Vẻ mặt Diêm Tử Diệp chưa từng có chút thay đổi, hắn bước đi tao nhã đi
tới, cặp mắt trong veo mà con ngươi lạnh lùng kia, chứa đầy sát ý quét
qua.
Một lần nữa đeo bao tay lên, ánh mắt chuyên chú nhìn bao tay, giọng nói của hắn trong veo mà lạnh lùng mà lại nguy hiểm:
"Tôi nghĩ Phó thiếu tìm sai chỗ rồi, nơi này không có thứ thuộc về ngài, mời trở về đi."
Mấy người theo Phó Quân Hoàng vào mày đồng thời căng thẳng, năng lực trợn
mắt nói lời bịa đặt của Diêm Tử Diệp, quả nhiên tuyệt đối lợi hại.
"Môn chủ Diêm, chúng tôi biết tiểu thư nhà chúng tôi là bị ngài mang đi làm
khách, đúng là thật khong khéo, hôm nay lão gia tử có việc gấp tìm tiểu
thư, ngài nói...." Đêm Vô Danh, cũng là cô gái trên mặt ang theo tươi
cười lúc trước, dịu đi nói, chỉ là lời của cô còn chưa nói hết, Diêm Tử
Diệp đã trực tiếp ngắt lời của cô.
"Tiểu thư các người?"
Ánh mắt Diêm Tử Diệp bất biến, tiếp tục cẩn thận quan sát bao tay của
mình, gia có bệnh thích sạch sẽ, cái bao tay không thể bị ô uế, nếu
không gia sẽ mất hứng, "Phó tướng quân, ngài mang theo người xông vào
nhà của ta, không sợ tôi kiện ngài tội tự xông vào nhà dân?"
Tất cả những người quấy rầy hắn và gia, đều đáng chết!
Con ngươi của Phó Quân Hoàng chứa đầy băng hàn đủ để giết người.
"Giao ra đây." Giọng nói của Phó Quân Hoàng máy móc mà băng lãnh, "Thả ngươi."
Chỉ cần giao bảo bối của anh ra, anh có thể suy nghĩ cho hắn một con đường sống, chỉ cần bảo bối của anh không có việc gì.
"Phó Quân Hoàng, hình như ngài đã quên, hiện tại ngài đang ở trên địa bàn
của tôi." Thế cục bây giờ với anh mà nói là hoàn toàn bất lực, anh tựa
không hề lo lắng chuyện này, "Tôi sở dĩ không so đo những năm gần đây
ngài chiếm lấy người của tôi, cũng là vì tôi cảm tạ ngài những năm gần
đây chăm sóc người của tôi, hiện tại ngài lạ itới."
Người của tôi.
Ba chữ đơn giảnlàm toàn thân Phó Quân Hoàng đột nhiên lạnh lùng.
Vốn Đêm Vô Danh đứng ở bên người anh cùng hợp tác với cô lui về phía sau một bước, cùng một thời gian vẻ mặt căng thẳng.
Lão Đại đang nổi giận, lửa giận của anh, không người có thể phá.
"Của tôi!" Giọng nói khô khốc chứa vô tận băng hàn, con ngươi thâm thuý
không hề chớp mắt nhìn trên người Diêm Tử Diệp, "Nhớ kỹ, Phó An Nhiên,
là của tôi! Mặc kệ trước đây hay là hiện tại, cô ấy, đều đã là của tôi!"
"Làm sao có thể a? Ngài không biết, cô ấy..."
Lời của hắn còn chưa nói xong, Phó Quân Hoàng đã thần tốc lắc mình, dưới
ánh mắt kinh ngạc của Đêm Vô Danh, lắc mình đến trước người Diêm Tử
Diệp, một tay kẹp cổ Diêm Tử Diệp, trên gương mặt cương nghị, hàm chứa vô tận sát ý:
"Muốn chết!" Cô chỉ có thể là của anh, không ai có thể cướp đoạt với anh!
Biểu tình của Diêm Tử Diệp cực kì khó coi, cảm giác hít thở không thông làm
sắc mặt hắn nháy mắt đỏ lên, đúng là mặc dù là như vậy, nhưng con ngươi của hắn không có tí ti e ngại, hắn nhìn Phó Quân Hoàng như thế, khà khà cười lớn.
"Anh... Đang sợ hãi... Sợ hãi... Liền đại biểu, anh có biết đại biểu, cô ấy, không phải là của anh..."
Đêm Vô Danh có chút lo lắng muốn lên trước, cô sợ hãi lão Đại một phút tức
giận, trực tiếp giải quyết Diêm Tử Diệp. diêm tử diệp.
Diêm
Tử Diệp chết mà nói, hắc đạo sẽ đại loạn, đến lúc đó phía trên trách tội xuống, không chừng là lão Đại chịu tội, ngay cả nhà họ Phó cũng phải
chịu liên luỵ, Diêm Tử Diệp, bây giờ còn chưa thể chết được, ít nhất,
không thể chết ở trong tay lão đại.
Đêm Vô Danh còn chưa
tiến lên, đã bị người đàn ông bên cạnh ngăn cản, lão Đại làm việc, từ
trước đến nay đều đã có chừng mực.
Trong lòng Phó Quân Hoàng xẹt qua một tia cảm giác quái dị, laọi cảm giác này làm anh bỗng nhiên
buông tay, một tay ném Diêm Tử Diệp văng ra xa, Diêm Tử Diệp vẫn chưa té lăn trên đất, hắn mượn lực chống đỡ thân thể chính mình, hắn chỉ là nhẹ nhàng sờ sờ cổ của mình, sau khi ho khan vài tiếng, hắn cười càng lúc
càng quái dị.
"Anh xem, anh đang sợ hãi."
Quả đấm của Phó Quân Hoàng đột nhiên nắm chặt, cũng ngay lúc anh muốn vung quả đấm, một giọng nói rõ ràng vang lên - -
"Sợ hãi đại gia mày!" Chỉ thấy Tần Vũ Triết tay cầm hai súng, thẳng hướng tiến vào, hắn vẻ mặt dữ tợn đi vào.
Giơ súng lên, lúc mọi người còn chưa phản ứng kịp, hai súng trực tiếp nhắm
vào mi tâm và trái tim Diêm Tử Diệp, chỉ thấy Tần Vũ Triết nổi giận nói:
"Diêm Tử Diệp, giả điên cũng không cần kéo Tần môn xuống nước cùng! Con mẹ
nó, tại ngươi Bàn gia gia ngươi xằng bậy? Như thế nào? Sau khi giết chết Tần gia, còn muốn cho người san bằng nhà họ Tần hả? Diêm Tử Diệp, hiện
tại Bàn gia tao sẽ nói cho mày biết, nếu mày dám phá hoại nơi này một
chút nào, ông nội Bàn đây sẽ giết chết mày!"
Hô hấp của Tần Vũ Triết hơi chút nặng nề, dang người của hắn tuy so với người bình
thường thì lớn hơn nhiều, nhưng bước chân của hắn lại thập phần nhẹ
nhàng, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra, đây là người luyện võ.
Tần Vũ Triết dẫn theo người đuổi tới bên này, nhìn ngoài cửa lớn nhà họ Tần và những người đứng bên ngoài đó, trong lòng hắn nhất thời hồi hộp một
chút, hiển nhiên, người bên nhà họ Phó nhanh hơn hắn một bước.
Chỉ là kỳ quái, những người đó vẫn chưa ngăn cản hắn, sau khi để người còn
lại trực tiếp vây quanh nhà họ Tần, hắn dẫn theo vài người anh em, trực
tiếp liền vọt vào.
Trong con ngươi của Diêm Tử Diệp xoẹt qua ý cười không thể nhận ra, "Bàn Đôn, mày vẫn đến đây." Đúng rồi, gia ở
trong này, hắn đương nhiên là muốn tới nơi này.
Chỉ là vì cái gì, vì cái gì gia tình nguyện nhận Tần Vũ Triết, cũng không nói cho hắn, cô còn sống a?
Tần Vũ Triết thần tình dữ tợntrực tiếp kéo lại bảo hiểm, "Diêm Tử
Diệp, con mẹ nó ở trong này chơi chiêu này, lão tử nhận được tin tức
nói người nhà họ Phó vây quanh nhà chính nhà họ Tần, lão tử liền biết là bạch nhãn lang mày làm! Mẹ nó còn không bở bớt tâm? Gia đã chết mười
một năm, mày...."
"Ngậm miệng!" Giọng nói trầm thấp chứa
đầy uy hiếp, vô tình con ngươi chứa đầy giận dữ, "Nếu mày còn dám nói
chữ kia, tao sẽ giết mày."
Phó Quân Hoàng vẻ mặt lạnh lẽo nhìn Tần Vũ Triết, cũng không ở lại bao lâu, nhân cơ hội rời đi.
Sắc mặt Phó Quân Hoàng vẫn ở trạng thái buộc.chặt, sau khi anh liếc mắt ra
hiệu với hai người bên cạnh, lặng yên rời khỏi đại sảnh.
"Như thế nào? Chuyện năm đó mày quên rồi sao?" Tần Vũ Triết trực tiếp để
súng trên trán Diêm Tử Diệp, hắn thấp hơn Diêm Tử Diệp nửa cái đầu,
nhưng khí thế cũng không thua một phân, "Mười một năm trước, là mày giết gia đúng chứ? A, ở trước mặt lão tử giả bộ làm người tốt, con bà nó,
nếu không bởi vì gia, ngươi sớm con mẹ nó đông chết, nhưng mà mày hồi
báo gia cái gì? Mẹ nó để cho gia chết ngay cả tử thi cũng không còn."
Vốn Tần Vũ Triết chỉ muốn diễn trò, nhưng khi nói đến chuyện mười một năm
trước, tất cả cảm xúc đã bay tới thồ gian kia, trong mắt rưng rưng, cảm
xúc kích động, ngay cả để trên cò súng cũng đã run run.
Con ngươi của Diêm Tử Diệp nhìn trên người Tần Vũ Triết, con ngươi của hắn
không có tí ti dao động, chỉ khi Tần Vũ Triết hỏi hắn có phải giết Tần
Gia không, con ngươi của hắn hơi hơi dao động.
Oanh - -
Một tiếng nổ mạnh đột nhiên truyền đến.
Diêm Tử Diệp và Tần Vũ Triết đồng thời sửng sốt.
Gia!
Trong nháy mắt con ngươi của Duêm Tử Diệp trở nên cuồng nhiệt! Thêm vào đó, chính là nguy hiểm!
Lúc Tần Vũ Triết còn chưa phản ứng kịp, Diêm Tử Diệp đã lắc mình một cái,
chân cực kì có tính kĩ sảo đạp lên đùi Tần Vũ triết một cái, Tần Vũ
Triết lảo đảo một cái, Ngay sau đó nửa quỳ ở trên mặt đất!
Ngay lúc Tần Vũ Triết té xuống, thân thể Diêm Tử Diệp đã chạy ra ngoài.....