đã nói hết cho Phó Quân Hoàng nghe rồi. Bạch Tịnh Trần đã biết ngay từ đầu, chỉ cần Phó An Nhiên và Phó Quân Hoàng gặp nhau, thì những cái gọi là bí mật giữa bọn họ sẽ không còn nữa. Hắn vội chạy về Đế Đô, nhưng không ngờ, cuối cùng hắn vẫn chậm một bước.
Đến được Đế Đô cũng có nghĩa là gặp được Phó Quân Hoàng, sao hắn lại không nắm chắc hành tung của Phó An Nhiên cho được? Hắn nghĩ vậy rồi bước vào phòng bệnh. Nhìn thấy phản ứng của Phó Quân Hoàng, hắn liền đoán ra được Phó Quân Hoàng đã biết hết tất cả.
“Bây giờ không còn cảm giác gì nữa.” An Nhiên nhẹ nhàng trả lời.
Lúc ở khách sạn, An Nhiên nhìn thấy tia sáng ở toà đối diện. Cô không nghĩ ngợi gì, đẩy Tô Dạ ra, còn cô không kịp chạy khỏi, chỉ có thể nấp ở một góc toilet gần mình nhất. Cũng may ở khách sạn thiết kế các phương tiện chống đạn, nếu không thì cô xong đời rồi.
Bạch Tịnh Trần nhìn An Nhiên toàn thân đầy thương tích, hắn rất xót. Nếu như trước đây không liên luỵ cô, thì có lẽ cô không phải gặp chuyện như thế này.
Chỗ bó bột trên người An Nhiên quả thật khiến người khác giật mình. Nhưng chỉ có mình cô biết, thật ra cô không bị thương nặng gì, những vết thương trên người chỉ là doạ người khác thôi. An Nhiên cũng không giải thích gì nhiều, cô tựa vào lòng Phó Quân Hoàng, nhẹ nhàng nhìn Bạch Tịnh Trần cười.
Bạch Tịnh Trần cũng không giận, hắn kéo ghế lại ngồi gần giường.
“Mọi người đều quen nhau cả mà.” Cô không muốn giới thiệu thêm.
Nghe thấy An Nhiên nói như vậy, Bạch Tịnh Trần chắc chắn là An Nhiên đã nói hết với Phó Quân Hoàng rồi.
“Anh Phó, rất vui vì lại được gặp anh.” Bạch Tịnh Trần đưa tay ra trước mặt Phó Quân Hoàng.
Phó Quân Hoàng giả vờ không nhìn thấy. Anh chau mày, bây giờ anh còn chưa quên được câu “vị hôn thê” lúc nãy của Bạch Tịnh Trần.
An Nhiên đã từng nói với Phó Quân Hoàng. Cô là Bạch Dạ, thân phận của cô là vị hôn thê của Bạch Tịnh Trần. Hai người họ là thanh mai trúc mã từ nhỏ, có hôn ước kể từ khi còn trong bụng mẹ. Bạch Dạ có địa vị rất cao trong gia tộc của họ, nhưng cao tới cỡ nào thì Bạch Tịnh Trần không nói cho cô biết.
Nhưng hai năm qua, An Nhiên bởi vì chuyện này mà không ít lần bị truy giết và ám sát. Nghĩ lại thì thân phận Bạch Dạ này cũng không hề đơn giản, có thể khiến nhiều người âm mưu ám sát, xem ra cũng chẳng phải là thân phận bình thường. Cái gọi là đại gia tộc Bạch gia như trong lời đồn đại, trước giờ cô chưa từng nghe qua.
Lúc An Nhiên nhắc đến Bạch gia, Phó Quân Hoàng liền nhớ tới một gia tộc, nhưng ý nghĩ chỉ thoáng qua rồi đột nhiên biến mất khiến anh không nhớ được.
Thấy Phó Quân Hoàng không có ý bắt tay mình, Bạch Tịnh Trần chỉ cười trừ rồi rút tay lại.
“Thật xin lỗi, anh ấy có hơi…”
“Tôi biết mà.” An Nhiên chưa nói hết câu, Bạch Tịnh Trần đã hiểu ý. Hắn cười: “Tin về anh Phó đây tôi nghe cũng không ít.”
Phó Quân Hoàng im lặng.
“Xem ra, Anh Phó đã nghe Bạch Dạ nói rồi?”
“Phó An Nhiên.” Phó Quân Hoàng lên tiếng gọi tên của An Nhiên.
“Tôi hiểu được tâm trạng của anh hiện giờ. Nhưng xin anh hãy hiểu cho, bây giờ Bạch Dạ chỉ có thể là Bạch Dạ, cô ấy không thể có bất kì mối quan hệ nào với Phó gia.” Bạch Tịnh Trần không hỏi Phó Quân Hoàng rốt cuộc có ý gì, hắn nói tiếp.
An Nhiên nghe thấy Bạch Tịnh Trần nói vậy, cô im lặng. Có vẻ, cô cũng đồng ý với cách nói của Bạch Tịnh Trần. Phó Quân Hoàng dĩ nhiên là không đồng ý, bảo bối của anh mãi mãi là bảo bối của Phó gia, sao có thể không liên quan được?
Nhìn thấy sắc mặt Phó Quân Hoàng càng lúc càng khó coi, còn Bạch Tịnh Trần thì vẫn nguyên biểu cảm, hắn nói tiếp:
“Tin tức về Phó An Nhiên đã không còn kể từ hai năm trước rồi. Tất cả mọi người đều cho rằng An Nhiên đã chết. Người trước mặt chúng ta là Bạch Dạ, người duy nhất được gia tộc chúng tôi thừa nhận.”
“Nói bậy!” Phó Quân Hoàng trầm giọng, giọng nói đầy sự uy hiếp, nhưng bao trùm tất cả là nỗi đau của anh.
“Hai năm trước” đã trở thành điều cấm kị của Phó Quân Hoàng, anh không thể nào chấp nhận được những chuyện đã xảy ra hai năm trước. Chuyện xảy ra hai năm trước, anh luôn tự nhủ với mình rằng, tất cả đều tại anh vô dụng và nhu nhược. Cũng giống như chuyện đã xảy ra lúc bảo bối tám tuổi vậy, tất cả đều tại anh nhu nhược nên mới làm hại bảo bối.
Bạch Tịnh Trần không ngờ Phó Quân Hoàng lại phản ứng kịch liệt đến như thế.
Một tia ngạc nhiên xẹt qua mắt hắn, hắn nói tiếp: “Anh Phó, nếu những lời tôi nói lúc nãy làm anh không vui, anh có thể nói cho tôi biết. Nhưng tôi nói thế đều là vì muốn tốt cho hai người. Tôi mong anh hiểu được ý của tôi.”
“Anh chính là muốn để bảo bối của tôi đi làm chuyện nguy hiểm, đúng không?” Vẻ mặt hung hăng không biến đi mà càng lúc càng dữ dội.
Bạch Tịnh Trần giật mình, nguy hiểm sao? Có lẽ vậy, nếu như chuyện này để người khác làm thì chắc chắn rất nguy hiểm. Nhưng nếu đổi lại là Phó An Nhiên thì tất cả nguy hiểm sẽ không còn nữa, chẳng phải sao? Hắn nhớ là Phó An Nhiên rất lợi hại mà.
“Dù bảo bối có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là bảo bối của tôi. Tôi không cho phép cô ấy lao vào bất cứ hiểm nguy nào nữa.” Đôi mắt đen kịt của Phó Quân Hoàng nhìn chằm chằm Bạch Tịnh Trần.
Đôi mắt như chim ưng kia nhắm thẳng đến Bạch Tịnh Trần, hung hăng đến mức khiến cho một người đã từng trải qua biết bao sóng gió như Bạch Tịnh Trần cũng phải sững sờ. Phó Quân Hoàng quả nhiên là khó đối phó hơn tưởng tượng, thậm chí còn lợi hại hơn nhiều so với những lời đồn đại.
“Nhưng mà anh Phó, tôi…”
“Nếu như không muốn chết thì câm miệng.” Lúc đầu Phó Quân Hoàng hoàn toàn không để tâm đến việc có nên vì bảo bối mà giết người không, nhưng bây giờ anh đã nghĩ thông rồi.
Vì bảo bối của mình, chỉ cần bảo bối không bị thương nữa, chỉ cần bảo bối bình yên ở bên cạnh mình, muốn anh giết bao nhiêu người anh cũng cam tâm. Chỉ cần những người kia không uy hiếp bảo bối của anh nữa. Nếu như tên Bạch Tịnh Trần này còn không biết điều, thì bất kể hắn đã từng cứu mạng bảo bối, cũng bất kể hắn có quan hệ gì với người phụ nữ của Khâu Doãn Hiên, Phó Quân Hoàng sẽ không do dự mà thẳng tay giết hắn.
Bạch Tịnh Trần bất lực nhìn An Nhiên. Hắn biết Phó An Nhiên là một người trọng tình nghĩa. Nếu không thì hai năm trước hắn cũng không nói chuyện này cho cô nghe. Chuyện này có liên quan đến vấn đề sống còn của cả gia tộc bọn họ.
“Anh, làm người phải có lòng tin.” An Nhiên kéo tay Phó Quân Hoàng.
“Người không tin là anh, không phải em.” Phó Quân Hoàng không để tâm lời cô nói.
“Nhưng người đồng ý với anh ta là em, không phải anh.”
“Vậy anh sẽ giết anh ta.” Nói xong, Phó Quân Hoàng định ra tay.
Ánh mắt Bạch Tịnh Trần không giấu được sự khiếp sợ, có nghĩ cũng không ngờ rằng tên Phó Quân Hoàng này lại điên cuồng đến như vậy.
“Anh!” An Nhiên sợ hãi hét lên, nhưng trên hết là vì tức giận khi Phó Quân Hoàng không nghe theo lời cô.
“Bảo bối, anh…” Phó Quân Hoàng biết An Nhiên giận. Nhưng cho dù cô có giận thì anh cũng không nhượng bộ, mặc cho cô lao vào hiểm nguy.
“Anh, anh phải tin em, sắp được nửa năm rồi, đợi họ chọn xong thì em không còn nguy hiểm nữa.”
“Nhưng em là Bạch Dạ.”
“Đúng, em là Bạch Dạ. Em đã từng nói với anh, sau này nếu có người ngoài, anh phải nhớ gọi em là Bạch Dạ. Cho dù trước mặt Phó lão gia đi nữa, anh cũng phải giả vờ không quen biết em, phải gọi em là Bạch Dạ.”
Phó Quân Hoàng mím môi, im lặng. Bạch Tịnh Trần cũng im lặng. Hắn phát hiện dù mình có nói nhiêu đến đâu đi nữa thì cũng không bằng mấy câu của Phó An Nhiên.
“Em không muốn vì chuyện này mà liên luỵ Phó gia.” An Nhiên thở dài: “Có người nhắm vào Phó gia, chắc anh cũng đã nhận ra, em không muốn để hắn nắm được thời cơ ra tay với Phó gia.” Đây là điều khiến An Nhiên băn khoăn nhất.
Hai năm trước, An Nhiên nghi ngờ chuyện của Piterman là do Caesar làm. Nhưng điều tra suốt hai năm, nay mới phát hiện ra chuyện của hai năm trước hoàn toàn không liền quan gì đến Caesar. Dù lần đó có thấy Caesar xuất hiện trong số những học viên trường thợ săn, nhưng chuyện năm đó không phải do Caesar làm.
Kể từ lúc đó, tất cả mọi chuyện đều dừng lại ở đấy, không tiến triển thêm được gì, An Nhiên không điều tra thêm được bất cứ tin tức gì nữa. An Nhiên không nói sự hoài nghi của mình cho Phó Quân Hoàng biết. Nhưng xem ra thì chuyện cô điều tra anh đã biết từ lâu, công tác tình báo của anh còn giỏi hơn người của cô.
Hơn nữa lần này, người An Nhiên dùng đều là người của Bạch Tịnh Trần. Vì để kế hoạch của Bạch Tịnh Trần có thể hoàn thành một cách suôn sẻ mà suốt hai năm qua, sau khi tỉnh lại, An Nhiên không liên lạc hay thông báo cho một ai biết cả.
À không, cô có liên lạc với một người. Người hầu trung thực của cô, Simon. Người chứng minh chuyện hai năm trước không phải do Caesar làm cũng chính là Simon.
Ánh mắt đen kịt của anh dần trở nên sâu thẳm. Ngay cả lão gia cũng đã nhận ra có người nhắm đến Phó gia thì làm gì có chuyện anh không biết? Có điều, người đứng đằng sau chuyện này là ai thì đến giờ anh vẫn chưa điều tra ra được.
“Bây giờ, Phó gia đang trong tình thế dầu sôi lửa bỏng, em…”
“Không sao, anh bảo vệ em.” Phó Quân Hoàng nhìn sang Bạch Tịnh Trần: “Tôi bảo vệ cô ấy.”
Năm chữ đó như đấm thẳng vào ngực của Bạch Tịnh Trần.
“Xem ra anh Phó vẫn luôn một lòng che chở cho Bạch Dạ, vậy tôi yên tâm rồi.” Sắc mặt của Bạch Tịnh Trần không đổi, hắn cười.
“Ý gì?” Phó Quân Hoàng hơi nhăn nhó.
“Nghe nói gần đây Phó lão gia đã để một cô gái đến ở Phó gia, người đó chắc là vợ của anh Phó.”
Những lời của Bạch Tịnh Trần khiến An Nhiên có chút không tin. Cô ngạc nhiên nhìn Phó Quân Hoàng. Nhưng lúc nhìn thấy Phó Quân Hoàng cũng kinh ngạc, cô liền hiểu ra. Phó Quân Hoàng cũng chẳng biết gì.
“Bảo bối, anh… Đã rất lâu anh không quay lại Phó gia rồi, anh chỉ về nhà của chúng ta thôi. Anh…” Phó Quân Hoàng không biết phải giải thích thế nào. Anh không biết chuyện Phó lão gia đã làm. Thậm chí còn không biết Phó gia dẫn một nữ nhân vào ở.
“Ồ? Vậy ra anh Phó không biết, tôi còn tưởng anh đã biết rồi cơ.” Bạch Tịnh Trần ngạc nhiên nói.
Phó Quân Hoàng thật sự không biết chuyện này. Kể từ lúc về khu quân đội, tối đêm nào anh cũng từ khu quân đội về nhà. Anh cẩn thận quét dọn từng ngóc ngách phòng của anh và An Nhiên, đến khi trời gần sáng thì lái xe quay lại quân đội, tiếp tục việc huấn luyện của ngày hôm sau.
Dường như không thấy bóng dáng gì của anh ở Phó gia, nếu có về thì anh cũng chỉ về với tổ ấm của anh và An Nhiên. Vì vậy, đối với việc Phó gia dẫn về một nữ nhân, anh thật sự không biết gì cả. An Nhiên dĩ nhiên là tin tưởng Phó Quân Hoàng. Nếu như ngay cả chuyện này cũng không tin, vậy thì chuyện của hai năm trước càng không tin.
“Anh muốn phá đám tôi phải không?” Phó Quân Hoàng đưa mắt nhìn về phía Bạch Tịnh Trần, sắc lạnh đến mức khiến Bạch Tịnh Tần phải nhìn đi hướng khác.
Phó Quân Hoàng đúng là danh bất hư truyền.
“Anh Phó, sao anh lại nghĩ vậy? Tôi nghĩ anh biết nên muốn xác nhận một chút. Hơn nữa, tôi còn nghe nói, cô gái này là quân y trong quân đội của các anh, Khúc Tuệ Tuệ, Khúc tiểu thư.” Bạch Tịnh Trần lắc đầu cười, vẻ mặt vô tội.
Khúc Tuệ Tuệ?
Cô gái thích Phó Quân Hoàng. An Nhiên có một chút ấn tượng với cô ta. Một cô gái vô cùng xinh đẹp, dù thích Phó Quân Hoàng, nhưng không có bất kì tâm tư nào khác. Đối với An Nhiên, con người của Khúc Tuệ Tuệ cũng không tồi. Ít nhất thì đối với những người đào hoa phong nhã khác, Khúc Tuệ Tuệ cũng được xem là một cô gái tốt.
Nghe thấy Bạch Tịnh Trần nói như vậy, Phó Quân Hoàng dường như đã nhớ ra điều gì đó. Hồi đợt trước, anh vừa huấn luyện xong và quay về phòng, Khúc Tuệ Tuệ đến phòng làm việc của anh, hỏi anh có muốn cùng về nhà không. Lúc đó, Phó Quân Hoàng không nhận ra, anh chỉ lắc đầu. Khúc Tuệ Tuệ không nói gì, lặng lẽ bỏ đi.
Bây giờ nghĩ lại, lúc cô ta hỏi câu đó chắc cũng là lúc cô ta đã vào ở trong Phó gia rồi?
Nhìn thấy Phó Quân Hoàng nhíu mày, Bạch Tịnh Trần cảm thấy nhẹ nhõm được phần nào, ngay cả tư thế ngồi của hắn cũng đã bắt đầu trở nên tùy tiện.
“Xem ra anh Phó đã nhớ ra được chuyện gì rồi.”
“Anh…” Phó Quân Hoàng lo lắng nắm lấy tay An Nhiên.
“Em biết mà, em đã nói rồi, em tin anh.” An Nhiên cười trấn an Phó Quân Hoàng.
Chỉ một câu nói, tất cả mọi bất an của Phó Quân Hoàng đều tan biến.
Bạch Tịnh Trần liếc nhìn hai người họ. Cuối cùng, đôi mắt long lanh kia rũ xuống, một tay chống trên ghế, nhẹ nhàng đỡ lấy đầu mình, hai chân bắt chéo. Từ góc nghiêng này có thể thấy, hình tượng một thiếu gia nhà giàu hoàn mĩ đến mức không có gì sánh được.
Có điều, nếu như hình tượng này của Bạch Tịnh Trần bị Bạch Nhã Nhi nhìn thấy thì nhất định cô ta sẽ bỏ chạy xa nhất có thể. Không ai biết rằng dáng vẻ như thế này của hắn lại doạ người khác sợ hãi. Trên thế giới này sao lại có người tin tưởng đối phương đến như vậy? Không sao, hắn có thời gian, hắn có thể từ từ đạt được.