Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ

Lam Nhược Khê tắt điện thoại, ánh mắt hiện lên vẻ khiếp sợ.

“Quân chủ nói gì?” Lãnh Hạo bước nhanh tới hỏi, khi nhìn thấy Lam Nhược Khê có phản ứng lạ, mày càng nhíu chặt.

Lam Nhược Khê lắc đầu, “ Cô ấy chỉ nói, tra. Sau đó liền cúp điện thoại.”

Tra.

Một chữ này có nhiều ý nghĩa.

Quân chủ tin Ngân Lang là nội gián, bởi vậy mới bảo hắn đi điều tra nguyên nhân phản bội.

Mà còn cái khác, chính là quân chủ không tin Ngân Lang là nội gián ở vô xá, nhóm người đó phản bội.

Ngân Lang đi theo quân chủ khi Vô Xá còn chưa thành lập, lúc ấy, bọn họ không biết quân chủ, mà khi bọn họ gia nhập Vô Xá thì Ngân Lang được đưa đi bộ đội, sau đó thông qua các thử thách mới vào được U Linh, đi theo bảo vệ Phó Quân Hoàng.

Nghe nói, bên trong nhóm người thứ nhất quân chủ đưa thủ hạ mình vào bộ đội có tổng cộng tám người, toàn bộ đều được U Linh thông qua, nhưng chỉ trong mấy năm trong đám người đó chỉ còn lại Ngân Lang.

Nếu nói Ngân Lang là nội gián : chuyện này đối với quân chủ mà nói chính là một đả kích lớn?

Quân chủ đã bảo tra, như vậy, họ sẽ tra, tra cho rõ tường tận.

Bên này, sắc mặt của An Nhiên một mảnh đông lạnh.

Cô không tin Ngân Lang lại phản bội cô.

An Nhiên sẽ không bởi vì kiếp trước Diêm Tử Diệp phản bội mà lựa chọn không tin bất cứ kẻ nào, đời này, ánh mắt của cô có thêm phần độc ác, người luôn đi bên cô - Ngân Lang lại phản bội cô.

Cho nên, cô bảo Lam Nhược Khê đi thăm dò, tra rõ.

Đôi khi, tận mắt thấy chưa chắc đó là sự thật.

Nhóm người Đại Hàn lại chọc tức Hoa Hạ, mà Kim Mẫn Tích lại càng giận hơn, thậm chí so với Lí Cùng Huân còn hơn vài phần, từ những bình luận có thể nhìn ra.

Học sinh ở Thất ban đều rất nhiệt tình đưa ra bị ảnh bị “Đánh” tập thể đưa lên mạng, hơn nữa còn “Than thở khóc lóc”, “Phẫn hận không ngớt” “Lên án” Kim Mẫn Tích chính là người đánh bọn họ, đồng thời còn nói, trong thất ban có một nữ sinh mỏng manh bị Kim Mẫn Tích doạ đến nay còn sợ, cuối cùng còn để tấm ảnh của Tô Nặc với khuôn mặt sầu não.

Mọi người trên mạng đều nhìn hết, trong nháy mắt toàn bộ đều câm phẫn.

Nhóm người Đại Hàn không biết văn hoá cùng lịch sử ở bản quốc còn chưa tính, lại đến Hoa Hạ thi đấu đùa cợt! Muốn đấu cái gì đều có thể, tại sao phải tìm một nữ sinh mà luận võ, mẹ nó!

Mọi người trên mạng đồng loạt phẫn nộ, đám người Hàn không biết làm sao.

Mà chuyện nổi giận này đã nghiêm trọng đến nỗi khiến các tạp chí lớn chú ý, ngay hôm đo, các tạp chí lớn nhỏ đều bắt đầu đưa tin, nhưng kì quái ở chỗ là mọi thông tin đưa lên báo đều không nhắc đến tên Phó An Nhiên, thậm chí đến ảnh cũng không có.

Mọi người đối với chuyện này đều có nghi vấn, học sinh trung học,mọi người không biết đưa tin tốt như thế nào, cũng sẽ không để ý đến.

Nhưng bọn họ đâu biết rằng, mọi tạp chí đều muốn một mình đến phỏng vấn Phó An Nhiên? Phó An Nhiên hiện tại là trung tâm của internet! Được coi là tâm phúc của mọi người!

Vậy ai mà không muốn phỏng vấn? Ai không muốn lấy tin độc quyền.

Nhưng! Nhưng! Mọi chuyện đều có cái nguyên nhân của chính nó!

Cấp trên đã nói, không được quấy rầy Phó An Nhiên, bạn học Phó An Nhiên cần chú tâm học tập, bạn học Phó An Nhiên thích yên tĩnh… Cấp trên nói thật dài dòng, bình thường lão đại của bọn họ có như vậy đâu, nói nhiều như vậy? Nhưng họ lại có cái hiểu cái không?

Phó An Nhiên là người không chạm vào được.

Người phía sau của cô, càng không đụng được!

Vì thế, mặc kệ tâm của bọn họ bùng cháy muốn đi, nhưng không thể nào can đảm đi được.

Chuyện này xảy ra quá lớn, người của Hoa Hạ cảm thấy việc trao đổi học sinh của trường là thất bại, người của Đại Hàn không nên đến trao đổi, cho đến hiện tại, trên mạng đều đồng loạt hô, Đại hàn, cút khỏi Hoa Hạ.

Nhóm người Đại Hàn cũng biết được tin này, sự tình không biết ra sao, ngày càng dữ dội, cuối cùng không biết ai dẫn đầu, ở diễn đàn của Ngân Dực, vậy mà có mấy người mắng Học viện Ngân Dực, học sinh cùng người Hoa Hạ cũng bình luận, ở đó có mọi người vũ nhục về cách cư xử của Đại Hàn, để cho đám người đó biết mọi người ( Hoa Hạ) đã hết sức phẫn nộ rồi.

Học sinh ở Ngân Dực không chút khách khí mắng, đưa ra bằng chứng chứng minh, để bọn người ( Đại Hàn) không còn đường nói.

Ngôn ngữ của Đại Hàn lại bắt đầu cuồng ngôn, có một số người tốt bụng dịch lại, cuối cùng bình luận lời phiên dịch, “ Không cẩn thân” rồi đăng lên diễn đang ( Ôi đoạn này ta đọc không hiểu convert… Đọc mà không hiểu đừng trách ta a.. * Cúi đầu*).

Trong nháy mắt lời bình luận đó trở thành đề tài sôi nổi.

Chuyện người Đại Hàn rời khỏi Hoa Hạ đã trở thành đề tài hấp dẫn.

Mà lúc này, Nhà ngoại giao của Đại Hàn đang ở trong Đại sứ quán của Hoa Hạ tức đến giơ chân, ai mà ngu ngốc đến nỗi đi đến địa bàn của người ta mà phát ngôn như vậy? Bọn họ muốn xoá bình luận đi để hạn chế người xem lại.

Hacker? Đừng cho rằng bọn họ chưa nghĩ đến? Nhưng bức tường lửa của Ngân Dực cùng cục An Toàn Mĩ Quốc là tương tự nhau không thể công phá, chỉ có thể giương mắt mà nhìn.

Khi biết được nhóm học sinh cùng nhân viên người Đại Hàn rời đi, các học sinh của Ngân Dực hội tụ lại rất đông, chuẩn bị buổi đưa tiễn vui vẻ.

Học sinh của Ngân Dực là tuyệt đối vui mừng.

Học sinh của Đại Hàn cảm thấy là sự sỉ nhục. Từ nhỏ cho đến bây giờ, chưa từng gặp qua sự sỉ nhục lớn như vậy. Bọn họ vừa đến Ngân Dực chưa được một tuần, đã đi về.

Sau khi trở về bọn họ nên nói như thế nào? Chất xám hơn người bình thường nên đẩy nhanh tốc độ trao đổi? Sự việc này lớn như vậy, ai mà chẳng biết bọn họ bị buộc trở về.

“Thật cảm ơn các người lần này đã đến đây trao đổi, đồng thời, chúng tôi cũng hiểu hơn quý quốc về học thuật cùng với nghệ thuật đánh cờ, nhưng, võ thuật của chúng tôi có vẻ mạnh hơn.” Sở An Tu thân là Hội trưởng hội học sinh, cậu vươn tay đến cùng người sắc mặt đã không tốt – Lí Cùng Huân bắt tay.

Sắc mắt Lí Cùng Huân khó coi, nhưng dù thế nào đi nữa, hắn cũng chỉ có thể mỉm cười đối mặt.

“ A đúng rồi, phải nhớ cho kĩ, mặc kệ là võ thuật hay cờ vua, vĩnh viễn là của Hoa Hạ. Mặc kê mà văn hoá của chúng tôi bị đoạt đi bao nhiêu, thì chúng đều của Hoa Hạ.” Gương mặt của Sở An Tu ôn hoà cười, làm cho mọi người không nắm được tia khuyết điểm nào.

Nhóm người Đại Hàn khi nghe Sở An Tu nói, biểu cảm đều thay đổi.

“Sở hội trưởng, cậu đây là có ý gì?” Lí Chính Tu lạnh mặt nhìn Sở An Tu nói.

Sở An Tu tiếp tục cười, cậu nhìn mọi người, tao nhã cất tiếng nói. " Cậu cảm thấy ý gì thì chính là ý đó. " Đừng cho rằng người ở Ngân Dực thì dễ khi dễ, họ vẫn cho rằng người Hoa Hạ dễ khi dễ a ? Hừ, Quân chủ đã ra tay, Sở An Tu cậu cần phải che giấu gì ?

Nhóm người Đại Hàn nhất thời đen mặt.

Kim Mẫn Tích bị nâng lên xe, hai chân của hắn đi gãy, đều bó thạch cao, không biết là có khôi phục như lúc đầu hay không.

Mọi người trong Thất ban đều giữ kín tiếng, mặc dù còn những thành viên trong lớp, bọn họ đều không nói Kim Mẫn Tích bị Phó An Nhiên đánh đến như vậy.

Đại Hàn đi rồi, chỉ còn Nhật Bản cùng Anh quốc hai quốc gia trao đổi.

Vào ngày trao đổi sinh viên tuy rằng bọn họ ( Nhật Bản) cũng lên mặt, nhưng đối với đám người Đại Hàn mà nói, họ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ cần bọn họ ( Đại Hàn) không sinh sự ở Ngân Dực thì mọi chuyện sẽ suôn sẻ.

Lúc này, trong phòng họp của nhóm người trao đổi Nhật Bản.

" Đám người Đại Hàn đã bị đưa về. "

" Người Hoa Hạ quả nhiên có chút thủ đoạn, chuyện hôm đó tôi cũng ở đó, nhưng lại không nghĩ đến, bọn họ có thể làm cho dư luận nghiên về bọn họ, Phó An Nhiên quả nhiên không đơn giản. "

" Chúng ta hãy tiến hành thật sớm, thời gian còn lại của chúng ta không nhiều. " Sắc mặt Sơn Điền trở nên lạnh lùng, " Nếu lúc này, chúng ta không hoàn thành nhiệm vụ, thì có hậu quả gì chắc mọi người cũng biết. "

" Dạ ! " Sắc mặt mọi người đột nhiên nghiêm túc, đồng loạt đứng lên «Nhất định hoàn thành nhiệm vụ. "


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui