Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ

"Mẹ nó muốn chết a!"
Trương Hào bưng lấy gò má đau đớn, trong mắt sưng huyết nhìn nam sinh
toàn thân mặc trang phục màu đen kia.

Nam sinh chỉnh trang lại quần áo của mình, mọi người chung quanh đều chú ý nhìn thật kĩ, lúc này mới phát hiện trang phục màu đen kia cùng một phong cách với đồng
phục của bọn họ, nhưng màu sắc bất đồng.

Đồng phục của
thành viên hội học sinh thống nhất là màu trắng có sọc đen, còn lại các
học sinh bình thường là màu xanh dương, nhưng bọn họ chưa bao giờ thấy
đồng phục đen.

Nam sinh xoải bước lên trước, tay nắm lấy áo Trương Hào, gần hơn, con ngươi dài nhỏ nheo lại, uy hiếp nói:

"Miệng không sạch sẽ, tao có thể giúp mày rửa."

"... Mày, mày dám! Mày có biết ba tao là ai không! Tao..."

- - ầm!

Nhấc tay ném người ra!

Đám người bỗng nhiên tản ra, sợ trêu chọc đến cái người đàn ông mặt lạnh
giống như Tu La này, khi nào thì Ngân Dực có một người như vậy rôi hả?

Trương Hào đau toàn thân giật giật, khi hắn còn chưa kịp bò lên, nam sinh đã
bước nhanh tiến lên, một chân đạp trên lồng ngực của hắn, từ trên cao
nhìn xuống hắn:

"Dám gây sự ở Ngân Dực, muốn chết!"

Âm thanh giống như từ trong địa ngục truyền tới, ánh mắt nam sinh hơi hơi

phiến hồng, khí tức nổi giận trên người hắn không che giấu chút nào, nếu không phải bởi vì xung quanh có nhiều người nhìn như vậy, có thể Trương Hào đã sớm đi gặp Diêm Vương rồi.

Đồng phục màu đen có sọc trắng, ở trên áo, có một hình bạch kim phiền phức, nhìn không rõ lắm,
lại làm người ta cảm thấy mỹ lệ kjác thường.

"Ám bộ hắc y!" Bỗng nhiên, một giọng nói kinh ngạc đột ngột vang lên.

Ám bộ hắc y, thế lực âm thầm tồn tại ở Ngân Dực.

Học sinh học viện Ngân Dực có thể nói là rồng cá hỗn hợp, đều âm thầm có
một bang phái nhỏ, nghe nói năm thứ nhất thành lập Ngân Dực, thường
xuyên xuất hiện các trận bạo lực, nhưng sang năm thứ hai, tất cả phần tử bạo lực đều bị tiêu diệt.

Không ai biết đây là chuyện gì, nhưng là riêng về dưới lý, lại có một cái tên lưu truyền ra - - ám bộ hắc y.

Ám bộ hắc y, pháp luật tồn tại ở Ngân Dực.

Ám bộ hắc y tồn tại, sở dĩ vượt qua hiệu trưởng, trực tiếp giải quyết hết
chuyện học sinh gây chuyện, nó tồn tại, so một phương diện nào đấy, thì
càng có lực uy hiếp hơn so với hội học sinh.

Nhưng, ám bộ
hắc y, cũng chỉ tồn tại giống như một truyền thuyết, cũng chưa từng có
ai gặp qua người của Ám bộ, bọn họ chỉ nghe đến ám hiệu của thành viên
Ám bộ.... Vương niệm bạhc kim, hình thù trên áo nam sinh kia, là vương
niệm bạch kim!

Khi Trương Hào nghe đến bókn chữ Ám bộ hắc y đó, hắn đột nhiên hất chân nam sinh kia ra, lảo đảo bò từ trên mặt đất
đứng lên, hăn nhìn nam sinh trước mắt, hung tợn nhìn hắn, giọng nói
ngoan độc:

"Ám bộ hắc y? Nếu hiện tại mày không quỳ xuống

trước mặt tao nói xin lỗi, hiện tại lão tử gọi điện thoại cho người đến
xử mày!"

An Nhiên hơi hơi nhíu mày, buông cuốn đồng thoại
trong tay ra, cô cảm thấy hứng thú nhìn về phía Trương Hào, "A...? Cậu
có năng lực này?"

"Ám bộ hắc y, bộ trưởng Độc Cô Uyên Ảnh,
là người của tôi." Trương Hào lấy tấm ảnh đã ố vang ra, trên mặt cười
to, tuy nhiên sau cùng lại kết thúc bằng cái nhe răng trợn mắt, "Phó An
Nhiên, một vũ nữ thoát y không cần giả vờ thanh cao, hiện tại nếu cô
không đi theo tôi, đến lúc đó tôi - - "

Câu nói phía sau của Trương Hào đã tự động cách âm, bởi vì quả đấm của nam sinh hung hăng
đấm vào bụng hắn, lực đạo cực mạnh, sau khi kêu lên đau đớn thân thể
không tự chủ được ngã trên mặt đất.

Đám người vây xem phát ra một trận kinh hô.

Vị nam sinh kia không muốn sống nữa sao! Không nghe Trương Hào noia rất quen thuộc với bộ trưởng của bọn hắn à?

Hắn sao lại vẫn dám ra tay như vậy?

Ám bộ hắc y, Độc Cô Uyên Ảnh.

Có một truyền kì, nghe nói lúc mới thành lập Ngân Dực, Độc Cô Uyên Ảnh đã
tồn tại, mà hắn cũng là bộ trưởng của Ám bộ hắc y thần long thấy đầu
không thấy đuôi.

Trương Hào là nhà giàu mới nổi mà lại quen được nhân vật truyền kì như vậy, thật sự là làm cho người ta khó có thể tưởng tượng.


Con ngươi lạnh nhạt nhìn Trương Hào quỳ rạp
trên mặt đất không dậy nổi, khoé môi gợi lên độ cong rất nhỏ, ánh mặt
trời ấm áp xuyên qua cửa sổ thuỷ tinh, chiếu vào trên người cô có một
tầng kim quang nhan nhạt, thêm mữa khoé môi cô có một độ cung nhẹ, nhất
thời mọi người chú ý tới cô khẽ há miệng kinh ngạc.

Đẹp quá.

"Mày biết Độc Cô Uyên Ảnh?" Cả người mặc trang phục màu đen, chân không chút lưu
tình dẫm lên người Trương Hào, thân thể hơi ngồi chổm hổm, dáng vẻ nguy hiểm, con ngươi dài nhỏ chứa một tia kinh ngạc, tiếng nói đang trong
thời kì đổi giọng vang lên kèm theo một tiếng cười nhẹ.

Bụng đau đớn đã làm Trương Hào không coa cách nào nói chuyênn, hắn khẩn trương ôm bụnh, thống khổ rên rỉ.

"Sao tôi lại không biết, tao khi nào thì có quen biết mày?" Giọng nói đột
nhiên biến đổi, giọng noia băng hàn làm mọi người khồn tự chủ được lùi
về phía sau mấy bước.

Nằm mơ! Hắn lại chính là Độc Uyên Cô Ảnh!

Ở đây có bao nhiêu người trong lòng kinh hô như vậy, có bao nhiêu người trong nháy mắt trở nên nhiệt huyết sôi trào?

Nhìn thấy rõ ràng là người phải hay không!

Độc Cô Uyên Ảnh nghiêm mặt đứng dậy, con ngươi không có tí ti nhiệt độ
liếc về phía mỗi người ở đây, tiếng nói lạnh băng làm người ta khổng
khỏi rùng mình một chút.

"Nhớ kỹ, cái gì nên nói, cái gì
không nên nói, nếu không...." Tầm mắt thoáng nhìn qua Trương Hào co rút
nằm cuộn tròn trên mặt đất, mà khoé môi hơi hơi gợi lên, hắn cười nhưng
lại làm cho người ta cảm giác như bị đóng băng.

"Phó An Nhiên là vũ nữ thoát y, đây là chuyện mọi người đều biết, chẳng lẽ chúng tôi đều không thể nói sao?"

"Đúng vậy, nếu Phó An Nhiên không bị bao dưỡng, cô ta lấy đâu ra tiền mua xe tốt như vậy?"


"Chắc không phải cậu bị Bạch Liên Hoa Phó An Nhiên trong ngoài bấy đồng này
mê hoặc chứ? Cậu chắc không biết, Phó An Nhiên cô ta cĩng không phải là
người bình thường, nếu không, làm sao có thể biểu diễn hai tính cacha
cùng một lúc tốt như vậy? Cô gái như vậy cũng không biết bị bao nhiêi
người chơi qua."

Sắc mặt Độc Cô Uyên Ảnh càng lúc càng lạnh xuống, lúc hắn đinhn có động tác đột nhiên An Nhiên đứng dậy, đi đến
trong đám người, con ngươi lạnh nhạt chứa đầy thú vị. .

Vốn
bước chân bước đi ra An Nhiên yên lặng dừng bước, đáy lòng Độc Cô Uyên
Ảnh quay cuồng từng trận lửa giận, hắn chỉ là đi ra ngoài ba tháng, sao
vừa trở về thì gặp được chuyện này rồi? Tên hỗn đản An Tu kia làm ăn
kiểu gì không biết!

Vốn đám người còn đang nghị luận đột nhiên im lặng, mỗi người mỗi biểu tình khác nhau nhìn An nhiên.

An Nhiên đứng vững trước nữ sinh kêu gào nói cô là Bạch Liên Hoa, con
ngươi đen nhánh nhìn nữ sinh sắc mặt đỏ bừng kia, giọng nói loãng như
lúc ban đầu:

"Cô thấy tôi bị người ta chơi rồi hả ?"

"Cô.... Cô thật không biết xấu hổ!" Sắc mặt nữ sinh kia trở nên khó coi.

"Trước khi mắng người khác không biết xấu hổ, nhìn lại bản thân mình một chút
xen có xấu mặt hay không." An Nhiên hừ lạnh, con ngươi trong veo mà lạnh lùng đảo qua mỗi người ở đây, "Trong nhà Phó An Nhiên tôi làm cái gì
không đến phiên các người bình luận, bản thân Phó An Nhiên tôi làm cái
gì cũng không tới phiên các người đến bình luận! Cho dù tôi cởi quần áo nhảy, cũng không tới phiên các người đến giảng đạo lý, ít nhất vũ nữ
thoát y cũng kiếm tiền dựa vào chính bản thân, tự mình nuôi sống bản
thân mình."

An Nhiên giống như một cái tát, hung hăng tát vào trên mặt mỗi người.

"Nhà họ Phó, nhà họ Phó giàu có nhất... Tôi nhớ ra rồi, tiểu thư nhà họ Phó học lớp chúng ta!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận