Lão soái ca hình như có chuyện gì đã ra ngoài rồi. Trước khi ra ngoài, anh nói với cô là sẽ sớm quay lại. An Nhiên ngồi trên giường, ánh mắt có chút lạnh lùng. Đột nhiên, một hồi chuông điện thoại vang lên. An Nhiên lấy điện thoại ra, nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiển thị, ánh mắt chợt lóe lên.
“Nói.”
An Nhiên đi đến trước cửa sổ, nhìn dáng người đứng ngoài cửa sổ, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng:
“Bạch Tịnh Trần đi tìm Cố Trường Thanh.”
“Ồ?” An Nhiên nhìn thấy bóng người dưới lầu, hình như vẫn còn cầm điện thoại nói gì đó, sắc mặt không được tốt: “Biết đó là vì chuyện gì không?”
“Bạch Vân Y.”
An Nhiên hơi cau mày. Bạch Vân Y, cái tên này cô đã từng nghe rồi, là mẹ ruột của Bạch Dạ, cũng là một chủ nhân của căn nhà này.
Chỉ là, Bạch Tịnh Trần chung quy vẫn là dấu cô, rất nhiều chuyện đều không nói với cô. Nếu không phải lão soái ca này nói cho cô biết chút ít chuyện liên quan đến Bạch quốc, cô vẫn bị hắn ta đẩy vào đó rồi.
“Còn có một việc…”
An Nhiên nghe người kia nói, ánh mắt càng trở nên lạnh lùng hơn: “Nếu hắn đã muốn đi chơi, vậy thì tôi sẽ đưa hắn ta đi chơi thật vui.”
“Vậy thì đại tiểu thư, chúng tôi có cần…”
“Không cần, chuyện này tôi sẽ tự mình làm. Mấy người làm tốt chuyện của mình là được rồi.”
Người dưới lầu đã tắt điện thoại. Chỉ có điều hắn ta không tiến vào, hắn đứng ở trong sân, không biết đang nghĩ gì.
“Đại tiểu thư, đại trưởng lão bảo tôi nói với người một câu, phải cực kì cẩn thận.”
“Biết rồi.”
Nói xong, An Nhiên liền cúp điện thoại. Đứng trước cửa một lát, nhìn người đó đi xong, An Nhiên mới quay lại ngồi trên giường. Tiện tay nghịch điện thoại, An Nhiên nhìn lên cửa phòng, biết đến bây giờ, lão soái ca vẫn chưa đến.
An Nhiên ngả người lên giường. Cô đang nghĩ lão soái ca rốt cuộc vì sao mà lại nóng nảy như vậy. Nếu như vì chuyện của cô, thì anh ấy sẽ không dấu không nói cho cô như vậy. Điện thoại cầm trên tay đột nhiên reo. Một số lạ gọi đến, lông mày cau lại, nhưng cô vẫn trượt mở nghe, nhận cuộc gọi.
An Nhiên nằm vậy, không nói gì, mà im lặng đợi người bên kia mở lời. Hai người ở hai đầu dây đều như đợi điều gì, xem ai là người kiên nhẫn. Ai cũng không nói gì. An Nhiên không có nhiều kiên nhẫn để đợi người bên kia mở lời. Đúng lúc cô định gác máy, người bên kia đầu dây đã mở lời.
“Đã lâu như vậy không gặp rồi, bảo bối, em không nhớ anh sao?”
Từ tính trong lời nói chậm rãi khiến người khác không thể nào bỏ qua, thậm chí sẽ khiến không ít người vì vậy mà đỏ mặt. An Nhiên chợt hiểu rõ. Mặc dù đã hai năm không nghe thấy giọng nói này rồi, nhưng cảm giác mà giọng nói này để lại cho cô thì không thể nào khiến cô quên được.
“Caesar.” Ánh mắt An Nhiên chùng xuống.
“Không ngờ em còn nhớ anh. Anh cứ tưởng rằng, bảo bối của mình đã sớm quên mình rồi chứ.” Caesar bên kia đầu dây bật cười.
“Quên ai cũng không thể quên anh được. Món nợ của chúng ta còn chưa tính xong mà.” Nghĩ đến tin tức vừa nhận được lúc nãy, cô làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho người đàn ông này chứ?
Hắn ta đã giết Tần Lam, cô có thể không nói gì. Nhưng đã có ý nghĩ đánh đến Phó gia cũng như đánh đến cô, vậy thì không thể trách cô tâm địa độc ác rồi.
“Xem ra, giữa chúng ta có hiểu lầm gì rồi.” Giọng Caesar như rất chậm rãi, thậm chí còn có ý vui vẻ: “Anh nghĩ, nhất định là có người nói gì với em rồi.”
“Caesar, giữa chúng ta rốt cuộc có hiểu lầm hay không, trong lòng anh tự biết.” An Nhiên không có ý định nói tiếp.
Cũng đúng lúc An Nhiên muốn cúp điện thoại, Caesar nói: “Tiểu bảo bối, lẽ nào em không biết, hai năm trước, rốt cuộc là ai đã đẩy em xuống núi? À… Chắc em nghĩ là anh làm, nhưng nếu anh nói, không phải là anh làm thì sao?”
Ánh mắt An Nhiên chợt dừng lại, nhưng cô không nói gì, trực tiếp cúp máy. Cô bây giờ không muốn nói gì với hắn ta cả. Cho dù chuyện hai năm trước có phải là hắn ta làm hai không, cô đều sẽ không tha cho hắn. Hắn cho rằng chuyện năm đó sẽ dễ dàng cho qua như vậy được sao? Hay là hắn tưởng rằng Phó An Nhiên cô quá dễ lừa gạt rồi.
Đúng lúc An Nhiên đang sững sờ, Phó Quân Hoàng đã đẩy cửa bước vào rồi. Nhìn thấy An Nhiên quần áo phẳng phiu nằm trên giường, Phó Quân Hoàng hơi ngạc nhiên.
Anh bước nhanh đến bên giường, có chút lo lắng nhìn cô, bàn tay nhẹ nhàng sờ trên trán cô: “Có phải trong người không khỏe không?”
An Nhiên đưa tay kéo tay hắn ta xuống khỏi trán. Sau đó, cô nhẹ nhàng nắm lấy, cười nhẹ lắc đầu, biểu thị không có chuyện gì.
“Còn anh thì sao, anh sao vậy?”
Lông mày lão soái ca nhíu lại, tâm sự quá nặng nề, không thể che dấu được. Phó Quân Hoàng theo An Nhiên nằm lên giường. Anh nghiêng người nhìn cô, ngón tay thon dài chốc chốc lại vuốt lấy mái tóc dài của cô, thần sắc rất chuyên tâm.
“Lão soái ca, chuyện rất khó sao? Hay là vì em?” Ngoài chuyện của cô ra, cô không nghĩ ra được chuyện nào có thể khiến lão soái ca biểu lộ tâm trạng như vậy.
Phó Quân Hoàng dừng hành động của mình, nhưng rất nhanh lại tiếp tục động tác.
“Bảo bối, em là bảo bối của anh.”
“Em biết.” An Nhiên chờ anh nói cho cô biết.
“Nhưng có một số việc, không thể nói hết cho em được. Ừm… anh cũng không biết.”
“Chỉ cần chuyện đó vì tốt cho em, không nói với em cũng không sao.”
An Nhiên từ trước tới giờ sẽ không nghi ngờ tình cảm của Phó Quân Hoàng dành cho cô. Cô đã từng nói, cô sẽ không dễ dàng bỏ qua nếu bị lừa gạt. Nhưng nếu như đây là lời nói dối có thiện ý, cô sẽ chấp nhận.
Cuộc đời mỗi con người, không thể tránh những lần nói dối, cũng không thể nào không có người chưa từng nói dối. Nhiều khi, chúng ta muốn đi phân biệt rạch ròi lời nói dối đối với chúng ta, rốt cuộc là thiện ý, hay là ác ý. Đối với Phó Quân Hoàng, An Nhiên sẽ vô điều kiện chọn những lời nói dối của anh là thiện ý. Ít nhất đều là vì muốn tốt cho cô.
Hai năm trước, bởi vì tên Phó Quân Hoàng giả đó, cô biết trong đầu mình có một thứ cực kì quan trọng. Mặc dù cô cũng không biết đó là gì, nhưng chí ít cô biết, đồ vật này gần đây được nhiều tổ chức tìm kiếm, đang tồn tại trong đầu của cô.
An Nhiên từ khi đi ra từ sơn động kia, đã biết thân phận của mình không giống như người bình thường. Tất cả những người lớn và trẻ con trong đó đều là vật thí nghiệm. Cô làm sao có thể may mắn thoát khỏi chứ?
Chỉ có điều nhiều năm nay, An Nhiên không phát hiện ra cơ thể mình có điều gì bất thường. Cô cũng yên tâm rồi. Nghĩ rằng lúc trước, cô vừa bị đưa vào nơi đó không lâu, vì thế cô vẫn chưa thực sự trở thành vật thí nghiệm.
Nhưng cô không ngờ rằng, cô không phải là vật thí nghiệm, mà trở thành một túc thể (cơ thể lưu giữ) không biết là vật gì. Trong hai năm nay, An Nhiên đã đi kiểm tra, nhưng tất cả các thiết bị khoa học đều không kiểm tra được trong đầu cô có thứ gì. Có lẽ, thứ đó cũng cần có phương pháp đặc biệt mới có thể tìm thấy.
Phó Quân Hoàng cử động người. Anh quay người ôm cô vào lòng, cằm nhẹ nhàng tựa trên đầu cô. Nghĩ đến cuộc điện thoại vừa nhận được lúc nãy, hơi thở của Phó Quân Hoàng bất giác trở nên nặng nề.
“Xem ra, chuyện này liên quan đến tính mạng của em rồi.” Giọng nói của An Nhiên mang theo một chút vui vẻ: “Lão soái ca, tại sao anh không tin bản thân mình chứ?”
Không nắm chắc sự tình, anh làm sao có thể tin tưởng bản thân mình chứ? Phó Quân Hoàng luôn âm thầm nghiên cứu cách để xóa bỏ thứ nằm trong đầu An Nhiên. Trong những thí nghiệm kia, anh đã tiêu tốn số lượng lớn tiền bạc và nhân lực. Nhưng đã mười mấy năm rồi, hầu như không có gì tiến triển.
Hai năm trước, anh nhận được điện thoại nói thí nghiệm thành công rồi. Trên thực tế, thí nghiệm đó đã không trải qua sự giám sát. Sau khi anh ta từ Venezuela trở về, trực tiếp đến phòng thí nghiệm, đích thân làm, kết quả cho thấy cái gọi là thành công kia chẳng qua chỉ là bề ngoài.
Anh không tức giận, không giết người. Lúc đó, anh ta vẫn chưa tìm ra người, anh vẫn chưa biết bảo bối đang ở đâu. Anh để cho người của mình đẩy nhanh tiến độ, làm được thành công chính thức. Hôm nay, anh lại lần nữa nhận được điện thoại. Chỉ lần này thôi, anh có đủ niềm tin không?
“Là bởi vì thứ trong đầu em sao?” An Nhiên hỏi một cách thờ ơ.
Cơ thể Phó Quân Hoàng có chút căng cứng: “Em… Làm sao có thể biết được chứ?”
“Vào thời điểm hai năm trước, người muốn giết em nói với em rằng, hắn muốn lấy thứ trong đầu em.” An Nhiên tiếp tục nói: “Xem ra anh đã bắt đầu từ rất sớm rồi, đã biết được thứ này rồi.”
Phó Quân Hoàng gật đầu: “Rất sớm”. Rốt cuộc sớm như thế nào anh cũng đã quên rồi. Lúc đó, anh tận mắt nhìn thấy tên điên đó bỏ thứ gì vào. Cả quá trình anh đều nhìn thấy, làm sao có thể không biết được chứ?
“Đừng sợ.” Phó Quân Hoàng nhẹ nhàng vỗ về cô.
“Sao phải sợ chứ?” Nếu mười mấy năm nay đều không có chuyện gì, hai năm nay cũng không có phản ứng nào, An Nhiên nghĩ thứ này đã ở trong đầu mình thì cứ để vậy đi, không chết là được.
“Anh sẽ lấy ra cho em.” Phó Quân Hoàng nắm chặt tay: “Chỉ là…”
“Có phải là thí nghiệm nào đó của anh đã thành công rồi, nhưng anh vẫn chưa chắc chắn?”
“Chỉ có cơ hội một lần.” Biểu cảm của Phó Quân Hoàng rất cứng nhắc.
Nếu như cơ hội lần này thất bại, bảo bối sẽ… Vì cô không có cách nào tưởng tượng được, nếu bọn họ thất bại, anh sẽ phải đối mặt như thế nào.
“Không sao, em có thể đợi, đợi đến lúc anh có thể nắm được cơ hội…”
An Nhiên thật sự không biết, thứ đó chỉ có thể đủ để nuôi An Nhiên đến năm 25 tuổi. Nếu đến lúc cô 25 tuổi không thể lấy ra, thì sẽ nguy hại đến tính mạng của cô. Anh… Không có dũng khí đánh cược.
“Anh… Vừa nãy nhận được điện thoại rồi.”
“Ừ.” An Nhiên có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi và không xác định được của anh, mà sợ hãi lại nhiều hơn.
“Bọn họ nói sẽ không xảy ra chuyện nữa. Bọn họ nói đảm bảo không có một chút sơ hở nào rồi.”
“Vậy thì không cần phải sợ.” An Nhiên rất có lòng tin.
“Anh…” Anh ôm cô thật chặt.
“Lão soái ca, sắp tới vẫn không được. Tuyển cử bên Bạch quốc không lâu nữa bắt đầu rồi, đến lúc đó Bạch Tịnh Trần nhất định sẽ có hành động gì đó. Hơn nữa đến lúc đó, người của Bạch Niệm Điệp cũng sẽ không an phận đâu.”
Ánh mắt Phó Quân Hoàng đột nhiên trở nên lạnh lùng. Anh ta sao có thể không biết chuyện của Bạch quốc. Chính là vì biết rõ, anh ta mới lo lắng. Nếu bảo bối bị Bạch quốc đáng chết đó ngáng chân, đến lúc đó muốn ra không ra được, anh phải làm sao chứ?
“Anh chờ em, sau khi bảo đảm không xảy ra sơ hở nào, chúng ta sẽ tiến hành phẫu thuật.”
“Được.”
Anh vẫn còn sợ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Khâu Doãn Hiên đã đưa Bạch Nhã Nhi đến Phó gia rồi. Bạch Nhã Nhi lúc đến rất cẩn thận. Cô nghe nói về Phó gia rồi, địa vị của Phó gia ở cả Hoa Hạ rất cao. Cô không dám tùy ý đi lại, cứ luôn đi theo sau Khâu Doãn Hiên.
Bộ dạng cẩn thận từng chút của Bạch Nhã Nhi lại chọc cười Phó lão gia. Chỉ có điều, Phó lão gia vẫn chưa biết chuyện của An Nhiên, vì thế ấn tượng đối với Bạch Nhã Nhi này rất tốt, nhưng đúng là vẫn không thích nổi.
“Khâu tiểu tử, cậu nói xem cậu như vậy là có chuyện gì.” Phó lão gia sẽ không cho người khác thể diện. Chuyện này trực tiếp liên quan đến Nhiên nha đầu nhà ông, ông làm sao có thể đủ bình tĩnh nói chuyện với Khâu Doãn Hiên chứ.
Khâu Doãn Hiên biết hôm nay sẽ có một trận chiến ác liệt, hắn ho một tiếng: “Phó gia gia, tôi…”
“Ta không có đứa cháu như cậu, đừng nhận làm thân thích.” Phó lão gia hừ hừ.
Bạch Nhã Nhi lo lắng rồi, cô nắm chặt tay Khâu Doãn Hiên. Cô biết bọn họ hôm nay đến, Phó gia chắc chắn sẽ không chào đón bọn họ. Nhưng cho dù nói thế nào, cô và Khâu Doãn Hiên vẫn muốn đến xem như thế nào.
An Nhiên kia vì cô, bị thương nhiều lần. Cô… Mặc dù cô biết tìm một lá chắn là chuyện rất không hay, nhưng mà đối với cô mà nói, chỉ cần có thể mãi mãi ở bên cạnh Khâu Doãn Hiên, điều gì cô cũng có thể làm.
Nhưng những chuyện này phải có điểm mấu chốt. Cô không thể chấp nhận vì chuyện của cô mà tổn thương đến bạn của Khâu Doãn Hiên được. Hơn nữa, bây giờ xem ra, người của Phó gia đều có vẻ rất tức giận. Cô… Bạch Nhã Nhi cắn cắn môi, có chút sợ hãi nhìn vẻ mặt uy nghiêm của Phó lão gia.
“Cái đó... Thực sự xin lỗi. Chuyện lúc đầu cháu cũng không biết. Nhưng cho dù nói thế nào đi nữa, chuyện này đều do cháu. Cháu…Cháu đến lúc sẽ nói rõ ràng với mọi người trong nhà, sẽ không để Phó tỷ tỷ làm…”
“Hừ! Cháu nghĩ Phó gia chúng tôi nói chuyện đều là đánh rắm sao? Nói giúp là sẽ giúp!” Phó lão gia hừ lạnh. Biểu cảm trên mặt rất khó coi, thậm chí còn mang theo chút giận dữ: “Nhiên nha đầu nhà tôi không muốn nợ ân tình của mấy người, vẫn là rõ ràng như vậy rồi nói.”
Phó lão gia mở lời rồi. Khâu Doãn Hiên cũng không biết nên nói gì, hắn thậm chí không dám mở miệng nói chuyện. Trên thế giới này, thật đúng là không có mấy người có thể khiên hắn sợ hãi. Nhưng Phó lão gia này lại là một trong số những người đó.
Phó lão gia bây giờ mặc dù nói như vậy. Nhưng ai cũng có thể nghe ra, lão gia rất không vui, đặc biệt không vui rồi.
“Lão gia, chuyện này là có thể có…”
Có điều Khâu Doãn Hiên còn chưa nói hết, đã bị ánh mắt của Phó lão gia ngăn lại rồi.
Ánh mắt nghiêm trọng của Phó lão gia mang theo sự uy hiếp khiến Khâu Doãn Hiên không chống đỡ được. Quả nhiên gừng càng già càng cay!
Thôi đi, hắn hiện tại vẫn chưa nói gì, đợi Phó Quân Hoàng xuống rồi nói tiếp.
Bạch Nhã Nhi vẫn luôn cẩn thận ngồi. Lúc cô chưa gặp Khâu Doãn Hiên, vẫn luôn sống ở Bạch quốc. Cuộc sống hàng ngày của cô toàn bộ đều đã được sắp xếp trước. Cô không có thời gian cho bản thân. Cô được cho rằng là người kế thừa vương vị mà không ngừng học hỏi.
Nhưng không có ai biết, cô rất ghét cuộc sống như vậy, ghét khoảng thời gian không có gì thay đổi. Vì vậy từ lúc thoát ra khỏi Bạch quốc, không ngờ rằng, người cô nhìn thấy đầu tiên lúc trốn ra lại là Khưu Doãn Hiên.
Có lẽ, đó chính là số mệnh đã an bài.
Bạch Nhã Nhi từ bỏ tất cả. Lúc cô tưởng rằng chỉ cần tuyên bố với người dân là đã từ bỏ vương vị được kế thừa, tưởng rằng chỉ cần thông qua cửa khẩu ở dưới vương thất năm đó là có thể triệt để nói lời tạm biệt với quốc gia này. Thế nhưng ngay lúc đó, hai rồi ba vụ ám sát đã bắt đầu.
Quả nhiên, nếu như cô không chết, Bạch Niệm Điệp sẽ không yên tâm. Cô không dễ dàng gì mới ở bên Khâu Doãn Hiên, cô không muốn từ bỏ như vậy. Nhưng có thể chính thức thoát khỏi những sự truy bắt kia chỉ còn cách trở lại Bạch quốc. Cô mặc dù được Khâu Doãn Hiên bảo vệ, nhưng hắn ta vì cô đã bị tổn thất không ít người rồi.
Đúng lúc cô định từ bỏ, Bạch Tịnh Trần đã tìm cô, nói với cô đã tìm được Bạch Dạ. Trong truyền thuyết nói, đó là đứa con duy nhất của cô cô. Cô vui đến mức không biết nói gì. Chỉ cần tìm thấy Bạch Dạ, thì người kế thừa sẽ là Bạch Dạ. Bạch Niệm Điệp cũng không muốn đụng đến vị trí đó nữa.
Chỉ là về sau, cô mới biết được, Bạch Dạ này là giả, Bạch Dạ thật vẫn chưa được tìm thấy. Lúc cô biết thì đã muộn. Kế hoạch đã bắt đầu. Nếu thời điểm này cô nói cho người khác biết, Bạch Dạ này là giả, vậy thì Bạch Tịnh Trần sẽ xong rồi. Hắn ta sẽ mang tội danh phản quốc, bị trục xuất ra khỏi Bạch quốc, thậm chí bị thắt cổ đến chết.
“Phó lão gia, tôi biết tôi không có tư cách gì để nói.” Bạch Nhã Nhi nắm chặt vạt áo Khâu Doãn Hiên: “Nhưng tôi vẫn phải nói. Tôi là công chúa của Bạch quốc, được bồi dưỡng để trở thành người thừa kế vương vị.”
Ánh mắt Phó lão gia chợt hiểu rõ, quả nhiên là Bạch quốc kia.
“Chỉ có điều tôi không có được vị trí cao nhất. Dì của tôi, cũng là vị vua cuối cùng, có một đứa con, nhưng đứa trẻ đó vẫn chưa được tìm thấy. Tôi và Bạch Niệm Điệp, cũng chính là một công chúa cùng họ khác của Bạch quốc, đều có vị trí ngang nhau. Cô ta muốn có được vương vị, nên muốn giết hết những người trở ngại mình.”
Phó lão gia hoàn toàn không có ý định xen vào, nhưng cũng không định ngắt lời cô.
“Nhưng mà tôi đã tuyên bố sẽ không kế thừa vương vị rồi. Nhưng cô ta vẫn không tin tôi, muốn tìm mọi cách để giết tôi. Tôi…”
“Cho nên, các người đã lấy Nhiên nha đầu nhà tôi ra làm vật thay thế cô sao?” Phó lão gia hừ lạnh: “Cái gì mà người kế thừa đầu tiên, đơn giản chỉ là làm bừa bãi!” Càng nói, Phó lão gia càng tức giận.
Nghĩ đến lúc ông vừa nhìn thấy Nhiên nha đầu, cô băng bó cả người. Nghĩ đến sắc mặt tái nhợt của cô khi đó, Phó lão gia không thể nào vui vẻ với Khâu Doãn Hiên và Bạch Nhã Nhi được.