Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ

Trong phòng một mảnh yên tĩnh, Phó Quân Hoàng dỗ An Nhiên ngủ, sau khi xác định cô đã ngủ say, mới xoay người rời giường, mặc quần áo, đi giày, sải bước đi ra bên ngoài.

Nhẹ nhàng khép cửa lại, luôn luôn chờ ở một bên bỗng nhiên đứng dậy, thần kinh căng thẳng, biểu cảm nghiêm túc.

Phó Quân Hoàng vẫn lạnh lùng như trước, mang giày xong, không chút độ ấm hỏi:

"Người đâu?"

"Người đã được Tô đổng đưa đến . Chỉ là người còn lại đã bị người khác mang đi." Người đàn ông có chút khó xử nói, lúc bọn họ dẫn người đến, đã có người đến trước bọn họ một bước, mang người đi.

Sắc mặt Phó Quân Hoàng bất động, chỉ là hơi thở quanh thân so với vừa rồi còn lạnh hơn.

"Đi."

Nghĩ đến dấu ngón tay sưng đỏ trên má An Nhiên, đột nhiên độ ấm trên người Phó Quân Hoàng hạ vài độ.

Chiếc xe màu đen gài thét trong bóng đêm.

Cuối cùng, xe dừng lại ở một nhà xưởng đã bỏ hoang.

Bên ngoài nhà xưởng đã có vài người đứng chờ ở đó, khi Phó Quân Hoàng xuống xe, biểu cảm của mấy người kia nghiêm túc mà lại khẩn trương, Phó Quân Hoàng không liếc mắt nhìn bọn họ lấy một cái, đi thẳng tới nơi giam giữ người.


Người đàn ông đi phía trước dẫn đường cho Phó Quân Hoàng chính là chính là anh trai sinh đôi của Lãnh Vô Danh, Lãnh Vô Thương, hắn và Lãnh Vô Danh đều là người đã chạy ra khỏi phòng thí nghiệm kia cùng với Phó Quân Hoàng và An Nhiên.

"Lão đại." Lãnh Vô Thương cung kính khom người.

Phó Quân Hoàng nhẹ nhàng gật đầu, Lãnh Vô Thương đứng dậy, dẫn đường.

Khi Lãnh Vô Thương mở cánh của kia ra, hắn cảm giác được rõ ràng, độ ấm quanh thân lão đại nhà mình có bao nhiêu lạnh.

Hai người này, xem ra là chán sống rồi.

Trong quan niệm của lão đại, ngoại trừ bảo bối nhà anh, không có nam nữ nào khác .

Chỉ cần là người thương hại đến bảo bối của anh, ngoại trừ thống khổ thì cũng chỉ có thống khổ.

Hai cô gái trong phòng đều đang run run, Lãnh Vô Thương cười nhạo, dám can đảm đi khiêu khích thiếu chủ tử nhà hắn? Quả thực là ngại bản thân sống quá lâu.

Tầm mắt Phó Quân Hoàng khẽ liếc qua, liền dừng trên người Ân Thiến Tuyết, "Chính là cô ta?"

"Phải, là cô ta." Sau khi Ân Thiến Tuyết bị đưa đến đây, bọn họ không động vào cô ta, lão đại đã nói muốn đích thân động thủ. Hắn không thể bao biện làm thay.

Đôi giày quân nhân đạp trên mặt đất phát ra âm thanh giống như có người gõ lên người Ân Thiến Tuyết, cô ta cảm giác được ánh mắt người đàn ông kia nhìn bản thân có bao nhiêu sắc bén, cô ta muốn lớn tiếng hô lên, nhưng tiếng nói giống như mắc ở trong cổ họng, cho dù lớn lên cô ta rất nhiều lời, nhưng mở miệng ra cũng chỉ có tiếng thở khí, lại không có gì khác.

"Thích đánh người?" Giọng nói hơi máy móc vang lên trong gian phòng gần như tĩnh mịch.

Ân Thiến Tuyết không ngừng lắc đầu, cô ta nỗ lực cuộn mình lại, sâu trong đôi mắt có vô tận sợ hãi.

Người đàn ông này, thật đáng sợ!

Cô ta... Cô ta vì sao sẽ trêu chọc đến người đàn ông như vậy?

Không... Không, cô ta có bùa hộ mệnh , cô ta có bùa hộ mệnh !

"Không... Anh không thể..." Ân Thiến Tuyết gian nan hô lên, "Anh không thể giết tôi, tôi... Ba tôi sẽ tìm anh... Còn có, còn có... Cô ta, cô ta!"

Ân Thiến Tuyết không biết vì sao bản thân lại bối rối như vậy, thân thể cô ta chỉ không ngừng run rẩy, cô ta đi đến bên người Mã Tịnh Như, cô ta gắt gao cầm lấy cánh tay Mã Tịnh Như, gần như điên cuồng hô, "Cô ấy là tiểu thư nhà họ Phó! Các người không thể đụng đến chúng tôi, người nhà họ Phó sẽ tìm các người, nhà họ Phó sẽ giết các người!


Đúng, cô ta có nhà họ Phó làm bùa hộ mệnh, bên người cô ta có Mã Tịnh Như làm ván gỗ cho bản thân, không ai có thể động đến cô ta, cô ta...

Nhưng vì sao, vì sao mặc dù là như vậy, thân thể của cô ta vẫn phát run, vì sao mặc dù là như vậy, cô ta vẫn sẽ sợ hãi người đàn ông lạnh lùng trước mắt này?

"Xuy --" Một tiếng cười nhạo đột nhiên vang lên, Lãnh Vô Thương trào phúng nhìn Ân Thiến Tuyết, "Tiểu thư nhà họ Phó? Chỉ bằng cô ta?"

Ân Thiến Tuyết sửng sốt, tầm mắt nhìn Mã Tịnh Như cuộn mình trên đất một chút, cô lôi kéo cô ta, khẽ lay cô ta.

"Tịnh Như, cô mau đứng lên, cô mau... Đứng lên nói cho bọn họ, cô là tiểu thư nhà họ Phó, cô là...." Ân Thiến Tuyết càng kêu càng tuyệt vọng, vô luận cô lây thế nào, Mã Tịnh Như vẫn cuộn người lại như cũ, cô bống chốc trở nên thô bạo, cô ta đánh vào trên người Mã Tịnh Như từng chút một, "Cô gạt tôi! Cô gạt tôi!" Đôi mắt đã trở thành màu đỏ, mà càng ngày , cũng càng tuyệt vọng.

Đáy lòng xẹt qua một ý niệm không tốt, những người này, là vì Phó An Nhiên mới đưa các cô đến đây.

Ân Thiến Tuyết không ngốc, tuy rằng cô ta thích khoe khoang chút, nhưng vẫn có chút đầu óc, chỉ là cô ta làm sao sẽ bị Mã Tịnh Như đùa giỡn đây!

Sao cô ta lại không nghĩ tới, Phó An Nhiên chính là tiểu thư nhà họ Phó, Phó An Nhiên mới chân chính là tiểu thư nhà họ Phó!

Ân Thiến Tuyết bỏ cánh tay Mã Tịnh Như ra, cô ta quỳ trên mặt đất, nói với Phó Quân Hoàng, "Tôi... Tôi sai lầm rồi, đều là do cô ta, đều là do cô ta sai tôi làm, tôi... Tôikhông nghĩ tới, đều là cô ta! Thả tôi đi, tôi... Tôi sẽ không nói cái gì, tôi..."

Phó Quân Hoàng ngồi trên ghế tựa Lãnh Vô Thương mang đến, hai chân bắt chéo, tựa vào ghế tựa, hai mắt âm trầm, hơi thở quanh thân làm Lãnh Vô Thương lùi về phía sau mấy bước.

Hiện tại lão đại, một chút cũng không thể nhiều lời, chỉ làm thì tốt rồi.

Nâng tay nhìn đồng hồ, anh không thể rời đi quá lâu, bằng không bảo bối tỉnh lại sẽ không tìm thấy anh.

"Thả cô?" Giọng nói của Phó Quân Hoàng trước sau như một không có chút độ ấm, "Ai tới buông tha bảo bối của tôi?"


Lãnh Vô Thương đứng sau lưng anh nở nụ cười, hắn chỉ biết lão đại nhất định sẽ nói lời này, nâng tay, làm động tác lôi người ra ngoài với người bên ngoài, hai người tiến vào, bọn họ trầm mặc lôi Ân Thiến Tuyết điên cuồng kêu to đi ra ngoài.

"Không cần chết." Chơi thế nào đều được, chỉ cần knông chết. Nếu chết, đối với cô ta mà nói là một loại giải thoát, anh làm sao có thể cho phép người thương hại bảo bối của anh được giải thoát nhanh như vậy?

"Dạ!"

Ân Thiến Tuyết nghe nói như thế càng tuyệt vọng, đáy lòng sợ hãi làm cô ta không ngừng kêu to, cầu cứu, nhưng khi mọi người cởi quần áo của cô ta, những người đàn ông xa lạ kia không ngừng lấy tay vuốt ve thân thể cô ta, khi bàn tay lần lượt dừng trên gương mặt cô ta, cô ta mới chính thức biết, bản thân rơi vào một chỗ thế nào....

"Nên xử lý cô như thế nào đây?" Giọng nói của Phó Quân Hoàng rất lạnh, Ân Thiến Tuyết bất quá chỉ là đồng lõa, mà người trước mắt này mới là chủ mưu, anh đều rất rõ ràng.

Mã Tịnh Như co rúm lại, trong mắt cô ta chứa đầy hoảng sợ, cùng với tuyệt vọng.

Đắc tội người nhà họ Phó, không ai sẽ có kết cục tốt!

Cô ta muốn tự cứu, cô ta...

Coi ta nhớ được cái lão già kia đã từng nói, không ai có thể chịu được sự mê hoặc của cô ta, mặc dù dáng vẻ cô ta bình thường, nhưng cô ta sở hữu dáng người làm đàn ông hưng phấn, lão già kia nói với cô ta, chỉ cần cô ta cởi hết, mặc kệ là dạng người gì, đều sẽ muốn áp đảo cô ta, ăn cô ta!

Nghĩ như thế, Mã Tịnh Như run run bắt tay vào làm, cởi bỏ đồng phục của bản thân, rồi sau đó dưới ánh mắt nhíu lại của Lãnh Vô Thương, vứt áo đi, cở quần lót xuống....

Trên người cô ta thoát gần như trần như nhộng, cô ta đi về phía Phó Quân Hoàng....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận