Người nhà họ Phó tới rồi!
Năm chữ đơn giản làm độ cong khoé môi của Diêm Tử Diệp càng lú càng rõ ràng, mâu quang của hắn làm An Nhiên nhíu mi, "Gia, ngài xem, cạng ngài luôn luôn có nhiều người gây phiền toái cho ngài như vậy. Ngài nghỉ ngơi trước một lata, tôi lập tức trở lại."
"Diêm Tử Diệp, mẹ nó anh có bệnh à." Cô sao lại nuôi dưỡng ra một kẻ điên như vậy? Năm đó cô nên để cho hắn đông chết ở Wall Street!
Bước chân chạy ra ngoài của Diêm Tử Diệp dừng một chút, hắn xoay người lại, cầm tay An Nhiên, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn trên mu bàn tay của cô.
"Gia, tôi có bệnh, bệnh cực kỳ nghiêm trọng." Nội tâm đau nghiêm trọng.
Diêm Tử Diệp không dừng lại nửa bước, xoải bước đi ra ngoài.
An Nhiên nghe được tiếng cửa bị khoá lại, cô suýt chút nữa nở nụ cười.
Diêm Tử Diệp, thật tốt cho một cái Diêm Tử Diệp!
Bàn tay hướng về phía ngọc xanh trên vành tai, vừa kết nối thông, bên kia truyền đến giọng nói cấp bách của Tần Vũ Triết.
"Gia, hiện tại ngài đang ở đâu? Sao tôi lại nghe nói ngài bị kẻ điên Siêm Tử Diệp bắt đi rồi hả? Nằm mơ, năm đó tôi đã nói, kẻ điên họ Diêm này không thể lưu lại, phải nhanh giải quyết một chút, gia ngài lại không nghe, hiện tại thì tốt rồi? Không chỉ giết Tần gia năm đó, bây giờ còn có tâm tư động đến trên đầu ngài, tôi nói..."
"Bàn Đôn! Dẫn người vây quanh nhà chính cho tôi!" An Nhiên ngắt lời chứa đầy lửa giận của Tần Vũ Triết bên kia, bình tĩnh nói.
Cô không biết người bên nhà họ Phó tới là ai, có lẽ trong lòng cô đã sớm có đáp án, nhưng hiện tại cô càng sợ người tới là Phó Quân Hoàng.
Hiện tại nhà họ Phó đang đứng trên đầu sóng ngọn gió, không biết có bao nhoêi người đang nhìn chằm chằm vào nhà họ Phó, chờ nhà họ Phó bên này có chút tình huống, bọn họ sẽ làm một bản tố cáo. Nếu như Phó Quân Hoàng xử lý chuyện này không tốt, vậy nhà họ Phó nhất định sẽ bị chỉ chích.
Tần Vũ Triết sửng sốt, lập tức vui vẻ nói, "Gia! Rốt cuộc ngài cũng giác ngộ rồi! Ngài biết không, Bàn Đôn tôi đã đợi lời này biết bao nhiêu năm! Xem Bàn Đôn tôi làm sao thu phục hắn! Để cho hắn lên mặt! Từ mười một năm trước, trong tang lễ của Tần Lam, khi đó nếu không có người khác kịp ngăn trở, hắn đã một phát giết chết Diêm Tử Diệp rồi.
Nghĩ đến, tang lễ mười một năm trước, thật đúng là giống như một hồi gió tanh mưa máu, tử thương vô số.
Tự nhiên, chuyện đó hắn sẽ không nố với An Nhiên, chuyện xảy ra lâu như vậy, lại nhắc tới, có thể không còn ý nghĩa gì rồi.
"Chỉ là để cậu dẫn người vây quanh bên này, không cho phép bất luận kẻ nào tiếp cận." Chuyện còn lại, chờ cô ra ngoài lại nói.
Nhất thời, tất cả tình cảm mãnh liệt của Tần Vũ Triết đều không thấy nữa.
"Được, tôi lập tức nghĩ cách cứu viện ngài! Gia, ngài cần phải chịu đựng!" Tút, Tần Vũ Triết tất máy nghe, gọi điện thoại, gọi người thẳng đến nhà chính nhà họ Tần.
Tâm tư Diêm Tử Diệp đối với Tần gia, trong đó có Tần môn, không ai không biết? Trước đó mấy năm, bên người gia không hề thiếu đàn ông ái mộ, nhưng những người đàn ông đó đều vô cớ mất tích, rồi vô cớ chết thảm, cuối cùng bên người gia cũng chỉ còn lại một mình Diêm Tử Diệp.
Năm đó, đúng là Diêm Tử Diệp đối với hắn địch ý sâu đậm, chỉ vì gia đi gần hắn.
Thời điểm kia hắn không chỉ một lần nói với Tần gia, chuyện giết Diêm Tử Diệp, lại đều bị gia bác bỏ.
Ở trong mắt Tần Lam, tuy Diêm Tử Diệp có chút điên cuồng, thủ đoạn có chút ngoan độc, nhưng năng lực của hắn biểu hiện ra ngoài, đối với Tần môn mà nói, Diêm Tử Diệp tồn tại là một trung tâm. Ít nhất hắn khôn làm ra chuyện gây bất lợi cho Tần môn.
Khi An Nhiên vừa bị Diêm Tử Diệp mang ra khỏi Ngân Dực, Sở An Tu có được tin tức, hắn lập tức truyền tin xuống, cũng trong cùng một thời gian, tất cả thành viên Ám Bộ xuất động, tính cả người bên Vô Xá kia, cũng cùng chung xuất động rồi.
Tần môn, lai giả bất thiệ. Tiểu thư bọn họ làm sao có thể coa quan hệ với môn chủ Tần môn? Không kịp ngẫm nghĩ nữa, hiện tại bọn họ phải làm, chính là muốn đưa tiểu thư nhà mình bình an trơt về.
Cũng cùng một thời điểm Tần Vũ Triết lên xe, khiêm tốn chạy băng băng chậm rãi dừng lại ở nhà chính nhà họ Tần, một đám người mặc tây trang màu đen từ trên xe bước xuống, tất cả bọn họ đều đứng thẳng tắp, con ngươi sắc bén, vừa thấy cũng biết, chủ nhân là người không dễ chọc.
Trước hết một người đàn ông toàn thân cô lãnh từ trên xe bước xuống, con ngươi sâu như cổ đàm vô ý quét qua người khác, sẽ chỉ làm người khác cảm thấy toàn thân rét lạnh, toàn thân hắn cũng mặc tây trang màu đen, chỉ là khí tức so với những người phía sau hắn mà nói, càng thêm lạnh.
"Gác trước cổng nhà họ Tần, người không liên quan, không được đi vào." Bốn người trông coi giữ cửa như lâm vào đại dịch, nhóm người này bọn họ cũng chưa từng gặp qua, nhưng bọn họ vừa mới nhận được tin nói, những người này là người bên nhà họ Phó, chỉ là bọn họ không rõ, từ trước đến nay Tần môn họ không qua lại với quan viên, chứ đừng nói là nhà họ Phó đứng đầu quan viên.
"Chúng tôi là tới đón người." Một cô gái tóc ngắn đi ra, gương mặt bình thường mang theo nụ cười thản nhiên, nhưng trong cặp mắt sắc bén chứa đầy âm hàn.
Dám động đến bảo bối của lão đại bọn họ, động đến tiểu thư của bọn họ, quả thực muốn chết.
"Có thiệp mời không?" Nếu không có môn chủ lên tiếng, bọn họ không dám tuỳ tiện để người khác đi vào.
Ngay tại vừa mới không bao lâu trước, kiều Đường chủ tự tiện tiến vào chủ trạch đều đã chịu trừng phạt, muốn bọn họ lại cho người đi vào đó chính là múppn tìm đường chết.
"Thiệp mời a? Có, đương nhiên là có." Cô gái mỉm cười, lúc cô thò tay vào túi mò mẫm, tay cô mạnh mẽ lên trước, một quyền đánh vào trên người hắn, lập tức hắn quỳ xuống đất, quỳ gối nhấc chân đẩy mạnh một cái. Trong nháy mắt người đàn ông mất đi ý thức, ngất đi.
Còn lại ba người cũng không kịp trở tay, bọn họ cũng đã bị người của Phó Quân Hoàng giải quyết rồi.
Phó Quân Hoàng cứ như vậy dẫn theo người, công khai bước vào nhà chính nhà họ Tần mà trong vòng mười một năm qua chưa từng có người lại nào bước vào.
"A, trong nhà này, thật đúng là một người cũng không có a." Đứng ở phía sau Phó Quân hoàng một người đàn ông chậc chậc nói, "Diêm Tử Diệp này thật đúng là yên tâm, không sợ người khác ném quả bom vào nổ chết hắn."
"Nhưng mà cơ quan trong nhà này, thật đúng là không ít a." Giọng nói của cô gái lạnh lùng vang lên phía sau người đàn ông, tầm mắt của cô ta lạc vào trong sân mọi khắp ngõ ngách, những góc sáng sủa che kín các cơ quan muốn mạng người, chỉ cần hơi chút không chú ý, đạp xuống, mạng này sợ sẽ khôn còn.
Bọn họ đã thật lâu không cùng lão đại r ngoài làm việc, không nghĩ tới bây giờ thật ra cứu người, lại còn xông thẳng vào Tần Môn, chuyện này, thật đúng là làm không sai.
Cô gái này và người đàn ông kia là lúc trước cùng trốn từ ttong động kia ra, sau khi trốn ra, bọn họ vẫn đi theo bên cạnh Phó Quân Hoàng, chỉ là bọn họ vẫn chưa gia nhập vào bộ đội, mà chính mình thành lập một đoàn lính đánh thuê không lớn.
"Phó thiếu, các người không mời mà đến như vậy, không tốt đi?" Giọng nói âm nhu từ từ vang lên,mọi người nhìn về phía phát ra thanh âm, chỉ thấy người đàn ông đeo bao tay màu trắng đứng ở trong đại sảnh, thờ ơ nhìn bọn họ.
"Tôi tới đón thứ của tôi, bảo bối." Tầm mắt băng hàn của Phó Quân Hoàng bắn thẳng đến trên người Diêm Tử Diệp, "Của tôi!"