Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ

Xe dừng lại ở một quán cà phê được đặt tên là "Lưu lại thời gian".

Lão quản gia ngồi ở vị trí kế bên tài xế vội vàng xuống xe, trên khuôn mặt có một vài nếp nhăn kia tràn đầy nghiêm túc.

Phó An Nhiên xuống xe, cả người mặc đồng phục học sinh quý tộc của Ngân Dực, quản lý cửa hàng đã sớm chờ ở cửa tiệm vội vàng tiến lên, vẻ mặt cung kính nói"

"Tiểu thư, đã chuẩn bị xong."

Phó An Nhiên chỉ gật đầu vài cái, trong con ngươi màu trà một mảnh trong trẻo lạnh lùng.

Cất bước đi về phía chỗ sâu trong phòng cà phê, đi thẳng tới phòng bếp trong quán cà phê

Người đàn ông mặc đồng phục nhân viên tạp vụ đứng ở một bên đẩy bức tường nhìn như bình thường ra, một hành lang sâu thẳm xuất hiện trước mắt mọi người.

Quản lý cửa hàng đi ở phía trước dẫn đường, vẻ mặt Phó An Nhiên cực kì lạnh nhạt đi ở phía sau.

Đi qua một cái hành lang thật dài, cuối, là một tòa thang máy lên cao, mấy người ngồi thang máy, cho đến khi xuống ba tầng ngầm.

Thang máy đinh một tiếng mở ra.

Hai gã đàn ông mặt không biểu cảm đứng ở hai bên thang máy, lúc bọn họ nhìn thấy quản lý cửa hàng,vẻ mặt hơi nghiêm túc ấy phần, khi họ nhìn thấy bóng dáng đó đi theo sau lưng quản lý ra ngoài, đột nhiên vẻ mặt căng thẳng, sống lưng cũng không chịu được mà thẳng tắp.

"Tiểu thư!" Đồng loạt nhất trí khom lưng, hùng hậu có lực gọi.

"Ừ." Phó An Nhiên khẽ gật đầu với hai người.

Đây là lần đầu tiên lão quản gia chân chính tiến vào chỗ này.

Không ai biết, người chủ chân chính của ông là cô bé trước mắt gần mười lăm tuổi này.

Ông cũng không có làm bất cứ chuyện gì phản bội Phó gia, ở trong mắt của ông Phó gia chính là nhà của mình, chẳng qua là ông lựa chọn đi một con đường tốt hơn đối với ông mà cũng tốt hơn đối với Phó gia. Năm tiểu thư tám tuổi ấy, thời điểm dùng giọng nói không giống những đứa trẻ cùng tuổi hỏi ông có muốn đi theo cô không, trái tim của ông đã yên tĩnh lại mấy chục năm, lập tức liền phập phồng lên xuống.

Ông biết, đi theo tiểu thư, nửa đời sau của ông, sẽ không thiếu chuyện thú vị.

Ông vẫn luôn biết, ngay từ lúc tiểu thư tám tuổi, cũng đã bắt đầu chuẩn bị cái nơi gọi là "Vô xá" này.

Mà hôm nay, lần đầu tiên ông bước vào trong Vô xá. Ông dùng thời gian bảy năm mới lấy được tín nhiệm cơ bản của tiểu thư. Ông không cách nào tưởng tượng, nếu như phản bội cái người lạnh lùng mà lại quả quyết này, sẽ có kết quả gì.

Tên Vô xá, có nghĩa là tội không thể xá.

Chỉ cần tổn hại tới người của Phó gia, đều sẽ bị tiểu thư đưa tới nơi này.

Còn chưa đi được bao xa, liền truyền đến một tiếng quát tháo bén nhọn.

"Các anh có biết chúng tôi là ai không? Tôi nói cho các anh biết, nếu các anh dám đụng đến một cọng lông của tôi, nhất định ba tôi sẽ cho các anh chết không toàn thây!"

"Con tiện nhân Phó An Nhiên kia cho các anh bao nhiêu tiền? Tôi cho các anh gấp đôi! Tôi...."

Đằng sau giọng nói nghe được, chỉ còn lại tiếng tiếng roi quất vào không khí.

Quả nhiên là muốn chết.

Người có thể tiến vào Vô xá, không phải đều là người đặc biệt tôn kính với tiểu thư? Người ở phía trước đó đang chửi bới tiểu thư nhà mình giống như vũ khí máu lạnh, không chết thì cũng mất nửa cái mạng.

Tiếng xé gió vang lên, thủy tinh công nghiệp nhìn như không có bất kì he hở tự mở ra hai bên, lộ ra cảnh tượng phía sau nó.

Đó là một gian phòng thoạt nhìn giống như phòng thẩm vấn, vách tường thủy tinh hiện đại, đèn chân không treo trên nóc nhà, bên trong gian phòng bày rất nhiều loại hình dụng cụ, bên trong gian phòng cũng mang theo một mùi vị lạnh lẽo của vũ khí .

Phó An Nhiên ở trước sự cúi chào của mọi người, lạnh nhạt tiến vào gian phòng.

Một hồi thanh âm xé gió vang lên lần nữa, thủy tinh công nghiệp rộng lớn khép lại lần nữa, người bên ngoài nhìn vào, không có bất kì khả nghi nào.

Nghe được có người đi vào, người vẫn đang đánh dừng dộng tác trong tay lại, mà lúc bọn họ nhìn thấy người tới, trong con ngươi đồng thời xoẹt qua một tia giật mình, ngay sau đó chính là một hồi điên cuồng.

Bọn họ vừa muốn hô lên gọi người làm bọn họ kích động không thôi, Phó An Nhiên hơi giơ tay lên, ngăn lời nói của bọn họ lại.

Bốn người bên trong phòng phỏng vấn lập tức nhảy qua đứng nghiêm ở một bên, sắc mặt vẫn vô cảm như cũ, chỉ là trong mắt bọn họ mừng như điên, cũng không cách nào che giấu được chiêm nghiệm tối nay, thủ trưởng có chút dũng mãnh.

Quản lý cửa hàng mang tới một cái ghế, đặt ở sau lưng Phó An Nhiên, "Tiểu thư, mời ngồi."

Phó An Nhiên cũng không để ý tới sự tha thiết của quản lý, vẻ mặt của cô lạnh nhạt, đi tới trước người Kim Trấn đang nằm trên mặt đất không ngừng rên rỉ, trong con ngươi màu trà, hàm chứa sát ý làm cho người ta sợ:

"Ông nói, tôi nên đối phó với ông thế nào đây?"

Trên người Kim Trấn đã tràn đầy vết tím bầm, còn có không ít dấu vết bị roi quật.

Lúc Kim Duy Hi nghe giọng nói của Phó An Nhiên, cô ta đang lạnh run co rúc ở một chỗ, bống nhiên mở mắt, nhìn Phó An Nhiên đầy oán hận.

"Phó! An! Nhiên!"

Phó An Nhiên không thèm liếc nhìn cô ta lấy một cái, cô tiếp tục nhìn khối thịt hình tròn kia, con ngươi màu trà như ngâm trong nước đá, giọng cũng nhàn nhạt "Ba của cô nhóc này? Ai cho phép ông dùng loại khẩu khí đó nói chuyện với anh ấy, hử?"

Cơ thể bốn gã đàn ông nhảy qua đứng ở một bên nhất thời cúng đờ, ngay cả quản lý cửa hàng và lão quản gia cũng có chút sợ hãi trong lòng.

Kim Trấn không phải người ngu, nếu như ông thật không hiểu lời đó, cũng không thể chiếm được một chỗ lớn như vậy ở đế đô.

Khi ông và con gái bị người bắt đi ngay trước mặt hiệu trưởng Ngân Dực, ông cũng biết, bản thân chọc phải đại nhân vật không nên trêu chọc.

Chỉ là ông còn chưa kịp nói xin lỗi đã bị dẫn tới chỗ này.

Người nơi này không nghe ông giải thích bất cứ chuyện gì, liền bắt đầu đánh đập ông và Kim Duy Hi.

Mà con gái ngu ngốc của ông vẫn còn cho là bản thân rất lợi hại, không ngừng uy hiếp người ở đây.

"Tôi sai rồi, thật xin lỗi thật xin lỗi, cô bỏ qua cho tôi đi, tôi sẽ không nói chuyện của cô cho người khác biết, cầu xin cô, cầu xin cô thả tôi đi." Nếu như hiện tại không cầu xin tha thứ, đến lúc đó, sợ rằng ngay cả bản thân chết thế nào cũng không biết.

Kim Duy Hi bất ngờ không thể tin nhìn về phía Kim Trấn, làm thế nào cô cũng không nghĩ ra, ba của cô, cái người vẫn luôn cao cao tại thượng, bây giờ lại đang cầu xin con tiện nhân Phó An Nhiên kia!

"Ba ba, ba điên rồi phải không! Ba cầu xin cô ta làm cái gì, cô ta chỉ là một con tiện nhân! Một dân đen! Chúng ta..." Lời của cô ta còn chưa nói hết, một roi quất vào trên mặt cô ta không chút lưu tình, trên gương mặt vốn đã sưng đỏ kia của cô ta, trong nháy mắt liền lộ ra một vệt máu!

"A —— mặt của tôi, mặt của tôi!" Giọng nói của Kim Duy Hi vì sợ hãi mà hét to.

"Câm miệng!" Bây giờ Kim Trấn hận không thể giết chết đứa con gái ngu ngốc của ông, sao ông lại có đứa con gái ngu ngốc như vậy! Lúc cô ta mới sinh ra, ông thật nên bóp chết cô ta!

Kim Duy Hi lập tức sửng sốt, một tay của cô ta che gương mặt đang không ngừng chảy máu, nước mắt không ngừng rơi xuống.

"Vị Phó tiểu thư này, là chúng tôi có mắt không tròng, là chúng tôi sai rồi, thỉnh cầu cô. . . . . ."

"Sai rồi?" Phó An Nhiên, "Người đi tới nơi này , không có một ai không nói bản thân sai rồi."

Kim Trấn ngừng một lát, ông ta không nhìn ra cô gái nhìn như lãnh lạnh nhạt đạm này đang suy nghĩ cái gì. Lúc ấy sao ông có thể ngu xuẩn đến mức cho rằng khí thế trên người cô là giả vờ đâu?

"Nhưng kết quả mỗi người đều giống nhau, muốn biết không?" Phó An Nhiên nói đến đây ngừng lại, cô xoay người, trực tiếp ngồi xuống trên ghế trạm trổ đẹp đẽ.

Đều giống nhau, như vậy cũng chỉ có một kết quả. . . . . .

Nhất thời cả người Kim Trấn lạnh lẽo, lúc này đau đớn trên người ông cũng không cảm giác được, cơ thể đang không ngừng run rẩy.

"Kia. . . . . . Làm sao mới có thể để cô nguôi giận? Tôi. . . . . . Tôi nguyện ý cho cô tiền, cho cô rất nhiều rất nhiều tiền. . . . . ."

"Tiểu thư của chúng tôi, không thiếu nhất, chính là tiền." Lão quản gia bình tĩnh nói. Nếu như tiểu thư thiếu tiền, cái nơi Vô xá này cũng đã không tồn tại.

"Hi Hi. . . . . . Đúng, con gái của tôi, con gái của tôi, chuyện gì nó cũng sẽ làm. Là nó xúi giục tôi đối nghịch với cô, nếu như cô có bất mãn gì, cứ để nó chịu! Nếu như. . . . . . Nếu như cô muốn để nó chết, tôi có thể tự tay giết nó, tôi. . . . . ."

Kim Duy Hi quên cả khóc thút thít, trong cặp mắt của cô ta chứa đầy hoảng sợ cùng không thể tin.

Ba ba của cô ta, từ nhỏ đã hết sức nuông chiều cô ta, bây giờ nói, muốn tự tay giết cô.

Cô không ngừng há mồm nhìn Kim Trấn kích động nói gì đó, dần dần, tầm mắt của cô ta có chút mơ hồ, cô ta chỉ cảm thấy cả người lạnh băng, lạnh đến nỗi hàm răng của cô ta đều run lẩy bẩy.

Một tay của Phó An Nhiên chống trên tay vịn, con ngươi nhàn nhạt nhìn người quỳ nằm trên mặt đất, người đàn ông trung niên cầu khẩn cô.

Nhìn, đây chính là nhân tính.

Không tiếc hy sinh con gái của mình, chỉ cầu bản thân được sống.

"Cô xem, da của nó rất tốt, gương mặt dài cũng rất tốt, nếu như bán đi, cũng sẽ bán được một giá tiền tốt, Phó tiểu thư, chỉ cần cô bỏ qua cho tôi, nó sẽ là của cô, tuỳ ý cô xử trí thế nào."

Phó An Nhiên cứ như vậy nhìn ông ta.

Chẳng qua tầm mắt của cô lại rơi vào người vốn đang co quắp ngồi dưới đất, lúc này Kim Duy Hi đã lảo đảo lắc lư đứng dậy, cô ta lấy một con dao ngắn nhỏ trên giá hình cụ gần cô ta nhất, Kim Trấn đang đưa lưng về phía này, không chút lưu tình , hung hăng cắm con dao kia vào trong cổ họng người đàn ông vẫn còn đang lải nhải!

Nhất thời Kim Trấn cứng đờ, ông ta không thể tin quay đầu lại... Đi, khi ông ta nhìn thấy khuôn mặt đã sớm vặn vẹo của Kim Duy Hi con ngươi của ông đột nhiên mở to!

"Là ông muốn giết tôi, là ông muốn giết tôi!" Cô ta cứ như vậy cưỡi ở trên người của ông ta, không ngừng rút con dao ra, lại hung hăng cắm vào! Cho đến, máu dần dần bắn lên mặt của cô, cho đến khi cơ thể kia hoàn toàn mất đi nhiệt độ.

Phó An Nhiên không thú vị đứng dậy, xoay người rời đi.

"Xử lý xong." Sau khi Phó An Nhiên ném lại những lời này cho quản lý cửa hàng, liền dẫn lão quản gia rời khỏi Vô xá.

Ngồi lên trên xe đã sớm chờ ở một bên, cô lấy điện thoại di động ra, gọi vào một số điện thoại duy nhất có trong điện thoại, tốc độ nhận của bên kia rất nhanh.

"Đã tới chưa?" Giọng nói của cô mềm nhẹ , hoàn toàn không giống mới vừa rồi lạnh lùng như vậy.

"Ừ. Nhớ em." Phó Quân Hoàng mở miệng.

"Trở lại sớm một chút, chờ anh."

"Được."

Trên môi của cô hiện ra một tia nụ cười thản nhiên.

Phó Quân Hoàng, cấm địa của cô.

Không có một ai, dám cam đảm bất kính với anh trước mặt cô.

Nếu không, sẽ vô xá!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui